Sau khi rời khỏi văn phòng của cô Chu, Diệp Hiệu mới chậm chạp ý thức được một điều, vòng cổ của cô bị mất rồi.
Lúc sờ lên cổ cô mới phát hiện trên cổ trống trơn, thế mà mấy ngày nay cô vẫn không có cảm giác gì. Chẳng qua cô đã biết nó bị để quên ở đâu.
Ở Park Hyatt đêm hôm ấy, cô đi tắm rửa, vòng cổ bị quấn vào mái tóc của cô, khi đó cô tháo nó ra rồi tiện tay đặt lên bồn rửa mặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng lúc rời đi, cô không mang theo nó.
Diệp Hiệu gọi điện thoại cho phía khách sạn, hỏi hôm đó nhân viên vệ sinh dọn dẹp phòng ngủ có nhặt được dây chuyền của mình hay không. Nhân viên khách sạn trả lời: “Chỗ chúng tôi không nhận được báo cáo của bộ phận buồng phòng. Chị có chắc là bị mất đồ ở khách sạn chúng tôi không?”
Diệp Hiệu trả lời: “Tôi chắc chắn. Phiền cô hỏi lại giúp tôi một chút.”
Nhân viên khách sạn: “Vâng, nếu tìm được chúng tôi sẽ trả lời chị.”
Nhưng Diệp Hiệu chờ đến ngày hôm sau, đối phương gọi điện thông báo quả thực không tìm được chiếc vòng cổ mà cô miêu tả, họ rất xin lỗi. Nghe thấy đáp án này, Diệp Hiệu rất thất vọng, đồng thời cũng không nghi ngờ tính chân thật của câu trả lời này.
Bởi vì vòng đeo cổ nho nhỏ ấy rất dễ bị chìm vào hoa văn của mặt đá cẩm thạch, hoặc là bị chất chồng cùng một chỗ với mấy món đồ chỉ dùng một lần, bị vứt bỏ như rác rưởi.
Chiếc vòng cổ ấy là món hàng xa xỉ đầu tiên mà cô tự mua cho bản thân, tất nhiên nó không thể coi là hàng xa xỉ. Đó là món quà mà cô thành công thi đậu thạc sĩ, một chiếc vòng cổ rose gold, trị giá ba ngàn nhân dân tệ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn chưa bằng tiền thuê phòng khách sạn một đêm của người khác.
Vuốt ve chiếc cổ trống trơn, Diệp Hiệu buồn bã thầm nghĩ: đúng là mây tía dễ tan lưu ly dễ vỡ, chẳng lẽ mình không xứng sở hữu một món đồ xịn sao?
Hai ngày sau, xảy ra một sự kiện mang tính xã hội gây rúng động cả nước.
Tin tức độc nhất vô nhị do đài truyền hình vệ tinh thành phố B tuyên bố: công ty XX quốc gia tuyển công nhân lương cao trên thực tế là một băng nhóm lừa đảo xã hội đen của nước ngoài. Tin tức này được đồng bộ với thông báo tuyên bố vụ án của cảnh sát.
Tin tức này đã chiếm cứ top tìm kiếm suốt một ngày, toàn bộ xã hội đều kinh hãi vì nó. Những người chung quanh Diệp Hiệu cũng đều đang thảo luận chuyện này, sức nóng ngang ngửa với tin tức ngôi sao nổi tiếng ngoại tình.
Tại thời đại mà toàn bộ ngành nghề truyền thông đều sa đà vào việc coi trọng lượt view, lượt click của độc giả, hơn nữa còn có truyền thông cá nhân phát triển nhanh chóng, các đài truyền hình và đài vệ tinh cũng tràn ngập tin tức về ngôi sao, gameshow, tin đồn tràn ngập… Đài truyền hình vệ tinh thành phố B lại có vẻ độc lập cá tính, dám nói thật, tung ra các tin tức nóng nổi, kiên trì điều tra sâu hơn, tỉ mỉ và toàn diện, vạch trần chân tướng, nắm chặt độ tin cậy của một cơ quan truyền thông phát ngôn chính thức.
