Vũ trụ đã mất

Diệp Hiệu cũng không nói thêm lời nào quá đáng. Chẳng qua trước khi xảy ra quan hệ thân mật, cô đưa ra một vài vấn đề cần gấp rút giải quyết mà thôi, đây là năng suất làm việc của cô.
 
Nhưng không biết tại sao, Cố Yến Thanh lại cảm thấy lửa giận dâng lên.
 
Cuối cùng anh vẫn ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: “Nói chuyện gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đôi mắt to sáng ngời của Diệp Hiệu nhìn về phía anh, cứ như thể không thấy được vẻ giận dỗi của anh, nói tiếp: “Về những lần sau chúng ta gặp, thời gian, địa điểm và gánh vác chi phí sẽ phát sinh trong quá trình đó.”
 
“…”
 
Lửa giận của Cố Yến Thanh thật sự bị đốt cháy. Tựa như thắc mắc của Tống Hiểu Quang: Cái miệng có độ ấm 37 độ C này vì sao lại nói một câu như vậy vào thời điểm này?
 
Song Diệp Hiệu lại không ý thức được mình có vấn đề gì. Thấy ánh mắt hờ hững của anh, khóe môi của cô cong lên, kiên nhẫn giải thích: “Tôi cũng chỉ suy nghĩ cho chất lượng giao lưu của chúng ta sau này thôi, anh thấy thế nào?”
 
“Em nói đi.” Cố Yến Thanh đã không còn cáu kỉnh gì nữa.
 
Diệp Hiệu nói có sách mách có chứng: “Nếu chúng ta ra ngoài qua đêm với nguyện vọng ban đầu là để sung sướng và thả lỏng tinh thần, vậy thì đừng vì một chút chuyện nhỏ mà ảnh hưởng tới tâm trạng.”
 
Cố Yến Thanh cười lạnh trong lòng: “Em cũng nói rồi đấy, mấy chuyện này chỉ là chuyện nhỏ.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Hiệu vuốt ve cổ anh, nói thêm: “Nhưng rất nhiều thời điểm, chuyện nhỏ mới quyết định thành công hay thất bại. Thấy cái nhỏ mà biết chuyện lớn, cho nên những chuyện nhỏ nhặt này không thể làm lơ.”
 
“…”
 
Thấy cảm xúc trong mắt anh thay đổi, vẻ phẫn nộ lúc nãy đã biến mất không ít, Diệp Hiệu nở nụ cười ẩn chứa sự dỗ dành và lấy lòng, đây đã là điều hiếm thấy đối với cô.
 
Bầu không khí dịu bớt đôi chút, Diệp Hiệu hỏi: “Quan hệ giữa chúng ta là bình đẳng, anh có đồng ý với điều này không?”

 
“Có.” Cố Yến Thanh vẫn luôn nghĩ như vậy.
 
Diệp Hiệu: “Thực ra cũng rất đơn giản. Về thời gian và địa điểm gặp mặt, tôi cảm thấy có thể linh hoạt một chút.” Công việc của Cố Yến Thanh không thể nghỉ ngơi theo quy luật, nói dễ hiểu hơn thì đối với anh mà nói, ngày cuối tuần chỉ là vô nghĩa, một khi đã có nhiệm vụ thì bất kể đang làm gì cũng phải bỏ qua để thực hiện nhiệm vụ.
 
Mặc dù Diệp Hiệu còn chưa đi làm chính thức, song việc học và những việc khác cũng rất bận rộn.
 
Cô nói: “Nếu anh muốn gặp tôi, hoặc tôi muốn gặp anh thì chúng ta hẹn nhau. Thoải mái một chút, đừng suy nghĩ quá nhiều, được không?”
 
“Ừ.”
 
Nghe thấy anh đồng ý, Diệp Hiệu âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, thầm nghĩ bản lĩnh thuyết phục người khác của mình cũng được đấy chứ. Cô nói tiếp: “Còn có chi phí thuê phòng khách sạn, bữa tối, bao cao su, chúng ta…” Nói đến đây, cô bị kẹt một chút, có lẽ cũng cảm thấy việc phân chia rành mạch đến mức tính cả món đồ tiêu hao như vậy rất buồn cười. Cô nói: “Chúng ta chia đôi đi.”
 
