- Tam đệ
Quả nhiên, Quan Thánh Đế Quân không đành lòng cùng người này đánh giết, gạt ra xà mâu nói:
Dực Đức, Quan mỗ khi nào vong ân phụ nghĩa? Vì sao bây giờ ngươi lại bán mạng cho Vân La tiên phủ
- Ngươi không có vong ân phụ nghĩa?
Một thân ảnh đen từ trên đánh xuống.
- Vậy ta đây hỏi ngươi, là ai giúp ngươi lên cấp làm Quan vương miện?
Xà mâu sắc bén lần nữa đâm ra.
Là Vân La tiên phủ! Thủy phu nhân giúp ta đây từ trong mông lung tỉnh lại, vừa đáp ứng ta sẽ tìm đại ca trở về. Hồng kiểm tặc nhà ngươi đối địch cùng Thủy phu nhân, chính là không để cho ta tìm lại đại ca, chính là địch nhân của ta!
Nói xong, hắn căn bản là không có giảng đạo lý, xà mâu đầy trời, hắc sắc long quyển phong tựa như bao phủ Quan Thánh Đế Quân.
- Gia Cát lão huynh
Trầm Côn trợn tròn mắt, hướng về phía Thiên Hạ Vi Công hô to.
- Thế nào lại là Trương Phi?
- Triệu Tử Long đã ở Vân La tiên phủ nhiều năm, vị trí của Tây Thục Đại Tương, đã sớm bị Vân La tiên phủ nắm giữ!
Thiên Hạ Vi Công không chút hoang mang, mỉm cười nói:
- Bọn họ triệu hồi ra bất kì một chiến tướng nào của Thục Hán cũng chẳng có gì lạ!
Dừng một chút, rồi nói tiếp
- Hơn nữa, ngươi nghe được lời Tam tướng quân nói sao? Thủy phu nhân tìm kiếm chủ công nhà ta Lưu Bị làm điều kiện, đã đạt được sự thừa nhân của tất cả đại tướng Tây Thục. Bất kì một chiến tướng nào của Thục Hán được triệu hoán ra, cũng sẽ tận hết sức lực vì Thủy phu nhân mà chiến đấu. Ai dám ngăn trở bọn họ, coi như là ta, là Quan Vân Trường, cũng đều bị truy giết!
Tìm kiếm ra Lưu Bị làm điều kiện...
Mẹ nó!
Khó trách Trương Phi lại điên cuồng công kích Quan Vũ như vậy. Đại hán lỗ mãng này, trong lịch sử đã một lần vì Lưu Bị mà công kích Quan Vũ a!
Đáng sợ hơn chính là, Thủy phu nhân có thể triệu hồi ra bất kỳ một chiến tướng nào của đại Hán ... Trương Tam gia (Trương Phi), Tiểu Mã ca (Mã Siêu), Hoàng lão gia tử (Hoàng Trung), Tiểu Ngụy (Ngụy Diên), Khương đại đảm (Khương Duy)..... .
Trong đầu Trầm Côn liên tiếp hiện lên những cái tên hoa lệ. Mà Thiên Hạ Vi Công tựa hồ nhưng không có tim không có phổi, còn hướng về phía Trầm Côn nói giỡn
- Trầm Côn, đối thủ của ngươi cũng mau xuất hiện. Ngươi là muốn cùng Mã Mạnh Khởi so thuật cỡi ngựa? Hay là muốn cùng Hoàng lão tướng quân đấu tài bắn cung? Bằng không ... cùng Pháp Chính một lần so mưu lược sao?
- Gia Cát lão huynh, ngậm lại cái miệng quạ đen của ngươi một chút có được hay không?
Thành thật mà nói, chân của Trầm Côn có chút mềm nhũn.
Mà đang ở thời điểm hắn vô lực, một đại tướng đầu đội mặt nạ sư tử, trên thân mặc cẩm bào, cưỡi khoái mã cầm trường thương, nhanh như điện chớp gào thét mà đến. Hắn lao thẳng tới Bất Phụ Thiên Hạ đang đứng cạnh Nguyên Quân
- Tào tặc, thù oán ngàn năm trước, còn nhớ Tây Lương Mã Mạnh Khởi ta không ?
Bất Phụ Thiên Hạ theo bản năng sờ sờ râu mép sửa sang lại y phục, sau đó lo lắng nói:
- Nguyên quân, Y Y, Hàn Tín, ta không phải là đối thủ của Mã Mạnh Khởi, mau tới cứu viện!
Quay đầu nhìn lại, Hàn Tín đã sớm chạy mất dạng
Cũng không trách hắn chạy trốn, không chỉ có một mình Mã Mạnh Khởi đi tới, sau lưng của hắn còn đi theo mười mấy đại tướng hùng tráng. Trong đó, một người hướng về phía Hàn Tín.
- Đại ca, Tào tặc giao cho ngươi, Hàn Tín này không giỏi giác đấu, Mã Đại ta nhất định sẽ giết hắn trong vòng một khắc đồng hồ!
Nguyên Quân cùng Y Y khá hơn một chút… Bất quá là bị Mã Hưu, Mã Ngoạn… Mã gia huynh đệ vây đánh mà thôi. Tây Lương Mã gia cũng không chỉ có Mã Mạnh Khởi, còn có mười mấy huynh đệ Tây Lương thiết kị uy chấn thiên hạ!
Mẹ nó!
Nguyên Quân chính mình còn khó bảo toàn, khẳng định không thể giúp được mình. Trầm Côn lo lắng, điều động vũ hồn
- Mặc Ly, ngươi nhanh lên…
- Không cần phí tâm!
Thiên Hạ Vi Công, Khổng Minh này khẳng định đang gặp quỷ mà, đến giờ vẫn còn trêu trọc Trầm Côn
- Vũ hồn của ngươi cũng sẽ nhanh chóng gặp được đối thủ của mình thôi. … Cơ quan hoàng Mặc Ly phải không? Nếu Lượng đoán không sai, thì đối thủ của nàng chính là Nguyệt Anh đi!
- Hỉ Nguyệt Anh, lão bà của ngươi?
Trầm Côn giật mình nói
Khổng Minh mỉm cười gật đầu
- Không sai, nói về cơ quan thuật, Lượng không thể sánh được với nàng!
Lời còn chưa nói hết, đã nghe dưới đất truyền đến một trận tiếng cơ quan khuấy động. Mặc Ly bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Trầm Côn, chui xuống dưới đất, tìm kiếm đối thủ.
- Mẹ nó!
Trầm Côn mắng một câu, Mặc Ly đã bị quấn lấy, hắn không thể làm gì khác là hét lớn
- Bạch Khởi!
- Ách…
- Bạch lão huynh, ngươi đang bận rộn, ta không quấy rầy ngươi!
Nhìn Bạch Khởi đã bị một tiểu tướng áo lục quấn lấy, mặc dù chiếm được thế thượng phong, nhưng là muốn đánh bại tiểu tướng áo lục này cũng phải mấy chục phút.
- Lão huynh, đây là đồ đệ ngươi, Khương Duy?
Trầm Côn trợn trắng mắt, nhìn về phía Khổng Minh.
- Lão bà của ngươi đi ra ngoài còn chưa tính, làm sao ngay cả đồ đệ cũng theo ra làm khó chúng ta?
- Không có biện pháp nha!
Khổng Minh cười cười, đung đưa quạt lông.
- Chỉ cần đánh bại chúng ta, Thủy phu nhân tựu giúp bọn họ tìm được chủ công Lưu Bị... ... Dưới điều kiện như thế, cũng không trách toàn bộ Thục Hán tinh anh đều xuất chiến, cùng tới làm khó chúng ta a!
Nói xong, hướng về phía xa vẫy vẫy tay
- Hiếu Trực, Sĩ Nguyên, các ngươi cũng tới...
Quay đầu hướng Trầm Côn cười nói:
- Bản thân tự cầu phúc đi, đối thủ của Lượng cũng đã xuất hiện rồi.
Giọng nói không chịu trách nhiệm này làm cho Trầm Côn chỉ muốn chửi ầm lên. Bất quá hắn còn không có mắng ra, liền cảm giác trong tay nhiều thêm một vật.
Cúi đầu vừa nhìn
Nguyên lai là Khổng Minh len lén nhét cho mình một cái túi gấm nho nhỏ.
Chẳng lẽ đây chính là Gia Cát bài diệu kế cẩm nang trong truyền thuyết?
- Gia Cát lão quỷ... ... ...
Trầm Côn giảm thấp xuống thanh âm hỏi.
- Lượng sẽ cố trì hoãn nửa canh giờ!
Khổng Minh nhỏ giọng nói:
- Trong nửa canh giờ này, ngươi cần phải là được sự tình ghi trong túi gấm!
Hắng giọng cười một tiếng:
- Nếu trong nửa canh giờ, ngươi có thể làm được, Càn Khôn tự nhiên sẽ thay đổi, đại hoạch toàn thắng!
Làm được sự tình ghi trong túi gấm, có thể đại hoạch toàn thắng?
Trầm Côn không hiểu ra sao, bất quá hắn cũng hiểu, trí thông minh của mình còn chưa đủ để lý giải ý nghĩ hơn người như Khổng Minh..
Dù sao Gia Cát Lượng đã giao cho mình làm, thì mình liền đi làm đi, nghe Gia Cát Lượng còn có thể sai sao?
Nghĩ tới đây, Trầm Côn để cho Vương Kiêu bảo vệ, còn chính mình thì cúi đầu mở ra túi gấm, vừa nhìn...
- Quang Minh Hoàng còn đang bị Huyền Minh đuổi giết!
Bên trong túi gẫm viết:
- Trong vòng nửa canh giờ, bọn ta sẽ bị trì hoãn bởi tuyệt đại đa số đối thủ. Mà ngươi cần phải đánh bại đối thủ, chạy ra tụ hồn phiên...
- Sau đó tìm được Quang Minh Hoàng, cùng hắn đi tới quỷ động! Khi các ngươi tới quỷ động, cũng chính là chúng lúc cúng ta đại hoạch toàn thắng ở trong tụ hồn phiên!
- Giết đi ra ngoài, sau đó tìm A Phúc, cùng đi quỷ động?
Trầm Côn thu hồi túi gấm, hô:
- Vương lão huynh, mặc dù không biết tại sao, bất quá bước đầu tiên chúng ta phải giết đi ra ngoài!
- Hảo!"
Vương Kiêu lấy ra đại đạo vô cương thuấn di, mà Trầm Côn cũng mở ra sí thiên song dực, cùng một lúc hướng nơi xa bay đi.
Nhưng là vừa mới cất cánh!
Một đạo sát cơ như có như không, từ phía sau lưng khóa lại hậu tâm Trầm Côn.
Sát khí này dường như có linh tính, Trầm Côn thử né mấy cái. Nhưng là bất kẻ né như thế nào, sát khí đều linh xảo đuổi sau lưng hắn.
- Xoay người lại!
Nghe như có người quát to:
- Hoàng mỗ không bắn chết địch thủ từ sau lưng, ngươi quay lại, đón một mũi tên của Hoàng mỗ!
Trầm Côn chợt quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một lão tướng tóc trắng xóa, đang giương cung đứng trong đám mây, bên cạnh còn cằm một thanh phượng chủy trường đao.
- Hoàng Hán Thăng?
Gáy Trầm Côn toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Cũng may là còn có Bất Sắc ở đây, Trầm Côn vội vàng để cho hắn hóa thành một quả trứng gà cực lớn, đem chính mình bọc vào bên trong.
Nấp ở bên trong trứng gà, thành thật mà nói là quá mất mặt. Nhưng đối thủ chính là thiện xạ Hoàng Hán Thăng a, còn biện pháp nào có thể an toàn sao?
Mẹ nó!
Đối thủ của bần tăng, dĩ nhiên là một trong Ngũ Hổ Tướng, tuy đã già nhưng vẫn cường mãnh: Hoàng Hán Thăng
Ngũ Hổ Tướng: Triệu Vân, Quan Vũ, Trương Phi, Mã Siêu, Hoàng Trung
- Đồ vô sỉ!
Vừa nhìn thấy Trầm Côn núp trong trứng gà, một khe hở cũng không có, Hoàng Hán Thăng nổi giận mắng:
- Tại sao Quan Vân Trường có thể đi theo một chủ thượng vô năng như ngươi? Núp ở trong trứng gà có thể coi là bản lãnh sao? Học con rùa đen rụt đầu sao?
Cười lạnh một tiếng:
- Ngươi cho rằng như vậy là an toàn sao?
Bỏ cung tên, rút ra phượng chủy trường đao, gầm thét lao đến Trầm Côn:
- Đao của Hoàng mỗ cũng không thua kém so với cung tên!
Đinh!!!
Đao phong ngạnh sanh bổ vào vỏ trứng gà, lập tức một vết rách nhợt nhạt hiện lên trên vỏ trứng. Bất Sắc hét lớn:
- A di đà phật, lão gia hỏa này quá lợi hại, bần tăng chịu không nổi rồi!
- Trầm Côn, đi ra ngoài, nếu không Hoàng mỗ liền đánh chết thần hầu này!
Hoàng Hán Thăng ở bên ngoài lạnh giọng hét lớn. :
Trầm Côn liền khó xử
Không đi ra, Bất Sắc có thể sẽ bị đánh chết
Đi ra ngoài, hồn lực của hắn đang trong thời điểm suy yếu nhất, nếu cầm linh hồn liều mạng cùng Hoàng Hán Thăng, trăm phần trăm không là đối thủ của hắn a!
Bất cứ giá nào rồi
Trầm Côn cắn răng đem Bất Sắc ra, tiện tay làm cho Bất Sắc hóa thành một thanh đại đao hướng đầu Hoàng Hán Thăng bổ xuống.
- Đao pháp này cũng dám đem ra bêu xấu? Không có Quan tướng quân làm vũ hồn, đao của ngươi không xứng cùng ta đánh một trận!
Hoàng Hán Thăng cười lạnh một tiếng, phượng chủy đao từ dưới đánh lên, đỡ lại một đao của Trầm Côn. Sau đó, chỉ thấy ánh đao chợt lóe, phượng chủy đao không biết làm sao lại xuyên qua cán đao của Trầm Côn, bổ tới trước ngực hắn.
- Băng hỏa cửu trọng thiên, tầng thứ bảy, hồn băng phách!
Đao phong nhập cốt, không thể không chiến, Trầm Côn chỉ có thể lấy ra bản lãnh thật sự ngạnh kháng một chiêu này rồi.
Hồn băng phách xuất hiện, hai tay Trầm Côn cùng Bất Sắc đang biến thành đại đao đều ngưng kết rồi một tầng băng cứng thật mỏng, quay về, nhẹ nhàng vỗ lên phượng chủy đao , lập tức đông cứng lại phượng chủy đao.
Hơn nữa, băng phiến lan tràn ngày càng nhanh, rất nhanh đã đông cứng lại hai tay bả vai, thân thể Hoàng Hán Thăng…
Chỉ trong chớp mắt, Hoàng Hán Thăng đã bị nhốt lại trong băng phiến
Đây chính là băng hỏa cửu trọng thiên tầng thứ bảy, hồn băng phách, chuyên dùng để đóng băng linh hồn.
Bất quá, so sánh thực lực của Hoàng Hán Thăng và Quan Thánh Đế quân, tựu biết mình tuyệt đối đông lạnh không được Hoàng Hán Thăng, cho nên sau khi Trầm Côn một chiêu đắc thủ, không cần suy nghĩ, hắn liền mở ra sí thiên song dực bay ra ngoài một hắn nghĩ ở giữa không trung chuẩn bị cấp cho Hoàng Hán Thăng một chiêu ngoan độc
Nhưng là!
Trầm Côn đánh giá đã đánh giá quá thấp thực lực của lão tướng quân này. Hắn còn chưa kịp trì hoãn một hơi, băng phiến trên người Hoàng Hán Thăng đã liền vỡ vụn. Ngẩng đầu nhìn lên Trầm Côn đã bay lên giữa không trung, khinh thường cười một tiếng, giương cung lắp tên... Một trong thần tiễn thiện xạ nhất loạn thế vững vàng nhắm vào Trầm Côn
Hơn nữa lại là chín mũi tên, cửu tiễn liên châu!
Trầm Côn cùng Hoàng Hán Thăng so chiêu, chỉ là trong chớp mắt, ngay cả một phút đồng hồ cũng không tới.
Trong một phút đồng hồ này, Vương Kiêu cũng đã thuấn di cả trăm dặm, nhưng mà, đối thủ của hắn cũng đã xuất hiện.
- Vương Kiêu, ta không cần Thục Hán Đại Tương để đối phó ngươi!
Giữa không trung, truyền đến tiếng cười lạnh của Thủy phu nhân:
- Ta đã chuẩn bị cho ngươi một đối thủ vô cùng thú vị!
Vừa nói, tay vừa vung lên. Trước mặt Vương Kiêu liền hiên ra một ngọn vân thai
Một nữ nhân nhẹ nhàng đứng trên đài, màu tím quần, vóc người mặc dù gầy yếu, nhưng lại có một loại mị lực khác của người con gái.
- Nguyệt Nhi?
Vương Kiêu hoảng sợ biến sắc, nữ nhân này, chính là thê tử của Vương Kiêu, Đỗ Nguyệt Nhi, năm đó đã bị Vân La tiên phủ bắt đi
Bất quá Đỗ Nguyệt Nhi hai mắt tràn ngập một cỗ máu tanh màu đỏ, hai tay cũng cầm một thanh đoạn kiếm, mắt nhìn chằm chằm vào nhìn Vương kiêu, tựa hồ không nhận ra đây là trượng phu của mình..... . Hiển nhiên, nàng đã bị Thủy phu nhân dùng bí pháp nào đó khống chế rồi.