Trong danh sách phóng viên điều tra, Diệp Hiệu thấy được tên Cố Yến Thanh.
Đã có một đoạn thời gian họ không liên lạc với nhau, Diệp Hiệu cũng chưa bao giờ chủ động nhớ đến anh. Cô giả vờ như lúc này mới chợt nhớ đến người này, lưỡng lự một lát rồi gửi tin nhắn WeChat cho anh, hỏi anh có thấy vòng cổ của cô đâu không.
Nửa giờ sau, Cố Yến Thanh trả lời cô.
G.: [Trông như thế nào?]
Diệp Hiệu: [Vòng cổ rose gold, rất nhỏ, có gắn một viên ngọc trai, đặt trên bồn rửa tay của khách sạn.]
G.: [Không thấy.]
Thấy hai chữ này, Diệp Hiệu có cảm giác như mình bị phản pháo ngay trước mặt. Không thấy gì hết thì anh hỏi làm gì? Cô cất di động đi.
Mà Cố Yến Thanh cũng không gửi tin nhắn cho cô nữa, xem ra lúc này anh đã nắm giữ rất chính xác khoảng cách giới hạn với bạn giường.
…
Chiều chủ nhật, Diệp Hiệu nhận được điện thoại của Trình Chi Hòe, hỏi cô có thể đến nhà ăn cơm sớm một chút được không, Trình Chi Hòe muốn mời cô ăn cơm ở nhà bà ấy.
Diệp Hiệu không hỏi bà ấy trong điện thoại vì sao lại mời ăn cơm.
Quen biết nửa năm, Diệp Hiệu chung sống với gia đình họ cũng hòa thuận, hiển nhiên mối quan hệ đã không chỉ đơn thuần là học sinh và gia sư, gọi là bạn bè thì sẽ thỏa đáng hơn.
Vừa mở cửa, thấy cô xách túi đựng trái cây, Trình Chi Hòe lập tức nhíu mày: “Cháu làm gì vậy? Sao lại mua thêm đồ?”
Diệp Hiệu biết Trình Chi Hòe không muốn mình tiêu tiền, bèn giải thích: “Cũng không tốn nhiều tiền.”
“Đối với dì mà nói, cháu chỉ là một đứa trẻ, làm gì có chuyện để con nít tiêu tiền chứ.” Trình Chi Hòe và Diệp Hiệu đều là người thành phố S, cứ có cảm giác thân thiết hơn người khác một chút, đồng thời cũng nhiệt tình hơn.
Diệp Hiệu mím môi mỉm cười, thế mà lại cảm thấy sống mũi cay cay vì tiếng kêu “con nít” của Trình Chi Hòe. Trình Chi Hòe đeo tạp dề trên eo, đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn bữa tối với bảo mẫu.
Trình Hạ đang xem TV trong phòng khách, thấy Diệp Hiệu thì gọi cô: “Em nói nhỏ cho chị nghe, mẹ em sắp về rồi.”
Diệp Hiệu không rõ: “Ý em là sao?”
Trình Hạ: “Hồi trước mẹ em làm kinh doanh mậu dịch ở nước ngoài còn gì, bây giờ cần về nước phát triển, nói là muốn trở về cùng học với em.”
“Thật à? Thế thì rất tốt mà.” Diệp Hiệu không rõ tại sao Trình Chi Hòe lại bỗng nhiên nghĩ thoáng.
Trình Hạ đưa ra đáp án: “Chị à, em nói cho chị biết, ngôi chùa dưới chân núi Mạn kia thật sự rất linh nghiệm. Lần trước em ước mẹ em sẽ kiếm được thật nhiều tiền rồi về nhà bầu bạn với em còn gì, mới bao lâu mà đã linh nghiệm rồi.”
Diệp Hiệu: “…”
Nói thật, Diệp Hiệu cảm thấy hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó khiến Trình Chi Hòe nghĩ thoáng. Tựa như lời nói của Cố Yến Thanh, Trình Hạ ước nhiều cỡ đó thì Phật Tổ chưa chắc đã xử lý đơn hàng kịp thời cho cô bé đâu.
Quả nhiên, trước giờ cơm tối, Trình Chi Hòe tìm Diệp Hiệu trò chuyện, thẳng thắn: “Từ khi cháu đến đây, thành tích học tập của Tiểu Hạ đột nhiên tăng vọt. Dì nghe anh trai con bé nói Tiểu Hạ rất sợ cháu.”
Diệp Hiệu cũng không tiện giải thích rõ ràng. Cô chưa từng đánh mắt Trình Hạ, chẳng qua lúc dạy học chỉ cần bày ra vẻ mặt lạnh lùng vạn năm không thay đổi của mình là được.
Trình Chi Hòe: “Thực ra con bé rất ỷ lại cháu. Bạn bè là nữ giới sẽ cho cảm giác an toàn nhiều hơn đàn ông rất nhiều. Dì nghĩ, con bé cần một người phụ nữ trưởng thành dẫn dắt và giúp đỡ nó trong quá trình dậy thì, dì không muốn để lại sự tiếc nuối cho con bé, rõ ràng dì có thể làm được tốt hơn.”
Quả nhiên.
Trình Chi Hòe còn nói: “Môi trường phát triển thương mại điện tử trong nước thật sự không tệ, dì có kinh nghiệm có tài nguyên, tóm lại sẽ thành công.”
Chuyện kinh doanh Diệp Hiệu không rõ nên không tiếp lời, ngược lại rất bội phục sự quyết đoán dám bắt đầu ngay bây giờ của Trình Chi Hòe.
Bảo mẫu ở trong nhà bếp hỏi Trình Chi Hòe, muốn ăn bào ngư kiểu gì, Trình Chi Hòe nhanh chóng chạy sang: “Để tôi nấu.”
Diệp Hiệu còn chưa kịp hỏi bà ấy tối nay còn định mời ai đến nhà ăn cơm, chẳng lẽ lại chỉ mời một mình mình?
Một lát sau, Diệp Hiệu đi theo Trình Hạ vào phòng riêng của cô bé sửa sang lại bài vở. Bảy giờ tối, Trình Chi Hòe kêu hai người ra ăn cơm, Diệp Hiệu ra ngoài thì thấy Trình Hàn và Cố Yến Thanh đang ngồi trò chuyện trên sofa, TV đang được bật.
Chỉ thấy một người ngồi nghiêng mặc áo len màu xám và quần dài, tóc được cắt ngắn, sau lưng anh được bao phủ một quầng sáng mặt trời như nhuốm màu ánh sáng ấm áp dễ chịu, áo len trông vừa mềm mại vừa thoải mái, cổ áo thun trắng lộ ra từ áo len.
Diệp Hiệu phát hiện, hình như anh rất thiên vị phong cách trang phục nhẹ nhàng thoải mái, mặc dù không phải là kiểu chỉn chu nề nếp nhưng lại mang vẻ đẹp nhàn nhã như ở nhà.
Diệp Hiệu giả vờ như không thấy hai người, ra ngoài rót ly nước, lại bị Trình Hàn gọi: “Diệp Hiệu, em đến đây hồi nào?”
“Hồi chiều.”
Cố Yến Thanh cũng quay sang, ung dung nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt đen nhánh sáng ngời. Diệp Hiệu vuốt ve chóp mũi, hơi xấu hổ vì ánh mắt của anh: “Chào anh Cố.”
Khóe miệng Cố Yến Thanh cong lên, bình tĩnh đáp lại: “Chào em, Diệp Hiệu.”
Diệp Hiệu: “…”
Cảnh tượng này tự nhiên hơi quen quen, đúng là phương thức chào hỏi mà lần đầu tiên họ làm quen với nhau.
Trình Chi Hòe bưng đồ ăn đi ra nhà bếp, kêu lên: “Mấy đứa, mau ngồi vào bàn ăn cơm.”
Nghe hai người chào hỏi, bà ấy buồn cười: “Đây không phải là ngày đầu tiên hai đứa biết nhau mà nhỉ? Sao lúc nào cũng khách sáo vậy?”
Trình Hàn cười sang sảng ngắt lời bà ấy: “Đúng là thế đấy, Diệp Hiệu đối mặt với ai cũng khách sáo, nhất là Yến Thanh.”
Trên thực tế, khách sáo cũng có nghĩa là xa cách.
Trình Chi Hòe không hỏi nhiều, có lẽ trong số những người ở đây, chỉ mình bà ấy biết rõ cảm giác xa cách của Diệp Hiệu đến từ đâu. Tất cả mọi người trong căn nhà này, chỉ có mình Cố Yến Thanh là ngậm thìa vàng từ lúc chào đời thứ thiệt, mà Diệp Hiệu chính là người hoàn toàn trái ngược với anh.
Nhưng Trình Chi Hòe không nghĩ vậy, bà ấy cho rằng Diệp Hiệu xứng đôi với câu nói “Từ nhỏ tôi là núi cao, chứ không phải là dòng suối”.
Bà ấy ôm vai Diệp Hiệu: “Lại đây, cháu ngồi với dì.”
Một chiếc bàn dài, cuối cùng Cố Yến Thanh vẫn ngồi bên cạnh Diệp Hiệu.
Chủ đề trò chuyện trong bữa cơm rất vụn vặt. Người trưởng thành đa phần đều trò chuyện về tin tức mang tính xã hội, chẳng qua Trình Hạ lại cảm thấy quá nhàm chán, cứ khăng khăng đòi nhắc đến idol của mình, thế là bữa cơm trở nên ồn ào.
Diệp Hiệu không thích trò chuyện lúc ăn cơm nên chỉ im lặng cúi đầu dùng bữa.
Trong tiếng tạp âm ồn ào, cô nghe thấy Trình Chi Hòe hỏi Cố Yến Thanh lần này ra ngoài điều tra có vất vả không, dù sao cũng đề cập đến nước ngoài.
Cố Yến Thanh chỉ giải thích bằng hai ba câu, không nói nhiều lời dư thừa nhưng nghe xong, Diệp Hiệu cũng cảm nhận được công việc của anh còn phức tạp hơn cô nghĩ nhiều.
Ăn xong, Diệp Hiệu không rời bàn mà im lặng cầm di động xem một lát, đúng lúc này một tin nhắn WeChat bắn ra.
G.: [Đêm nay ra ngoài ngủ không?]
Diệp Hiệu gần như không do dự: [Ừ.]
Sau bữa cơm, Diệp Hiệu chơi với Trình Hạ gần đến chín giờ, thấy thời gian đã không còn sớm, bèn nói: “Em nên đi tắm, sau đó học thuộc từ vựng nửa giờ rồi ngủ.”
Trình Hạ chu môi, song khi thấy vẻ mặt không cần thương lượng của Diệp Hiệu, lại thêm ánh mắt tử vong của mẹ mình, cô bé đành phải nghe lời làm theo.
Trình Chi Hòe ra lệnh cho Trình Hàn: “Con đưa Diệp Hiệu về trường.”
“Vâng.” Trình Hàn đứng dậy lấy áo khoác và chìa khóa, Diệp Hiệu vội từ chối: “Không cần đâu, cháu tự ngồi tàu điện ngầm về trường là được, nhanh lắm.”
Nhưng Trình Chi Hòe vẫn khăng khăng: “Sao nhanh bằng lái xe được. Tàu điện ngầm đông người cỡ đó, nói không chừng phải đứng suốt chặng đường, chẳng lẽ cháu không mệt?”
Trình Hạ cười nói: “Đi thôi, cô giáo Diệp đừng khách sáo.”
Không phải Diệp Hiệu đang khách sáo, mà thật sự không muốn để Trình Hàn đưa mình về.
Đúng lúc này, Cố Yến Thanh bước ra từ nhà vệ sinh: “Cậu nghỉ ngơi đi, để tôi đưa cô ấy về.”
Trình Hàn mỉm cười, nhìn Diệp Hiệu: “Yến Thanh lái xe vững hơn anh nhiều, Diệp Hiệu em đừng khách sáo.”
Diệp Hiệu nói: “Được rồi.”
Cố Yến Thanh đến bên sofa lấy di động và áo khoác của mình, đứng trước cửa chờ Diệp Hiệu một lát, sau đó hai người cùng nhau ra ngoài.
Thang máy đi xuống một đường. Mặc dù khu chung cư Cẩm Hoa được thiết kế mỗi gia đình có thang máy riêng nhưng lúc ở trong thang máy, họ không làm bất cứ hành động gì, thậm chí không tiếp xúc bằng ánh mắt hay thân thể với nhau.
Đầu mùa đông ngày ngắn đêm dài, lá phong dưới lầu bị cơn gió thổi lướt qua, rơi lả tả từng chiếc từng chiếc, dường như chiếc lá rơi xuống mặt đất cũng phát ra âm thanh.
Diệp Hiệu quấn chặt áo khoác.
Cô vừa ngồi vào xe thì đã bị Cố Yến Thanh kéo lại gần một cách thô lỗ, đè cô ngồi lên đùi anh, cạy miệng của cô ra rồi hôn lên môi cô một cách nồng nhiệt.
Lưng của Diệp Hiệu bị đặt trên vô lăng, bị cộm đau đớn, không khỏi nhíu mày hít sâu một hơi.
“Đau.” Cô đặt cánh tay lên cổ Cố Yến Thanh, chỉ trích anh bằng giọng nói nho nhỏ như bị bóng đêm hòa tan. Cố Yến Thanh bị khơi mào dục vọng, nở nụ cười một tiếng, luồn tay ra sau eo ôm cô lại gần mình, thân thể của hai người dán sát vào nhau: “Em có nhớ tôi không?”
Chóp mũi của Diệp Hiệu cọ vào mũi anh, lần đầu tiên nghe thấy câu hỏi vừa buồn cười vừa đáng yêu này từ miệng anh, thế là cô trả lời: “Nhớ chứ.”
“Tôi nhớ thân thể của anh, còn mơ thấy chúng ta là ngủ cùng nhau, anh hôn tôi, tựa như bây giờ.”
Nhìn mà xem, cô rất ít khi nói dối, lúc cần thiết nói dối cũng phải mượn cơ hội nói lời thật lòng.
Ánh mắt Cố Yến Thanh thay đổi, cuối cùng anh buông Diệp Hiệu ra, khởi động xe hơi.
Họ lại đến Park Hyatt một lần nữa, vẫn là chi nhánh lần trước, Diệp Hiệu từng làm mất một chiếc vòng cổ ở đây. Cô thầm nghĩ chi phí để ngủ một đêm ở đây thật đúng là rất cao, chẳng qua cô không để bụng, niềm vui mà Cố Yến Thanh mang lại cho cô còn nhiều hơn chiếc vòng cổ bị mất ấy.
Vào phòng khách sạn, Cố Yến Thanh nói một câu: “Em nghỉ ngơi một lát trước đi.” Rồi vào phòng tắm tắm rửa.
Đến một nơi thoải mái, Diệp Hiệu cởi áo khoác, đi chân trần ngồi lên sofa ôm gối đầu, nghĩ đến chuyện kế tiếp sắp làm, trong lòng cô rất vui vẻ, đồng thời cũng có tâm trạng thưởng thức phong cảnh ban đêm đắt đỏ ở nơi này.
Nửa giờ sau, Cố Yến Thanh mặc áo choàng tắm của khách sạn bước ra từ phòng tắm. Anh vuốt mái tóc ướt nhẹp, động tác cứ như một chú cún vẩy lông lúc mới tắm xong, rất đáng yêu.
Diệp Hiệu đứng trên sofa, sung sướng nâng mặt anh lên hôn một cái rồi chạy đi: “Tôi đi tắm đây, sẽ rất nhanh.”
Cô vừa nhấc chân lên thì bị anh ôm eo kéo về chỗ cũ: “Khoan, tôi có thứ tặng em.”
“Cái gì?”
Anh lấy một chiếc hộp từ túi đen, đưa đến trước mặt Diệp Hiệu, ra dấu cho cô: “Mở ra nhìn xem.”
Diệp Hiệu nghe lời anh mở chiếc hộp đó ra, bên trong là một chiếc vòng cổ kim cương. Trái tim cô nhất thời chùng xuống, cảm thấy không thoải mái: “Đây không phải là vòng cổ của tôi.”
Cố Yến Thanh đi rót một ly nước, tựa lưng bên cạnh bàn chậm rãi uống nước, đồng thời quan sát phản ứng của cô.
“Tặng em đấy.”
Diệp Hiệu chỉ nhìn lướt qua rồi đóng nắp hộp, đặt về trên bàn trà, nói: “Tôi không cần.”
Cố Yến Thanh nhíu mày, song nét mặt vẫn giữ nguyên nụ cười thờ ơ như trước: “Chẳng phải nói em đánh mất một chiếc vòng cổ à? Tôi đền cho em.”
Mặc dù Diệp Hiệu không nghiên cứu nhiều về châu báu thì cũng biết rõ nhãn hiệu này. Giá trị của nó đâu chỉ gấp mười lần chiếc vòng cổ ban đầu của cô: “Nhưng không phải là anh làm mất vòng cổ của tôi, tôi không cần anh đền.”
Cố Yến Thanh lại mỉm cười, đi tới xoa đầu cô: “Vậy thì đây là quà tôi tặng em, được không? Đừng nhắc lại chuyện này nữa.”
Diệp Hiệu vẫn lắc đầu. Cô có sự kiên trì của chính mình, cho dù cô biết lời nói kế tiếp của mình có lẽ sẽ khiến đối phương không vui, thậm chí đêm nay sẽ không làm gì nữa.
“Tôi không thể nhận quà của anh. Nếu tôi nhận món quà đắt tiền như vậy thì anh muốn tôi sẽ mua thứ gì tặng lại cho anh đây? Một chiếc đồng hồ đeo tay trị giá hàng triệu tệ ư? Hay là một chiếc xe hơi?”
Vẻ không vui của Cố Yến Thanh hiện rõ trên nét mặt. Người có xuất thân như anh, rất ít khi bị khiêu khích và nghi ngờ như lúc này.
Đối với anh mà nói, điều này chẳng khác nào sự sỉ nhục; anh đã nhẫn nại không chỉ một lần.
“Diệp Hiệu, sao em cứ phải phân biệt rạch ròi đến mức này?” Anh khe khẽ thở dài, hỏi lại cô: “Chẳng lẽ chuyện gì em cũng phải so đo với tôi sao? Tiền phòng khách sạn, tiền cơm, chính xác đến tận tiền mua áo mưa dùng mỗi lần, em có tính toán rõ ràng từng li từng tí được không?”
Đôi môi Diệp Hiệu thẳng tắp, cô thật sự từng nghiêm túc suy nghĩ mấy vấn đề này: “Đúng vậy, chúng ta cần phải tính toán rõ ràng.”
Cố Yến Thanh bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cô, bên trong con ngươi đen nhánh ấy đã hiện lên cảm xúc mất kiên nhẫn.
Diệp Hiệu nói: “Tôi nghĩ, chúng ta cần thiết nói chuyện đàng hoàng.”