Cố Yến Thanh buông bàn tay đang nắm chặt, gác lên lưng ghế sofa để biểu hiện sự rúng động của mình. Lúc nãy anh nói như vậy chẳng qua chỉ vì giận dỗi, còn cô lại thật sự nghiêm túc.
 
Anh cho rằng mình sẽ không để bụng nhưng lại không được.
 
Diệp Hiệu tuyên bố phương pháp thực hiện: “Nhắc đến chuyện tiền nong, có lẽ chúng ta cần nhân nhượng đối phương một chút. Nếu anh rất thích khách sạn này thì mỗi lần chúng ta đều sẽ hẹn gặp nhau ở đây. Có điều dựa theo tình huống kinh tế của tôi thì có lẽ không phải lần nào cũng có thể đặt loại phòng cao cấp cỡ này, phòng loại thường được không? Dù sao cũng chỉ dùng để ngủ thôi.”
 
Diệp Hiệu tính toán năng lực kinh tế của mình. Đối với cô mà nói, một đêm bốn ngàn tệ sẽ gây áp lực rất lớn cho cô nhưng nếu một tháng chỉ gặp mặt một hai lần, mỗi lần hơn một ngàn thì cô còn có thể chịu đựng được.
 
Đây là sự thỏa hiệp của cô, đồng thời cũng là cái giá phải trả để cô có thể “thả lỏng” tinh thần.
 
“Những khoản tiền vụn vặt khác hẳn là không nhiều, mỗi người trả một lần.” Dứt lời, Diệp Hiệu nhìn vào mặt Cố Yến Thanh, cô không có kinh nghiệm gì nên nghiêm túc hỏi anh: “Anh thấy thế có được không? Có vấn đề gì thì bây giờ chúng ta tập trung thảo luận.”
 
Được không?
 
Nghe có vẻ rất dân chủ nhưng nhìn vẻ mặt kiên định của cô, anh lại cảm thấy đây là kết quả mà cô đơn phương tuyên bố.

 
Cố Yến Thanh nghĩ rằng, may mà hiện giờ nhiệm vụ chủ yếu của cô là học tập. Tương lai đi làm, cho dù chỉ làm một nhân viên thực tập bình thường nhất, cô cũng sẽ không sợ trời không sợ đất, quản lý cả cấp trên của mình. Suy cho cùng thì cô rất am hiểu chủ đạo mọi chuyện.
 
Anh im lặng thật lâu, đứng dậy từ trên sofa, khom lưng bóp cằm cô, hỏi: “Diệp Hiệu, những lời em nói tôi đều có thể chiều ý em, chẳng qua em suy nghĩ lại mà xem, em đã nhân nhượng tôi điều gì?”
 
Dứt lời, anh đi đến trước bàn, mở máy tính lên, biến thành cỗ máy làm việc không có tình cảm.
 
Diệp Hiệu sững sờ tại chỗ. Cô chớp mắt, không hiểu ý anh.
 
Chẳng lẽ cô không thỏa hiệp và nhân nhượng anh sao? Lựa chọn hẹn hò ở đây, bỏ ra số tiền hàng nghìn tệ để ngủ một giấc chính là sự thỏa hiệp của cô còn gì? Cô không vì lòng tự tôn nực cười của mình mà bắt đối phương phải hạ thấp cấp bậc chi tiêu xuống ngang hàng với mình. Cô không phải là hạng người vừa ích kỷ vừa ngu xuẩn như thế.
 
Diệp Hiệu ngồi trên sofa một lát rồi cầm đồ đạc lên đi tắm, sau đó trở lại trên giường, chờ Cố Yến Thanh làm việc xong rồi tìm mình.
 
Mười một giờ rưỡi, anh vẫn chưa vào phòng, lúc này Diệp Hiệu mới ý thức được rằng anh đang nổi giận.
 
Cô xoa gò má, hơi cạn lời.
 
Cô không biết vì sao anh lại giận vì chuyện này. Đàn ông nghe phụ nữ nói sẽ chia đôi tiền thuê phòng khách sạn, chẳng lẽ không nên vui sướng, thậm chí là thưởng thức kiểu phụ nữ như vậy hay sao?
 
Nhưng dù thế nào đi nữa, chưa bao giờ thò tay xin tiền người khác hoặc chiếm đoạt lợi ích của người khác trên khía cạnh kinh tế, là nguyên tắc của Diệp Hiệu, cô sẽ kiên định không dao động.
 
Cô cảm thấy mình đã xử lý chuyện này với thái độ rất chú trọng, thậm chí không lập tức chuyển tiền hai lần cho Cố Yến Thanh ngay lúc này. Dù sao thì nguyên tắc và EQ là hai chuyện khác nhau.
 
Đối với cô mà nói, ngày cuối tuần chưa bao giờ dùng để nghỉ ngơi. Cô hơi buồn ngủ, nằm trên chiếc nệm mềm mại, một khi thả lỏng đầu óc thì sẽ rất dễ buồn ngủ.
 
Diệp Hiệu vốn định nằm trên giường một lát, ai ngờ cứ thế ngủ thiếp đi.

 

 
Cố Yến Thanh vào phòng, thấy Diệp Hiệu đã lăn cả người vào chăn, chỉ lộ ra một gương mặt nho nhỏ.
 
Cô lúc ngủ đáng yêu hơn lúc tỉnh dậy rất nhiều, khuôn mặt trắng nõn, rất mềm mại, môi hơi mím lộ vẻ bướng bỉnh non nớt.
 
Anh rất thưởng thức cá tính của Diệp Hiệu, chẳng qua anh không ngờ cô lại cá tính cỡ này. Ít nhất lúc này Cố Yến Thanh không thể chấp nhận được Diệp Hiệu phân chia giới hạn giữa hai người rạch ròi đến mức này.
 
Anh ngồi bên giường, nâng tay vuốt ve mái tóc của cô. Bậc thầy tâm lý học Floyd từng nói rằng, tất cả hành vi của con người đều bị ảnh hưởng bởi những gì trải qua thời thơ ấu.
 
Cố Yến Thanh không rõ Diệp Hiệu đã từng có một tuổi thơ như thế nào. Những gì mà Diệp Hiệu trải qua trong quá trình trưởng thành nằm trong điểm mù nhận thức của anh, có lẽ anh đã từng chứng kiến từ xa nhưng chưa bao giờ tìm hiểu sâu hơn.
 
Quá trình trưởng thành khác biệt, cho nên tính cách và thói quen cũng khác biệt là điều bình thường.
 
Huống chi, mỗi người đều có tâm tư và tính toán của riêng mình, anh cũng vậy. Tất nhiên anh có dục vọng với cô nhưng thực ra, lúc này có làm hay không đều không còn quan trọng nữa, anh muốn phát triển nhiều khả năng hơn trong quá trình hai người chung đụng bên nhau, chứ không phải là một ngày nào đó bận công việc, cảm thấy phiền chán nên hai người chia tay.
 
Chính miệng Diệp Hiệu cũng nói rung động vì anh, nếu còn để anh bỏ chạy thì cô sẽ không cam lòng.
 
Nhưng đến tận bây giờ, Cố Yến Thanh vẫn không thấy một chút nào, vừa không thấy sự rung động, cũng không thấy vẻ không cam lòng của cô.
 
Nghĩ đến đây, anh cười tự giễu, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô, một nụ hôn rất nhẹ.
 
Anh không lên giường ngủ mà ra phòng khách, ngồi yên một mình trong chốc lát.
 
Nghe thấy tiếng bước chân, Diệp Hiệu mở mắt ra, không rõ anh đứng trước giường cô lâu như vậy để làm gì? Thể hiện lòng hiếu thảo chắc?
 

 
Sáng sớm hôm sau, Diệp Hiệu tỉnh dậy từ rất sớm, sáu giờ mười phút.
 
Trên giường, một người khác vẫn đang ngủ say sưa. Cô rón rén tay chân xuống giường, vào phòng tắm rửa mặt. Cuộc sống ở ký túc xá nhiều năm khiến cô rất có tính tự giác, đánh răng, rửa mặt đều không phát ra một chút âm thanh.
 

Nhưng khi cô ăn mặc chỉnh tề, xách một đôi giày sneaker chuẩn bị thay thì Cố Yến Thanh vẫn tỉnh giấc.
 
Anh ngủ rất khuya, lúc này cho dù cố nhấc mí mắt thì vẫn ngái ngủ, cổ họng rất khàn: “Em làm gì…”
 
Diệp Hiệu nói: “Tôi còn có việc, có lẽ phải đi trước.”
 
Anh đứng dậy mặc quần áo: “Chờ chút, để tôi đưa em về.”
 
Diệp Hiệu từ chối, nhìn anh: “Không cần, đi tàu điện ngầm rất tiện lợi. Nếu buổi sáng anh không bận việc gì thì ngủ lâu một lát đi, trông anh rất mệt mỏi.”
 
Cô đạp giày xuống đất, nhìn người đàn ông dưới nắng sớm, nửa người trên trần tụi, làn da trắng nõn như tranh vẽ. Kìm lòng không đậu, cô tiến lại gần vuốt ve cổ anh, sau đó nhanh chóng rời đi.
 
Lúc đi ngang qua phòng khách, cô thấy chiếc vòng cổ kim cương kia được đặt ngang trên bàn trà, vẫn nằm ở vị trí mà đêm qua cô tiện tay đặt ở đó, Cố Yến Thanh không hề chạm vào. Thật ra thì cứ đặt ở đó, lúc rời đi sẽ dễ dàng bỏ quên.
 
Lúc rời khỏi khách sạn, Diệp Hiệu rất muốn nhắc nhở anh một câu. Chẳng qua khi lấy di động ra rồi suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng cô vẫn từ bỏ ý định đó.
 
Một người cẩn thận như anh, chắc chắn sẽ kiểm tra kỹ vật phẩm tùy thân rồi mới rời đi.
 
Mà tin nhắn WeChat này, rất có khả năng sẽ khiến anh hiểu nhầm lần nữa.
 
Lần trước, Diệp Hiệu hỏi anh có thấy vòng cổ của mình hay không, kết quả là lần sau gặp lại, anh tặng cho cô một chiếc vòng cổ. Diệp Hiệu rất khó không nghĩ rằng: Cố Yến Thanh cho rằng mục đích của Diệp Hiệu là đòi một chiếc vòng cổ.
 
Chắc là do tin nhắn WeChat lần trước khiến hai bên hiểu nhầm lẫn nhau.
 
Diệp Hiệu tiến vào trạm tàu điện ngầm, nơi này ấm áp hơn nhiều, chiếc mũi bị gió lạnh thổi đến mức tịt ngòi của cô cũng khôi phục chức năng. Cô lại vào cửa hàng tiện lợi mua bữa sáng rồi cất vào ba lô.
 
Cho dù hôm qua không làm chuyện ấy ấy nhưng Diệp Hiệu cũng không thất vọng hay tiếc nuối. Hơn mười hai giờ Cố Yến Thanh mới vào phòng ngủ, rón ra rón rén nằm xuống giường, chưa đầy mấy phút sau, anh thò tay ra ôm cô vào lòng, sau đó nhẹ nhàng hôn lên làn da sau vành tai của cô. Trước khi ngủ, anh uống một ít nước chanh nên cánh môi ẩm ướt, dẫn tới trong mũi của cô cứ quanh quẩn mùi chanh nhàn nhạt, anh ôm cô từ đằng sau ngủ suốt một đêm.
 
Diệp Hiệu cũng rất thích cảm giác thân mật ấy.
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận