Vũ trụ đã mất

Không một ai dám trêu chọc Diệp Hiệu, nhưng Cố Yến Thanh lại dám, bởi vì cô là người chọc giận anh, sỉ nhục anh trước.
 
Diệp Hiệu ngậm kẹo bạc hà trong miệng, vừa định nổi cáu thì nhìn thấy Trình Hàn và Tống Hiểu Quang đi vệ sinh về. Họ dùng điện thoại để bật đèn pin, mở cửa xe làm phát ra tiếng "cạch" khá lớn.
 
Trình Hạ bị đánh thức, cô bé ngước đầu lên nhìn, hỏi: "Đến chưa ạ?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Mới được nửa chặng đường thôi."
 
"Vâng." Trình Hạ nằm xuống ghế lại, ngủ tiếp.
 
Tống Hiểu Quang đảm nhận làm bác tài cho nửa chặng đường sau. Cố Yến Thanh chuyển sang ngồi tại vị trí ban đầu của anh ấy, điều chỉnh ghế thấp xuống rồi ngả lưng lên đó, nhắm mắt lại.
 
Cả hai người kế bên Diệp Hiệu đều đang ngủ, người còn tỉnh thì cũng im lặng không nói một câu nào. Cảm giác the the mát lạnh của viên kẹo bạc hà trong miệng cô xộc lên tận sống mũi, làm cô tỉnh hết cả người, không thể nào buồn ngủ nổi.
 
Cố Yến Thanh khoanh hai tay trước ngực, nhắm đôi mắt nhỏ dài lại, tạo nên một tư thế ngủ không hiểu sao có phần ngoan ngoãn lạ thường. Hôm nay anh khoác trên mình một chiếc áo hoodie rộng thùng thình có mũ, cổ áo thun trắng bên trong lấp ló dưới cổ áo hoodie. Vải áo trượt thẳng một mạch trơn tru từ bả vai xuống, tạo nên nếp gấp trên bụng, đôi chân dài thì dang rộng, đó là một tư thế hết sức thoải mái.
 
Diệp Hiệu cực kỳ chắc chắn cơ bụng của anh khi sờ nhất định sẽ rất thích, eo cũng thon, mặc dù cô chưa chạm vào bao giờ.
 
Cuối cùng, họ đến khách sạn vào lúc chín giờ. Mọi người xuống xe, đi vệ sinh, ăn cơm và làm thủ tục nhận phòng vào ở.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Hiệu là người lên kế hoạch những địa điểm cần đi cho hai ngày này, ba người đàn ông còn lại đều bất chợt nảy ý tới đây, chưa có ý định gì nên tất cả đều thống nhất sẽ theo kế hoạch của cô. Sau khi cơm nước xong xuôi, cả đám tụ tập quanh bàn, nghe Diệp Hiệu thông báo: "Chút nữa mọi người về phòng mình nghỉ ngơi, mười một giờ sẽ xuất phát đến khu du lịch núi Mạn, nhớ mang theo balo để đựng một ít nước và đồ ăn, sạc đầy pin điện thoại. Sau nửa đêm, nhiệt độ trên núi sẽ rất thấp, mọi người nhớ mặc ấm vào."
 
Leo núi vào buổi tối là một hoạt động hết sức thú vị, Trình Hạ thắc mắc: "Chúng ta không lên đường sớm được ạ? Vì sao phải chờ đến mười một giờ ạ?"
 
Diệp Hiệu cất điện thoại đi: "Chỉ mất bốn, năm tiếng để leo lên đỉnh núi thôi, đi sớm quá thì trời tối khó thấy đường, hứng gió lạnh, cũng chẳng để làm gì, thà để thời gian đó ở lại khách sạn nghỉ ngơi còn hơn."
 
"Vâng ạ."
 
Diệp Hiệu hỏi những người xung quanh: "Còn ai có ý kiến gì không?"
 
Trình Hàn nói: "Em đã sắp xếp đâu vào đấy rồi nên nghe em hết."
 

"Thế mọi người về phòng đi."
 
Cả bọn chia phòng như sau; Diệp Hiệu và Trình Hạ một phòng, Tống Hiểu Quang và Trình Hàn một phòng, Cố Yến Thanh ở riêng một phòng. Sau khi về phòng khách sạn, Diệp Hiệu bật máy điều hòa rồi đi tắm rửa trước.
 
Còn Trình Hạ thì vừa vào phòng đã nằm nhoài trên giường chơi điện thoại, chơi xong thì ngủ. Mười giờ năm mươi phút, Diệp Hiệu gọi mãi mà cô bé chẳng chịu dậy. Lúc hai người xuống tầng một thì đã mười một giờ mười phút, những người khác đều đã có mặt đông đủ.
 
Trình Hạ than vãn mình buồn ngủ chết đi được, cô bé đã hoàn toàn tiến vào trạng thái "Lên xe thì ngủ, xuống xe thì đi vệ sinh và chụp ảnh", không còn quá hứng thú với việc leo núi như ban đầu nữa.
 
Diệp Hiệu cởi áo khoác ra, đưa cho Trình Hạ: "Còn hai mươi phút nữa mới tới, em nằm xuống ngủ đi." Sau đó, cô ngồi vào ghế ở hàng thứ hai.
 
Trình Hàn quở trách: "Ai là người đòi đi chơi, vòi bốn anh chị lớn phải đi với em hả?"
 
"Không sao đâu, xuống xe rồi là lại hăng máu ngay ấy mà." Hiếm khi nào Diệp Hiệu tỏ ra dịu dàng như vậy, cô sải chân để điều chỉnh tư thế, nhưng như vậy lại rất dễ chạm phải đầu gối của người kế bên, cô vội vàng rút chân về.
 
Cố Yến Thanh liếc cô, vẫn cứ dang rộng hai chân như thế, không buồn nhúc nhích.
 
Khu du lịch núi Mạn lúc nửa đêm nườm nượp người đi kẻ lại, quả không hổ là khu du lịch cực kỳ nổi tiếng hiện nay. Cả bọn kiểm tra lại vé rồi xuất phát, lên núi.
 
Diệp Hiệu nói cấm có sai, quả nhiên, vừa xuống xe là Trình Hạ đã khỏe khoắn, hoạt bát như thể muốn chinh phục thử thách năm tiếng leo núi ngay lập tức. Diệp Hiệu nói: "Thế thì em phải kiên trì đấy nhé."
 
"Chắc chắn rồi ạ!" Trình Hạ tràn trề quyết tâm.
 
Tuy nhiên, mới vừa đi hơn một tiếng đồng hồ, cô bé đã rũ rượi hỏi Diệp Hiệu: "Còn bao lâu nữa ạ?"
 
Diệp Hiệu trả lời: "Bây giờ chúng ta vẫn còn ở dưới chân núi đấy cưng."
 
Trình Hạ: "..."
 
Diệp Hiệu chỉ vào đằng trước, bảo: "Trên đó có bán đồ ăn vặt, có cả quầy cầu may nữa, em có muốn đến đó sớm không?"
 
Trình Hạ: "Có! Có!"
 
Bốn người lớn không hẹn mà cùng bật cười.
 

Trình Hạ đi tới gian hàng bán đồ cầu may, hỏi chủ gian hàng giá cả và cách thực hiện. Sau đó, cô bé quét mã trả tiền, viết ước nguyện của mình lên một cách thành kính: Xin phù hộ con thi tuyển sinh cấp ba được hơn 610 điểm, a di đà Phật!
 
Cô bé viết chữ to chà bá, nắn nót từng nét này đến nét khác như sợ Phật không nhìn thấy. Diệp Hiệu không biết Phật có thấy rõ không, nhưng còn cô thì ít nhiều gì cũng hơi cạn lời khi thấy dòng chữ ấy.
 
Sau khi treo thẻ bài nhỏ lên, Trình Hạ chắp hai tay vào nhau, lạy vài lần rồi ngoảnh đầu hỏi Diệp Hiệu: "Chị ơi, chị có muốn ước không?"
 
Diệp Hiệu lắc đầu: "Chị không."
 
Cô là người theo chủ nghĩa duy vật và luôn vững tin về quan niệm ấy.
 
Hai người làm nghề bác sĩ cứu người - Trình Hàn và Tống Hiểu Quang - thì ngược lại, họ hào hứng thắp hương cầu may rồi bối rối nhìn nhau: "Ê, cậu định ước gì?"
 
"Về nhân duyên hay sự nghiệp?"
 
"... Hờ hờ, đương nhiên là bảo vệ luận văn suôn sẻ rồi."
 
Cố Yến Thanh đút hai tay vào túi, đứng ở ven đường, không hề có ý định gia nhập với họ. Anh cũng một lòng theo chủ nghĩa duy vật.
 
Sự chênh lệch về thể lực của con người thật sự là rất lớn. Lúc đến giữa sườn núi, Trình Hạ không trụ nổi nữa, cứ đi được một lúc rồi lại dừng, Trình Hàn quyết định chậm lại để trông cô bé. Còn ba người còn lại, Cố Yến Thanh đi ở tuốt đằng trước, sải đôi chân dài mà bước đi thoăn thoắt, không hề tỏ ra mệt mỏi dù chỉ một chút. Diệp Hiệu cũng vậy, trong khi Tống Hiểu Quang đi cạnh cô lại phải chống gậy leo núi: "Diệp Hiệu, không ngờ thể lực của em tốt thật đấy."
 
Diệp Hiệu uống một ngụm nước, than phiền một cách bất mãn: "Trường em mà chạy không nổi ba nghìn mét là khỏi tốt nghiệp mà, thể lực không tốt mới là lạ đó!"
 
Tống Hiểu Quang không kìm được mà bật cười: "Chao ôi, em và Yến Thanh đi lên trước đi, anh già rồi, phải nghỉ ngơi một lát đã."
 
Diệp Hiệu tạm biệt anh ấy: "Vậy anh cố lên nhé, nhớ có mặt lúc năm giờ để ngắm mặt trời mọc đấy."
 
"Anh nhớ rồi."
 
Diệp Hiệu tiếp tục đi về phía trước, tốc độ ngang ngửa Cố Yến Thanh. Có đôi lúc Diệp Hiệu dừng lại để thở, Cố Yến Thanh cũng dừng lại, chờ cô nghỉ ngơi lấy sức rồi mới cùng nhau đi tiếp.
 
Tuy nhiên, suốt cả quãng đường, hai người họ không mở miệng nói với nhau lấy một câu nào.
 

Có vẻ hai cái người có thể lực tốt này đi quá nhanh, chưa tới bốn giờ mà đã leo đến đỉnh núi. Tuy nhiên, không ít khách du lịch đã có mặt tại đây, đã vậy còn giành trước vị trí tốt, hết la hét inh ỏi không ngừng đến điều chỉnh máy ảnh, tìm góc chụp ảnh nào đẹp nhất.
 
Diệp Hiệu nhìn đồng hồ, bất giác nhíu mày.
 
Lúc nãy leo núi không để ý, thậm chí cô còn thấy nóng nực, bây giờ đứng yên một chỗ thì cô mới cảm nhận được ngọn gió cuốn đến từ đỉnh núi, thổi vù vù vào mặt mình, rát như dao cắt.
 
Diệp Hiệu thầm co rúm vai mình lại. Mặc dù ở các gian hàng có bán áo bông, không đắt, chỉ hơn một trăm tệ một món nhưng từ kiểu dáng cho đến chất lượng đều tệ đến mức không nỡ nhìn. Diệp Hiệu không muốn lãng phí số tiền này, mà lý do cô không mua một phần cũng vì cô cũng có thể chịu đựng được, chỉ cần đợi đến sáng sớm là xong.
 
Cố Yến Thanh đã tìm được một vị trí yên tĩnh.
 
Diệp Hiệu tỏ vẻ hoài nghi: "Không phải hướng Tây đấy chứ? Không thì có mà đợi mười hai tiếng nữa để ngắm mặt trời lặn."
 
Cố Yến Thanh nhìn chằm chằm cô hai giây mới cười nói: "Em muốn ngắm mặt trời lặn thì cứ việc."
 
Diệp Hiệu cũng nhoẻn môi cười, ngoan ngoãn đi cùng anh.
 
Quả thật vị trí anh tìm được hết sức "đắc địa", ở phía sau một tảng đá lớn, đằng trước là một mảnh đất bằng, người khác rất khó phát hiện nơi này.
 
Diệp Hiệu ngồi xuống một nơi đất trống, Cố Yến Thanh cũng ngồi xuống cạnh cô.
 
Lúc này đây, chỉ còn một tiếng nữa bình minh sẽ ló rạng, sắc trời vẫn còn tối đen như mực. Diệp Hiệu chỉ mặc độc một chiếc áo gió màu trắng, cô co chân, ôm vai, tựa cằm lên đầu gối, lặng lẽ chờ mặt trời lên.
 
"Lạnh à?" Cố Yến Thanh hỏi.
 
Diệp Hiệu lắc đầu.
 
Nhưng cô không lừa được anh. Nhắc nhở người khác mặc ấm vào, trong khi mình thì lạnh chết đi được vẫn không chịu thừa nhận. Cô đúng là cố chấp đến đáng sợ.
 
Cố Yến Thanh trầm giọng bật cười, kéo khóa kéo áo khoác màu đen của mình xuống.
 
Diệp Hiệu ngăn cản: "Đừng cởi áo cho tôi. Anh cũng là người, sẽ bị cảm mất."
 
Bàn tay của Cố Yến Thanh khựng lại giữa không trung, nét mặt của anh nom có phần bối rối. Diệp Hiệu khẽ cau mày nhìn anh. Đột nhiên, một bàn tay kéo lấy tay Diệp Hiệu, Cố Yến Thanh kéo cô vào lòng, một mùi hương thanh mát phả vào mặt cô.
 
Áo khoác phao của anh vô cùng ấm áp, nhưng thân thể anh còn ấm hơn nữa, Diệp Hiệu trố mắt một lát nhưng rồi cũng không phản đối, từ từ tựa vào lồng ngực của anh. Một lần nữa, cô lại ngửi thấy mùi hương dễ chịu toả ra từ anh ở khoảng cách gần.
 
Êm đềm, nhưng cũng trống trải.
 
Gò má của người đàn ông kề sát vào vành tai Diệp Hiệu, chiếc cằm lún phún vài cọng râu của anh hết sức quyến rũ và cuốn hút.

 
Diệp Hiệu cảm nhận được rõ mồn một máu trong người mình đang lao vùn vụt về một nơi nào đó. Nóng rực, cháy bỏng, thôi thúc cô làm chuyện bí mật.
 
Cố Yến Thanh cúi đầu, khoảng cách giữa hai người nháy mắt đã được kéo gần trong gang tấc. Hai người chạm mắt nhau, anh hỏi: "Hôn không?"
 
Câu hỏi ấy làm Diệp Hiệu bật cười. Cô vẫn đủ tỉnh táo để suy luận theo logic, nắm rõ thứ gì chủ yếu, thứ gì thứ yếu: "Vậy là anh đồng ý với lời đề nghị của tôi rồi đúng không?"
 
Nhìn vào đôi mắt cô, Cố Yến Thanh có phần bất đắc dĩ: "Tuần trước tôi đã đồng ý rồi còn gì." Mặc dù là bị ép buộc.
 
"Vậy à." Diệp Hiệu vẫn giữ nụ cười trên môi: "Đừng giận mà, lỡ làm anh không vui thì cho tôi xin lỗi."
 
"Không đâu."
 
Anh cúi đầu, thế là cô ngước lên đón lấy đôi môi anh. Nụ hôn đầu tiên của hai người rất đỗi nhẹ nhàng, môi của cả hai đều lành lạnh, chứa đựng sự thăm dò, chẳng hề suôn sẻ chút nào, giống như tính cách cứng rắn, mạnh mẽ của hai người.
 
Chóp mũi anh vừa lạnh vừa cứng, Diệp Hiệu nghiêng đầu, hôn anh một lần nữa. Cố Yến Thanh cạy môi, răng cô ra, Diệp Hiệu chủ động chìa đầu lưỡi của mình cho anh. Dưới vỏ bọc lạnh như băng là sự nóng bỏng, mềm mại ẩn sâu bên trong, khiến người ta mê mẩn đến chìm đắm.
 
Diệp Hiệu luồn tay vào áo khoác phao của anh, đặt lên lưng và vuốt ve cơ bắp của người đàn ông. Quả nhiên, chúng đã căng cứng hơn và mang đến xúc cảm rắn chắc mang máng. Bờ vai anh rất rộng, Diệp Hiệu có thể nép vào lòng anh, tạo cho cô cảm giác cực kỳ an toàn.
 
Dường như có đôi lúc điều đó làm cô bất giác buông lơi cảnh giác.
 
Chẳng biết hừng đông đã đến từ lúc nào.
 
Họ kết thúc nụ hôn ấy một cách thong thả và tự nhiên, Cố Yến Thanh ôm Diệp Hiệu từ đằng sau, thấy mặt trời từ từ dâng lên trong biển mây đỏ rực. Sắc màu đỏ thắm ấy tựa chu sa, hào quang chói lọi thoảng đưa muôn nơi, chiếu sáng cho những rặng mây từ gần cho đến xa tận tít tắp.
 
Tiếng reo hò của đám đông vọng đến từ đằng sau, tất cả mọi người đều trầm trồ trước khung cảnh tráng lệ ấy.
 
Giọng Diệp Hiệu hơi khàn như nhuộm phải sắc thái nào đó, nhưng cô không ngượng ngùng vì điều đó, trái lại chỉ trầm giọng bảo: "Đây là lần đầu tiên trong đời tôi lên núi ngắm bình minh, thích lắm!"
 
Chất giọng của Cố Yến Thanh cũng đã thay đổi, khàn hơn cả cô: "Nếu em thích thì có thể đến đây nhiều lần nữa." Đoạn anh bổ sung thêm: "Nếu chúng ta đủ thể lực thì ngắm hoàng hôn luôn cũng được."
 
Diệp Hiệu không nén được tiếng cười.
 
Khi trời sáng hẳn, Diệp Hiệu đã thấy rõ ngũ quan cùng với đôi mắt của Cố Yến Thanh, tất cả đều là kiệt tác trời cho. Tâm trạng của cô thật sự rất vui, bởi vì anh quá gợi cảm.
 
Dường như Cố Yến Thanh cũng đang nghĩ đến cùng một vấn đề với cô, ôm mặt cô và trao cho cô một nụ hôn mà không chút nghĩ ngợi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận