Phía sau thiên môn! Mấy chục cánh cửa lớn nối tiếp nhau san sát trong mây, cũng hùng vĩ như cánh cửa bên ngoài vậy. Bọn Nhàn Vân mờ mịt nhìn giống như được trát phấn qua vậy.
Trên mỗi cánh cửa đều được viết một chữ.
Nhân, trung, lễ, đễ, thiện, thật, tín… một dãy hơn mười chữ.
- Đây là ý gì?
Trầm Côn buông Cổ Nguyệt Hà xuống, kinh ngạc chỉ mấy chục cách cửa đó hỏi. Cổ Nguyệt Hà còn chưa kịp đáp lại thì Trầm Trọng đã nghiêng đầu lại mắng to:
- Có ý gì? Trầm Côn, ngươi nói xem ý gì? Ta tân tân khổ khổ đánh nát Thiên Môn tiến vào thế giới Tiên Phật nhưng bên trong Thiên Môn lại có thêm mười mấy cái cửa, bộ tính làm mê cung sao? Bộ tính đùa giỡn với phàm nhân chúng ta sao!?
- Ý tứ rất đơn giản, nơi này mới thật sự là thiên môn!
Giọng nói của Cổ Nguyệt Hà vang lên bên tai Trầm Côn giống như sét đánh ngang tai. (Dịch: Hà hà cái này ta vận dụng thành ngữ Việt) Ngơ ngác quay đầu đi, chỉ thấy sau ba lần Thiên kiếp đạo bào trên người Cổ Nguyệt Hà bay phất phới rồi tan ra thành từng mảnh. Tóc của hắn cũng biến mất không còn một cọng. Thân thể từ từ đứng thẳng lên, hóa thành một pho tượng Phật Đà khoác áo cà sa hồng quang đỏ thẫm.
- Sư phụ?
Trầm Côn nhận ra Phật Đà trước mặt rõ ràng chính là lão tăng quét rác.
- Ta không phải là sư phụ ngươi, bất quá chỉ là thần niệm sư phụ ngươi dẫn đường cho ngươi thôi!
Cổ Nguyệt Hà cười cười:
- Ngươi hẳn đã nghe qua tên của ta, vì thành tựu của ngươi ngày hôm nay ta đã cực khổ mấy trăm năm rồi.
- Huyết phật?
- Không cần biết ngươi là ai!
Trầm Côn vừa mở miệng, Trầm Trọng đã bước tới nắm áo cà sa của Cổ Nguyệt Hà lớn tiếng nói:
- Lão lừa ngốc nói cho ta biết những Thiên môn này là gì?
- Trầm Trọng, ngươi muốn biết huyền bí của Thiên Môn thì hãy trả lời câu hỏi của ta, ngươi dựa vào cái gì để vượt qua Thiên Môn?
Cổ Nguyệt Hà lãnh đạm cười nhạt nói.
- Dựa vào cái gì?
Trầm Trọng tức giận nói:
- Bằng vào vũ hồn của ta vượt qua thiên đạo, bằng thực lực của ta!
- Bằng thực lực? Tây Sở Bá Vương thực lực đủ mạnh? Vậy tại sao hắn không vượt qua được?
Cổ Nguyệt Hà lắc đầu:
- Vũ toái hư không là được phi thăng lên Thiên Môn, đây chỉ là lời nói phiến diện của người phàm mà thôi. Thiên giới chưa bao giờ nói thực lực đủ mạnh có thể vượt qua Thiên Môn!
- Bằng trí thông minh của ta!
Trầm Trọng có chút luống cuống:
- Ta đủ thông minh, Trầm Côn không biết nhưng thần tiên các ngươi biết. Sau khi ta rời khỏi Thiên Vũ tông, chiến Huyền Dận, định Bắc Cực, hiện tại đất Bắc Cực còn lưu truyền truyền thuyết về ta a!
- Ngươi rất thông minh?
Cổ Nguyệt Hà gật đầu:
- Ngươi rất thông minh nhưng ngươi có thể vượt qua thập đại trí giả sao? Trí như Thái công Khổng Minh cũng phải chờ chực ngàn năm ở ngoài Thiên Môn, đến hôm nay mới công đức viên mãn miễn cưỡng có thể thông qua một tòa Thiên Môn!
- Đầu óc cũng không được? Đáng chết, điều kiện thông qua Thiên Môn đến tột cùng là cái gì a!
Trầm Trọng quát lên như sấm, chỉ vào ngực mình hét lớn:
- Bằng danh vọng có được không? Ta xuất thân Dương gia, Dương môn trung liệt, ta Trầm Trọng được mấy ngàn vạn dân chúng Tống Nguyệt quốc kính yêu a!
- Tên của ngươi có thể vượt qua Ngũ Đế quân?
Cổ Nguyệt Hà khẽ lắc đầu, chỉ tay vào Thiên Môn:
- Trầm Trọng tới bây giờ ngươi còn không biết điều kiện phi thăng Thiên Môn là gì sao? Cái Tiên Phật thánh cảnh, thế giới cực lạc muốn không phải là võ công, không phải là đầu óc, không phải là danh vọng chiến công, những thứ này đều thuộc về hồng trần thế tục. Cái Thiên Môn muốn thấy là tâm của ngươi!
Chỉ chỉ vào ngực Trầm Trọng:
- Người đủ đức sẽ được phi thăng, được thiên địa chấp nhận ngươi mới có thể vượt qua cánh cửa thiên đạo này!
- Người đủ đức sẽ được phi thăng? Ta không tin, ta không tin!
Trầm Trọng hướng về phía một tòa Thiên Môn vọt tới:
- Ta cho các ngươi thấy Trầm Trọng ta bằng thực lực cũng có thể xông qua một tòa Thiên Môn!
Đi tới trước Thiên Môn, trường kích sắc bén đâm ra:
- Thiên giới, mở cửa cho ta!
Rắc!
Trường kích đâm vào cánh cửa liền gãy đôi, Trầm Trọng bị chấn ngã trên mặt đất.
- Bằng thực lực của ta, đánh không vỡ tòa Thiên Môn này sao?
Hắn không cam lòng ngẩng đầu, chỉ thấy trên cửa viết một chữ "Trí".
- Ngươi dĩ nhiên đánh không vỡ rồi, nơi này chính là thiên môn chân chính!
Bỗng nhiên một trận cười truyền tới, thập đại trí giả cười dài đi tới, Khổng Minh cũng ở trong đó, bọn họ hướng về phía Cổ Nguyệt Hà cười cười:
- Bọn ta công đức viên mãn, chín đức đều đủ, có thể qua Thiên môn này không?
Vừa nói, Khương Thái công dẫn đầu mười người dắt tay nhau đi tới dưới Thiên môn. Sau đó mỗi người cũng hóa thành chín điểm sáng, xuyên tới từ trong chín cánh cửa lớn. Mà xa hơn trong tầng mây, chín điểm sáng lần nữa tụ hợp thành thân thể của bọn hắn, hướng về phía Cổ Nguyệt Hà chắp tay:
- Từ đây thoát ly phàm trần, Cổ huynh, có duyên gặp lại!
- Chờ ta một chút!
Thấy tràng diện này, Trầm Trọng cũng muốn xông vào, nhưng làm gì có bản lãnh phân thân làm chín liền ngơ ngác đứng dưới cửa không biết làm sao!
- Trầm Côn, nhìn rõ chưa?
Cổ Nguyệt Hà cười nói:
- Nhân, trung, lễ, đễ, thiện, thật, tín đều là nhân tâm chi đức (đức tính của con người), điều kiện vượt qua Thiên Môn cũng không cao, trời có chín cửa chỉ cần ngươi có chín loại phẩm đức ghi trên mấy chục Thiên Môn này, có thể thông qua thiên môn đi tới Tiên Phật thánh cảnh!
- Đáng tiếc mấy ngàn năm qua đến một người có đủ chín đức cũng không tìm thấy a!
- Cho nên Thiên Môn mấy ngàn năm chưa mở?
Trầm Côn cười cười:
- Ta đây có thể đi qua sao?
- Ngươi khẳng định không có tư cách đi qua, bất quá…
Cổ Nguyệt Hà bất đắc dĩ lắc đầu:
- Đi thử một lần đi!
- Ta hiểu được!
Trầm Côn mở ra U Minh hồn phủ của mình, Cơ Na đi ra, Bá Vương ôm Thủy Nhi đang hôn mê đi ra. Bọn họ vừa xuất hiện, đại môn chữ "thiện", đại môn chữ "dũng" liền mở ra, ngay cả Thủy Nhi đang hôn mê, cũng bị hút đến cửa lớn chữ "thật".
Ba người đã quá môn. Trầm Côn vừa đi tới đại môn chữ "nghĩa", hai tay đẩy ra, Thiên Môn cũng mở ra, hắn cười nói:
- Vương lão huynh, ngươi ở nơi này, đúng không?
Vương Kiêu ở bên trong khẽ mỉm cười.
Lại tới đến đại môn chữ "nhân", đẩy cửa ra, Huyền Si nhắm mắt niệm kinh. - .
"Hiếu môn", Mặc Ly!
"Tín môn", Bạch Khởi!
"Trung môn", Lý Mục!
Tám vũ hồn đều vượt qua tòa thiên môn của mình.
- Phải có đủ chín đức mới vượt qua Thiên môn chân chính. Ta không có chín đức nhưng có chín Vũ hồn, mỗi người một cửa như vậy ta có coi là thông qua chín cửa không?
Trầm Côn quay đầu lại:
- Lão Cổ, còn không vào "Trí" môn sao?
- Trầm Côn, đó là chỗ của ngươi!
Cổ Nguyệt Hà nghiêm nghị nói:
- Vũ hồn đi qua, không thể coi là ngươi đi qua!
Sau đó, ha hả cười một tiếng đi vào "trí" môn:
- Thiên Môn trọng địa, không được khinh nhờn, Trầm Côn, ngươi không có tư cách vượt qua Thiên môn chân chính, bất quá ngươi có thể đi ra phía sau Cửu môn, tới Địa phủ, hôm nay Địa phủ đóng cửa, đang chờ một đời Địa Tạng vương mới mở ra!
- Tại sao vậy? Tại sao vậy?
Trầm Trọng sửng sờ bên trong Thiên Môn. Lúc này, Thiên môn chân chính cũng không cho mở ra, mà Thiên Môn giả hắn mới vừa đánh nát cũng sớm đã biến mất. Phía trước không đường, đằng sau hết lối, hắn đã bị vây khốn ở nơi này. Mà Trầm Côn đã không có tâm tư để ý tới hắn, cười híp mắt tùy tiện tìm một đại môn, vừa nhấc chân bước qua một nửa.
- Chờ một chút!
Cổ Nguyệt Hà đột nhiên quát to:
- Trầm Côn, tới Thiên Môn đi Địa phủ đã là phá lệ thi ân rồi, ngươi còn muốn gì?
Trầm Côn có chút không hiểu.
- U Minh hồn phủ là cái gì?
Cổ Nguyệt Hà lạnh lùng chỉ vào hồn phủ:
- Ngươi có thể đi cửa khác nhưng những người khác không có tư cách này!
Trong đầu Trầm Côn ong một tiếng:
- Chờ một chút lão huynh, ta chưa đi qua.
Trong U Minh hồn phủ của hắn, còn có Không Sắc, còn có Hồng Hồng Lục Lục, quan trọng nhất là còn A La đang hôn mê!
- Chỉ có ngươi!
Cổ Nguyệt Hà lạnh lùng nói.
- Ta đi qua, bọn họ sẽ như thế nào?
Trầm Côn vội vàng chỉ vào mấy người trong hồn phủ.
- Sư phụ, đừng lo lắng, đừng lo lắng!
Không Sắc hoàn toàn thất vọng nói:
- Khỉ con ta là thiên địa Thần Binh sẽ phá vỡ Địa phủ tìm ngươi!
- Cũng không cần lo lắng cho chúng ta đâu!
Hồng Hồng Lục Lục khoan khoái cười nói:
- Bà ngoại nói, chúng ta không phải là người, không phải là người có thể cùng Không Sắc ca ca đi Địa phủ tìm ngươi!
- Ta biết các ngươi không có chuyện gì, nhưng A La thì sao!
Trầm Côn đem Cổ Nguyệt Hà từ trong cửa kéo ra ngoài, chỉ vào A La đang hôn mê trong hồn phủ nói:
- Lão Cổ, đây là A La, bằng hữu của ngươi. Ngươi nói thật cho ta biết, ta đi cửa khác! Thì A La sẽ ra sao?
- A La tước hiệu võ quân, cả đời giết người vô số, khẳng định không thể đi cửa khác!
Cổ Nguyệt Hà có chút khó khăn, nói:
- Sau khi ngươi vượt qua Thiên Môn, tự nhiên là vĩnh viễn xa nàng. Ngươi làm Địa Tạng vương của ngươi, nàng làm người phàm của nàng!( Dịch: Đường ai lấy đi)
- Không có cách nào khác sao?
Trầm Côn vẻ mặt đưa đám.
- Thiên đạo vô tình!
Cổ Nguyệt Hà bùi ngùi thở dài.
- Nói cách khác, ta hiện tại phải lựa chọn rồi!
Trầm Côn nhẩm tính:
- Một là đi làm Địa Tạng vương sẽ không còn được gặp lại A La, hai là buông tha cơ hội đi cửa khác, buông tha ngôi vị Địa Tạng vương ở lại nhân gian cùng A La? Không có con đường thứ ba?
- Không có con đường thứ ba!
Cổ Nguyệt Hà xoay người sang chỗ khác:
- Trầm Côn, ngươi thật muốn buông bỏ cơ hội thành Phật, ở lại nhân gian cùng A La?
Chỉ vào đông đảo vũ hồn bên trong Thiên Môn:
Ngươi cần phải hiểu rõ, ngươi không vào Thiên Môn những vũ hồn này cũng chỉ có thể cùng ngươi lưu lại nhân gian!
Đi làm Địa Tạng vương? Hay là ở lại bên cạnh A La?
- Các vị lão huynh!
Trầm Côn ngẩng đầu lên, nhìn nhóm vũ hồn đã vượt qua Thiên Môn:
- Lòng ta đã quyết, các ngươi…
- Chúng ta là vũ hồn của ngươi, ngươi đi cửa khác chúng ta đi theo qua, ngươi lưu lại chúng ta dĩ nhiên lưu lại cùng ngươi!
Vương Kiêu đại biểu chín người khẽ mỉm cười.
- Ai u! Đa tạ các vị lão huynh ủng hộ!
Trầm Côn đột nhiên khôi phục bộ dạng, cười hì hì, nói cám ơn tới từng vũ hồn, sau đó quay đầu lại, hướng về Cổ Nguyệt Hà trong Thiên môn cười tủm tỉm nói:
- Cổ huynh, ngươi thông minh như vậy, hẳn là đoán ra quyết định của ta chứ?
Cổ Nguyệt Hà dở khóc dở cười!