Vũ trụ đã mất

Buổi tối, Diệp Hiệu làm bài tập trong thư viện. Có một người gõ cô trên WeChat, đặt hàng một bản thảo kịch bản quảng cáo với cô.
 
Người này là một bạn học làm truyền thông cá nhân cùng chuyên ngành với cô, chuyên quay video đời sống theo phong cách văn nghệ, bất kể là trong cuộc sống hay đối mặt với ống kính cũng đều tràn ngập khát vọng biểu đạt bản thân, số lượng fans hâm mộ cũng rất khả quan.
 
Họ đều học chuyên ngành Báo chí và Truyền thông, là dân chuyên nghiệp trong lĩnh vực này nhưng Diệp Hiệu lại hoàn toàn không có khát vọng chia sẻ với người khác. Cô cảm thấy cuộc sống của mình rất nhàm chán.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ai muốn xem cuộc sống đơn điệu không hề thay đổi của một người chứ?
 
May mà cô có hành văn rất tốt, biết cách bắt trend, thu hút khán giả bấm vào xem video, hơn nữa cài cắm quảng cáo rất mượt, vừa khiến khách hàng book quảng cáo hài lòng mà còn không khiến fans hâm mộ phản cảm, đọc đến cuối cùng mới biết: Đậu má, hóa ra là quảng cáo.
 
Tóm lại chiêu trò rất sâu.
 
Diệp Hiệu đã hợp tác với bạn học này rất lâu, cũng kiếm được mức thu nhập không thấp. Lần đầu tiên nhận được báo giá của loại bài viết này, cô đã lắp bắp kinh hãi, chi phí mà đối phương trả thật sự không thấp. Cũng là thời điểm đó, Diệp Hiệu ý thức được rằng kiến thức và sự sáng tạo trong đầu mình là tài sản quý giá cỡ nào. Từ một góc độ nào đó mà nói, đó cũng là gốc rễ tự lập của một người.
 
Nhưng gần đây cô hơi bận, hơn nửa tiền trợ cấp viết sách và tiền thực tập rất sung túc, cô không muốn làm cho mình quá mệt mỏi.
 
Cô gõ mấy chữ: [Gần đây không có thời gian.] rồi gửi đi chưa được hai phút, chợt nhớ tới chuyện gì đó, cô lại rút câu nói ở trên, gõ chữ: [OK.]
 
Bạn học: [Sao thế? Sao cậu có vẻ khó xử vậy?]
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Hiệu: [Không phải, tự nhiên nhớ tới chuyện cần dùng tiền nên nghĩ hay là cứ nhận vậy.]
 
Bạn học: [Ha ha ha, có phải rơi vào cái bẫy của chủ nghĩa tiêu dùng rồi không?]
 
Diệp Hiệu: [Không phải.]
 
Bạn học: [Được rồi, lát nữa tôi sẽ gửi sản phẩm và tư liệu cho cậu nhé.]
 
Cô không có thói quen chi tiêu quá mức, tất nhiên cũng tôn trọng thói quen tiêu tiền của người khác. Dù sao thì mua sắm đồ đạc đều chỉ vì mục đích làm cho mình vui vẻ mà thôi. Nhu cầu về vật chất của Diệp Hiệu không cao nhưng bây giờ cô lại có một hạng tiêu dùng khác.

 
Mỗi người đều cố gắng kiếm tiền vì mục đích khác nhau, cho nên thứ mà họ muốn đạt được cũng khác nhau.
 
Diệp Hiệu nhận tư liệu được tải xuống, con chuột đặt trên avatar bóng đêm rồi bấm vào, trong khung chat không có bất cứ tin nhắn mới nào. Lúc đăng ký WeChat trên máy tính, Diệp Hiệu chưa bao giờ trò chuyện với anh, chẳng qua ban ngày cô từng vô tình bấm vào lúc tìm danh sách bạn bè.
 
Diệp Hiệu không tránh khỏi nhớ tới Cố Yến Thanh, dường như hai người họ đã rơi vào một cái vòng luẩn quẩn.
 
Đối với Diệp Hiệu mà nói, thực ra chuyện này rất phiền phức. Cô chưa bao giờ muốn phỏng đoán hoạt động tâm lý của người khác, rất tốn thời gian nhưng cô cũng không như hồi trước, ai gây bất lợi cho cô thì cô sẽ tránh xa người đó.
 
Tạm thời cô không có ý định thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện rời xa Cố Yến Thanh. Rất đơn giản, hào quang của người đàn ông này lớn hơn mấy phiền toái nhỏ nhặt kia nhiều.
 
Trong lòng cô thầm cảm thán, xem ra bất cứ mối quan hệ nào cũng cần phải duy trì và giữ gìn.
 
Cô hoàn toàn không ý thức được rằng, muốn hẹn gặp mặt thì cứ hẹn gặp mặt, cứ do dự chần chờ chẳng khác nào đang yêu đương.
 
Sau khi suy xét xong, cô dọn dẹp máy tính chuẩn bị về phòng ngủ. Vẫn còn rất nhiều sinh viên đang nghiêm túc học tập trong thư viện, di động của cô được đặt trên bàn nên tiếng rung rất rõ ràng.
 
Đó là cuộc gọi từ một dãy số lạ. Diệp Hiệu vừa xách túi laptop ra ngoài vừa bấm nghe máy.
 
“A lô, xin hỏi cô có phải là cô Diệp Hiệu không ạ?”
 
Diệp Hiệu: “Tôi đây. Ai vậy?”
 
“Chào cô, tôi là nhân viên của khách sạn Park Hyatt, chuyện là thế này, đêm qua cô thuê phòng của khách sạn chúng tôi có để quên một món đồ đắt tiền, cô có nhớ không?”
 
Huyệt Thái Dương của Diệp Hiệu giật thình thịch, cô gần như đoán được thứ bị bỏ quên đó là gì nhưng cô cảm thấy chuyện này thật sự là tự dưng mà có. Không lâu sau, Diệp Hiệu đã sắp xếp rõ ràng mạch suy nghĩ.
 
Đêm qua lúc tiến hành thủ tục thuê phòng, nhân viên khách sạn lấy căn cước công dân của cả hai người nhưng phòng khách sạn là do Cố Yến Thanh đặt, số điện thoại thuê phòng cũng là số điện thoại của một mình Cố Yến Thanh, dù thế nào đi nữa cũng không thể gọi điện cho cô được.
 
Cô không hỏi chuyện này là thế nào mà nói thẳng: “Món đồ đắt tiền đó là của người đàn ông đi cùng tôi, các cô cứ liên lạc với anh ấy là được.”
 

Nhân viên khách sạn nói: “Chúng tôi đã liên lạc với anh Cố rồi, chính anh ấy đã cho chúng tôi số điện thoại của cô rồi kêu chúng tôi cứ liên lạc với cô.”
 
Diệp Hiệu càng nghe càng thấy là lạ, không nhịn được nhíu mày: “Liên lạc với tôi làm gì?”
 
Nhân viên khách sạn nói: “Anh Cố nói anh ấy đang đi công tác, không tiện trở về lấy đồ. Cô xem…”
 
Diệp Hiệu lưỡng lự, không lập tức trả lời ngay, bởi vì tạm thời cô vẫn chưa hiểu ý đồ của Cố Yến Thanh là gì: “Thế thì các cô cứ chờ đến khi anh ấy đi công tác về rồi kêu anh ấy tự đi mà lấy.”
 
Nhân viên khách sạn là một cô gái trẻ, nói bằng giọng điệu rất khó xử: “Hay là tôi gửi cho cô, hoặc là cô đến đây lấy được không? Anh ấy còn để quên một món đồ cá nhân khác, thoạt nhìn cũng rất quan trọng.”
 
Diệp Hiệu lại cạn lời, đành phải đáp: “Thế thì cô gửi cho tôi đi.”
 
“Vâng, thế thì tôi add WeChat của cô rồi cô gửi địa chỉ cho tôi. Số WeChat có phải là số điện thoại di động này không?”
 
“Thôi.” Diệp Hiệu ngẫm lại, dù sao cũng là món đồ đắt tiền, lỡ trên đường chuyển phát nhanh bị thất lạc hoặc xảy ra sự cố ngoài ý muốn nào đó thì sẽ khó mà giải thích: “Chiều mai tôi đến đó lấy đồ, làm phiền các cô bảo quản giúp tôi.”
 
“Vâng.” Đối phương vui vẻ cúp điện thoại.
 
Chiều hôm sau, Diệp Hiệu bận việc xong thì đến khách sạn. Sau khi tự giới thiệu xong, đối phương đưa một chiếc túi giấy cho cô, giải thích: “Tôi đã xác nhận món đồ với anh Cố rồi, cô kiểm tra lại lần nữa đi.”
 
Diệp Hiệu hỏi: “Các cô xác nhận thứ gì?”
 
Nhân viên khách sạn đáp: “Một chiếc hộp trang sức và một tấm thẻ.”
 
Diệp Hiệu không có gì để xác nhận nữa. Cô trực tiếp chụp một bức ảnh gửi cho Cố Yến Thanh: [Chỉ có hai thứ này thôi hả? Không có cái khác chứ?]
 
Một phút sau, cô nhận được tin nhắn trả lời.
 
G.: [Ừ.]
 

Diệp Hiệu cất điện thoại luôn, nói cảm ơn nhân viên khách sạn rồi ra ngoài. Cô không xem đồ đạc trong túi, cô cũng sẽ không nhận chiếc vòng cổ ấy.
 
Gần đến bảy giờ tối, cũng nên đi dạy thêm cho Trình Hạ. Diệp Hiệu vứt túi giấy của khách sạn, nhét hộp trang sức và thẻ vào ba lô của mình.
 
Nhà họ Trình vừa ăn bữa tối xong, trên bàn cơm chỉ còn một mình Trình Hạ bưng bát cơm chưa ăn hết, trước mặt cô bé là một đĩa cá kho tàu và sườn xào chua ngọt.
 
Trình Chi Hòe đeo mắt kính đang rót một ly nước, không nhịn được lải nhải Trình Hạ: “Này, con ăn thêm ít rau xanh đi được không? Đã dậy thì rồi, toàn ăn mấy món đầy dầu mỡ đó, coi chừng nổi mụn thì đừng khóc với mẹ.”
 
Trình Hạ bĩu môi, nghe tai này ra tai kia, chỉ tiếp tục ăn cơm.
 
Khung cảnh trông rất hài hòa.
 
Diệp Hiệu mỉm cười, chỉ vào mắt rồi hỏi Trình Chi Hòe: “Dì đeo kính ạ?”
 
“Đây là kính lão viễn thị.” Trình Chi Hòe đã năm mươi mấy tuổi, thị lực sụt giảm cũng không lạ. Bà ấy nâng chiếc laptop đặt trên bàn lên, bấm mở một đoạn video rồi gọi Diệp Hiệu: “Gần đây dì đang học một khóa học online, có mấy chỗ nghe không hiểu cho lắm, cháu xem hộ dì với.”
 
Diệp Hiệu lại gần, thấy Trình Chi Hòe đang xem khóa học về thương mại điện tử.
 
Trình Chi Hòe nói: “Dì định mở nghiệp vụ thương mại điện tử trong nước. Hồi trước dì cảm thấy thương mại điện tử không được cao cấp cho lắm, mấy cửa hàng bé tí trên mạng thì làm được gì chứ? Lại không ngờ bên trong ẩn chứa kiến thức dồi dào, dì bị lĩnh vực này bỏ lại đằng sau rồi.”
 
Diệp Hiệu cẩn thận đưa ra đề nghị của mình: “Dì bận việc như vậy mà bây giờ bắt đầu học thì có sắp xếp thời gian được không? Tìm hai nhân viên quản lý chuyên nghiệp có kinh nghiệm trong mảng thương mại điện tử rồi để họ dẫn dắt một thời gian thì triển khai nghiệp vụ sẽ nhanh hơn nhiều.”
 
Trình Chi Hòe gật đầu, chẳng qua bà ấy có kế hoạch từ góc độ cao hơn, chỉ dịu dàng nói với Diệp Hiệu: “Đúng thế, cũng phải thuê người. Nhưng dì cũng phải hiểu rõ mới được, không thì một người chủ chẳng có kiến thức gì hết, sao có bản lĩnh tinh mắt nhận ra anh hùng chứ? Cháu nói xem có đúng không?”
 
“Đúng.” Diệp Hiệu gật đầu, thấy Trình Chi Hòe đã xem khóa học này rất nhiều lần, còn nghiêm túc ghi chép vào sổ tay.
 
Cô rất bội phục dũng khí và nghị lực của Trình Chi Hòe.
 
Kể từ khi Trình Hạ chịu ấm ức ở nhà cha mình, sau khi Trình Chi Hòe nghĩ thoáng một số chuyện thì lập tức hành động rất nhanh, nói sẽ về nước bầu bạn với Trình Hạ thì về ngay tức thì, quản lý việc kinh doanh ở nước ngoài từ cự ly xa. Lần trước quyết định sẽ tham gia kinh doanh thương mại điện tử thì lập tức đăng ký học một khóa học liên quan tới lĩnh vực này.
 
Diệp Hiệu nhìn thấy sự cứng cỏi và quyết tâm từ bà ấy.
 
Bà ấy không cho rằng mình đã năm mươi mấy tuổi, sắp đến tuổi về hưu rồi nên từ bỏ việc học, cũng không vì đã sở hữu số tài sản khổng lồ mà buông thả bản thân, sống hưởng lạc.
 
Diệp Hiệu và Trình Chi Hòe ngồi xuống bàn, thảo luận mấy câu đơn giản, lúc này Trình Hạ đã ăn cơm xong, hai người lập tức vào thư phòng.
 

Mới bắt đầu giờ học, Trình Hạ đã nhăn mặt như thể đi viếng mộ.
 
Diệp Hiệu cười nói: “Em phải cố gắng nhé, cố gắng với mẹ em, chẳng lẽ không tốt sao?”
 
Nghe vậy, Trình Hạ hơi vui vẻ, không khỏi nở nụ cười lộ ra hai chiếc răng khểnh.
 

 
Gần đến chín giờ tối, Diệp Hiệu rời khỏi nhà Trình Hạ. Trình Chi Hòe nói sẽ đưa cô về nhưng Diệp Hiệu khăng khăng không đồng ý, kêu bà ấy mau nghỉ ngơi đi.
 
Về đến ký túc xá, Diệp Hiệu cứ cảm thấy balo của mình đựng thứ gì đó rất nặng. Cô lấy đồ đạc ra khỏi balo, ánh mắt dừng lại trên tấm thẻ màu đen, mặt trước là logo nhãn hiệu rất to, dưới góc phải có một dòng chữ nhỏ, đó là “quản lý tài sản XX”.
 
Diệp Hiệu cẩn thận phân biệt một chút, là một tấm thẻ quản lý tài sản.
 
Sau khi tắm rửa xong, cô vừa lau tóc vừa gửi WeChat cho Cố Yến Thanh: [Anh ngủ chưa? Khi nào tôi trả đồ cho anh?]
 
Lần này Diệp Hiệu chờ đến trước khi ngủ, đối phương cũng không trả lời tin nhắn, cô đành phải lên giường ngủ.
 
Sáng hôm sau rời giường, Diệp Hiệu thấy Cố Yến Thanh trả lời tin nhắn vào lúc 3 giờ sáng.
 
G.: [Chờ tôi về sẽ hẹn gặp em.]
 
G.: [Giữ kỹ tấm thẻ đó, thẻ mở cửa nhà của tôi đấy.]
 
Diệp Hiệu: “?”
 
Cô cảm nhận được một loại áp lực, nặng hơn gấp bội lần, đó là áp lực mà anh chơi lại cô một vố.
 
Trên thực tế, Diệp Hiệu hoàn toàn không tin Cố Yến Thanh sẽ sơ ý đến mức bỏ quên thẻ mở cửa nhà mình trong phòng khách sạn.
 
Người đàn ông này đang biểu đạt sự bá đạo và quyết tâm của mình trước mặt cô.
 
Sự khiêu khích của anh, cô đã nhận được.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận