Diệp Hiệu cố gắng thoát khỏi xiềng xích của anh nhưng vô ích, cô chỉ còn cách lên tiếng phàn nàn: "Đau quá, anh buông ra được không?"
Cố Yến Thanh mỉm cười, tựa như không nghe thấy lời phàn nàn của cô và không nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của cô vậy: "Em mà cũng biết đau à?"
Diệp Hiệu: “Tại sao tôi lại không biết đau chứ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tôi còn tưởng rằng em rất mạnh mẽ." Vừa nói, anh vừa thả lỏng những ngón tay của mình ra, cô có cảm thấy đau hay không chỉ nằm trong khoảnh khắc một câu nói của anh: "Mình đồng da sắt."
Diệp Hiệu không kiềm chế được xoa xoa cằm của mình: "Hai đặc tính mà anh vừa nói tôi đều không có cái nào cả, có một câu thành ngữ gọi là trái tim sắt đá, anh có thể áp dụng câu đó cho tôi."
Cô hiểu rất rõ về bản thân mình.
“Cho tôi xem thử nào.” Nghe thế, Cố Yến Thanh mỉm cười, sau đó tiến lại gần, kéo tay cô ra, kiểm tra thật kỹ phần cằm của cô, mặc dù lúc nãy anh cũng không hề mạnh tay.
Cô có chiếc cằm rất đẹp, ở giữa còn có đường chẻ, chúng giúp khuôn mặt xinh đẹp của cô tăng thêm phần khí chất và vẻ lạnh lùng, khiến những người bình thường không dám đến gần cô.
Anh dùng phần đầu ngón tay ấm áp vuốt ve cằm cho cô một lúc, sau đó xoa nhẹ tóc cô, nhỏ tiếng an ủi cô: “Được rồi, không sao đâu.”
Trông anh cứ như ba mẹ đang dỗ dành một đứa con nghịch ngợm vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Hiệu nhìn vào mắt anh và không nói gì.
"Tôi nói em nên em thấy không vui sao?"
Diệp Hiệu lắc đầu nhưng vẫn không nói gì cả, trong mắt Cố Yến Thanh dáng vẻ giờ đây của cô có phần uất ức, rất đáng yêu, anh rất thích.
Ngoài cửa sổ mây trôi bồng bềnh, còn trong nhà thì tràn ngập ánh nắng và cơn gió ấm áp.
Cố Yến Thanh ôm cô vào trong lòng một lúc rồi sau đó cúi đầu xuống hôn lên môi, má và tai cô, động tác của anh không mạnh cũng không nhẹ, anh hôn từ từ đến chiếc cổ trắng nõn của cô gái, làn da ở vị trí đó của cô rất nhạy cảm. Ngay từ lúc đầu anh đã nhận ra điều này rồi.
Cơ thể Diệp Hiệu cứng đờ đi một lát, sau đó cô ôm lấy mặt anh rồi đặt đôi môi ướt át của mình lên đó, cô đẩy anh ngồi xuống ghế sô pha.
Cố Yến Thanh nửa nằm nửa ngồi trên ghế sô pha, anh lại giơ tay lên sờ vào mái tóc suôn dài buông xõa của cô. Diệp Hiệu có mái tóc rất đẹp, chúng không hề bị tẩy, nhuộm, duỗi hay uốn mà rất đen óng và dày dặn, ở ngọn tóc còn toát ra một mùi thơm nhẹ nhàng.
Anh nhìn thấy cô nghiêng người xuống, chắn đi ánh đèn trước mắt anh, những ngón tay mảnh khảnh của cô đang luồn vào trong lớp quần áo của anh.
"Giờ còn là ban ngày đấy, em định làm gì?" Anh hỏi.
Diệp Hiệu luôn có lý lẽ của mình: “Ban ngày anh hẹn gặp tôi như vậy thì anh nói xem, anh muốn làm gì? Thật khó hiểu.”
Dù họ đều không hề muốn tranh cãi với nhau đến mức nào đi nữa thì họ cũng đều là những người không dễ dàng chịu thua.
Cố Yến Thanh mỉm cười, khẽ dùng lực một chút thì ngay lập tức đã xoay người đè cô xuống, khiến Diệp Hiệu chìm vào làn sóng nóng bỏng. Nhưng lần này cô không hề tỏ ra phản kháng mà lại cố gắng để chịu đựng. Khi nghe thấy Cố Yến Thanh khẽ cười lên nói: “Tôi có chút nhớ em”. Cô cũng thành thật nói: “Thật trùng hợp, tôi cũng vậy. "
Vận động mãnh liệt như vậy khó tránh khỏi việc khiến cho Diệp Hiệu cảm thấy buồn ngủ vào ban ngày, cơ thể lẫn tinh thần của cô đều mệt mỏi. Cô đã ngủ vỏn vẹn suốt ba tiếng đồng hồ trên chiếc giường rộng lớn của Cố Yến Thanh. Khi tỉnh dậy thì cô nhìn thấy bầu trời bên ngoài cửa sổ đã chuyển sang màu xám xịt rồi.
Nếu như người khác ngủ trưa một mình thì khi tỉnh dậy sẽ cảm thấy rất hoảng hốt và lạc lõng nhưng cô thì không như vậy.
Bởi vì người đàn ông đó vẫn luôn lặng lẽ ngồi ở đầu giường, ngay bên cạnh cô.
Diệp Hiệu đặt lòng bàn tay lên mí mắt, khàn giọng hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"Sáu giờ." Anh nói rồi lấy điện thoại cô đang đặt trên tủ ở đầu giường đưa cho cô: "Điện thoại của em đã reo hai lần, một lần vào lúc năm giờ mười lăm phút và một lần vào lúc năm giờ bốn mươi lăm phút."
Lúc đó do nhìn thấy cô đang ngủ nên anh không đành lòng gọi cô dậy.
Diệp Hiệu cầm lấy điện thoại rồi mở khóa lên xem thì thấy là Đoàn Vân gọi tới. Người nhà cô đều chỉ gọi điện cho cô vào buổi chiều hoặc buổi tối thôi vì sợ làm phiền cô.
Hơn nữa ba mẹ cô còn học được một điều rất lịch sự là: Nếu con gái họ không bắt máy thì sẽ không cố gắng liên tục gọi nữa, nếu thực sự cảm thấy lo lắng thì cứ cách nửa tiếng rồi gọi lại.
Ai bảo cô là người cứng rắn nhất trong nhà chứ, ngay cả ba mẹ cũng đều sợ cô.
Cô khỏa thân ngồi dậy, ôm lấy chăn, nghĩ thầm rằng ba mẹ đã gọi cô hai lần liên tiếp như vậy, có lẽ là có chuyện gì đó rồi. Nhưng quần áo của cô còn đang vứt vương vãi ngoài phòng khách mà không có mang vào đây.
Với dáng vẻ này mà đi ra ngoài như vậy thì sẽ rất ngại ngùng.
"Anh…" Cô vừa mở miệng ra nhưng rồi lại im lặng.
Cố Yến Thanh nhìn cô, một lúc sau, anh bắt chéo tay nắm vào phần vạt áo của chiếc áo thun màu đen rồi cởi chiếc áo ra đưa cho cô: “Mặc cái này để đi ra ngoài đi.”
"Ừm." Diệp Hiệu cầm lấy chiếc áo rồi mặc vào, nhiệt độ và mùi hương cơ thể của anh vẫn còn lưu lại trên chiếc áo: "Tôi muốn gọi điện thoại."
Cố Yến Thanh ngay lập tức hiểu ý cô, anh hất cằm về phía căn phòng kế bên: "Em có thể vào phòng đó, khóa cửa không bị hư."
"..."
Diệp Hiệu không muốn phán đoán rằng câu nói của anh có đang mỉa mai cô không hay anh thật lòng có ý tốt, cô cứ vậy mà bước qua phòng đó rồi đóng cửa lại nhưng lại không khóa cửa.
Cô gọi lại cho Đoàn Vân: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”
Đoàn Vân bắt máy ngay sau hai giây: "Hiệu Hiệu, quần áo mà con mua ba mẹ đã nhận được rồi, đẹp lắm, mẹ chỉ định gọi điện báo cho con vậy thôi."
Diệp Hiệu dựa vào cạnh bàn cười lên: "Thật sao? Vậy lần này có còn muốn mang tặng người khác nữa không?"
Đoàn Vân vội vàng phủ nhận: “Không, không, con mua cho ba mẹ quần áo tốt như vậy, ba mẹ sẽ không tặng cho người khác đâu.”
Diệp Hiệu im lặng một lúc, không hiểu sao cô bỗng cảm thấy hơi buồn. Thực ra, cô biết rằng khi ba mẹ cô mang đồ đi tặng người khác, chắc chắn là vì có việc muốn nhờ người ta giúp đỡ nhưng lại không nỡ tiêu tiền nên mới làm như vậy, mặc dù cô biết rõ điều đó nhưng vẫn không thể kiềm chế được cơn nóng giận.
"Ba đâu ạ? Lần trước con nói chuyện với ba có thái độ không tốt lắm, ba giận rồi à?"
Đoàn Vân: "Ông ấy thì giận cái gì chứ? Đang vui vẻ thử chiếc áo khoác lông vũ kìa, con có muốn xem không?"
Diệp Hiệu nói: "Được ạ, đợi con gọi video cho mẹ."
Cô cúp điện thoại, do dự một lát, cuối cùng cũng khóa trái cửa trong phòng. Cô luôn rất cảnh giác, vì sợ Cố Yến Thanh đột nhiên xông vào trong lúc cô đang gọi video.
Thành thật mà nói, dù cô đã lớn đến ngần này nhưng người nhà vẫn luôn là người mà cô yêu thương nhất, cô cũng chưa bao giờ chê bai sự mộc mạc và có chút ngây ngô của ba mẹ. Chỉ là gia đình chính là chiếc hộp đen đóng kín của cô, trong đó chứa đựng những phần nội tạng mỏng manh, chí mạng, yếu đuối và rất dễ bị tổn thương của cô.
Nên cô không bao giờ phơi bày chúng ra cho người khác thấy một cách dễ dàng.
Diệp Hiệu ngồi bên cạnh cửa sổ rồi gọi video cho mẹ. Đoàn Vân đặt điện thoại lên chiếc bàn trong phòng khách, chất lượng hình ảnh không được sắc nét cho lắm, ánh đèn trong nhà cũng không sáng lắm nên hình ảnh trông rất nhạt lẽo và lờ mờ.
“Chà.” Cô hô lên một tiếng.
Đoàn Vân bước vào trong khung hình, cho cô xem quần áo và giày mới đang mặc trên người của mình, Diệp Hiệu vừa cười vừa nhận xét: "Đẹp lắm nha, cũng rất vừa vặn nữa, xem ra gu thẩm mỹ của con rất tốt."
Đoàn Vân gật đầu: “Bộ đồ lót giữ nhiệt cũng vừa lắm, mẹ cho con kiểm tra nhé?”
Diệp Hiệu: "Thôi, trời lạnh vậy đừng thay đồ nữa, vừa là được rồi ạ."
Sau đó, Diệp Hải Minh cũng bước vào khung hình chào hỏi cô, ông hoàn toàn không hề nhắc tới vụ việc bị cô trách mắng lần trước. Ông tỏ ra rất hài lòng, hơn nữa còn hứa sẽ mặc chúng.
Ban đầu, Diệp Hiệu còn cảm thấy rất có lỗi nhưng nhìn thấy ba mẹ không còn chấp nhặt chuyện đó nữa nên cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Sau đó, ba mẹ và cô con gái cùng hỏi thăm về cuộc sống của nhau, Diệp Hiệu hỏi tới chuyện tối nay họ sẽ ăn gì? Đoàn Vân ngập ngừng trả lời, bà viện ra rất nhiều thứ, Diệp Hiệu không tin lấy một câu nói nào, cô nói: "Mẹ đi xuống bếp mở tủ lạnh ra cho con xem đi."
Đoàn Vân nói dối: “Đồ ăn ba mẹ ăn hết rồi, rác cũng vứt đi rồi.”
Diệp Hiệu lại thấy hơi tức giận nữa rồi, cô tự nhủ với mình rằng không được nổi nóng, nhất định phải kiềm chế, cô bình tĩnh giải thích với Đoàn Vân: “Ba mẹ lừa con cũng vô ích thôi, con đã nói với ba mẹ rất nhiều lần rồi, ba mẹ phải ăn ngon một chút, đừng có tiết kiệm tiền. Lần này mẹ bị bệnh thì biết rồi đó, đến bệnh viện thì không phải chỉ tốn một ít tiền này thôi đâu.”
Đoàn Vân vội vàng nói: "Không có, không có."
Diệp Hiệu tiếp tục nói: "Sức khỏe là thứ quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác, không còn sức khỏe thì không còn gì nữa đâu. Nếu ba mẹ còn muốn con phải làm việc ngày đêm để trả nợ thì cứ tiếp tục làm bậy vậy đi."
Đoàn Vân bị cô thuyết phục đôi chút, trong lòng cảm thấy có hơi mâu thuẫn, không biết từ khi nào mà vị trí của họ đã hoàn toàn bị đảo ngược.
Không thể phủ nhận rằng Đoàn Vân đã bị thuyết phục trước lời nói cuối cùng của Diệp Hiệu, bà nói: "Mẹ biết rồi, ba mẹ đều nghe lời con hết, từ nay về sau, mỗi ngày mẹ đi chợ đều sẽ cho con kiểm tra được chứ?"
Diệp Hiệu cũng không từ chối: "Tốt nhất là ba mẹ nói được làm được."
Đoàn Vân và Diệp Hải Minh: "..." Không còn gì để nói nữa.
Họ nhanh chóng đổi chủ đề: "Hiệu Hiệu, con đang ở đâu vậy? Nơi này đẹp quá."
"Cái gì cơ?" Diệp Hiệu sửng sốt, không ngờ cô lại tự chuốc họa vào thân, cô nói đại một câu: "Con đang ở nhà bạn, chính là nhà của cô bé học thêm đó."
"À à."
Diệp Hiệu: "Vậy con cúp máy đây, ba mẹ ăn tối xong thì đi ngủ sớm đi nhé."
"Được, được, được."
…
Sau khi cúp điện thoại, cô ngồi trên bệ cửa sổ, chống đầu gối lên, lấy hai tay che mặt, tâm trạng cô có chút không vui, hay nói đúng hơn là hối hận. Cố Yến Thanh nói hai người họ đối xử với nhau như những con gà đấu đá với nhau vậy, thực sự mà nói điều đó cũng không sai. Mối quan hệ của cô với ba mẹ thì giống như một cuộc đấu bò, mục tiêu một khi đã được xác định thì cô chỉ có cộc cằn và nổi giận.
Thứ mà cô càng quan tâm thì cô lại càng trở nên không lý trí, dường như cô không còn biết cách sống hòa hợp với người khác nữa rồi.
Sau khi bình tĩnh lại một lúc, cô mới ngẩng đầu lên thì phát hiện căn phòng này là phòng làm việc của Cố Yến Thanh, là nơi thực sự anh dùng để đọc sách và làm việc. Chiếc kệ sách kê sát tường chứa đầy các thể loại sách, có sách tiếng Trung, tiếng Anh và thậm chí là cả ngôn ngữ mà cô không biết. Kệ sách cũng có kiểu dáng rất đơn giản và dày dặn nhưng bởi vì chứa quá nhiều sách nên lớp ván của kệ sách bị đè đến mức biến dạng.
Ở một góc trong kệ sách có bức ảnh anh chụp chung với ba mẹ mình.
Đó là khung cảnh trong buổi lễ tốt nghiệp, anh cầm bó hoa trong tay, khuôn mặt không có một chút biểu cảm gì, đôi môi mỏng mím chặt lại, dáng vẻ thanh tú đầy kiêu hãnh, ba mẹ anh thì chia nhau ra đứng ở hai bên trái và phải của anh, họ đều mỉm cười rạng rỡ. Ba mẹ anh đều là những người rất có khí chất và tao nhã, ngoại hình của họ cũng rất đẹp.
Diệp Hiệu nhớ Tống Hiểu Quang đã từng nói qua gia cảnh của anh rất khủng...
Ba mẹ là con át chủ bài và là chỗ dựa vững chắc cho cả gia đình.
Diệp Hiệu rất phản cảm với những thứ này, cô không muốn người khác nhìn thấy gia đình của mình và cũng không muốn nhìn trộm tình trạng gia đình của người khác. Vì thế, cô đã nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Nhưng có một số sự thật không phải cứ trốn tránh thì sẽ không còn tồn tại nữa. Diệp Hiệu không muốn tới khu vực riêng tư của người khác nhưng cô vẫn tới mất rồi. Cô không muốn để người khác nhìn thấy sự riêng tư của mình nhưng Cố Yến Thanh lại hào phóng cho cô xem con át chủ bài của mình.
Diệp Hiệu ở một mình ngơ ngác một lúc rồi mới vặn mở khóa cửa bước ra khỏi phòng.
Những tấm rèm cửa trong phòng khách đều đã được kéo lên, đèn cũng được bật lên hết tạo thành một không gian kỳ lạ vô cùng thần bí và rộng rãi nhưng cũng rất bắt mắt. Cố Yến Thanh đang ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, anh mặc trên người một chiếc áo len và quần thể thao thoải mái và đẹp mắt, tóc tai anh dù đang rối bù lên nhưng trông vẫn rất đẹp trai. Anh thực sự rất hợp với căn hộ này.
Trên tay vịn của ghế sô pha là quần áo của cô, chúng đã được anh gấp lại gọn gàng và đặt ngay ngắn lên đó.
Diệp Hiệu cầm chiếc áo và quần lên chuẩn bị mặc vào rồi đi về.
Người đàn ông nhìn cô với vẻ mặt rất bình tĩnh, mọi cảm xúc của cô lúc còn ở trong phòng làm việc của anh đều không liên quan gì đến anh cả, Cố Yến Thanh khẽ giơ tay lên nói: "Diệp Hiệu, tôi có chuyện muốn nói với em."
Thế là, Diệp Hiệu đi tới đứng trước mặt anh, cúi đầu nhìn xuống: "Anh muốn nói gì?"
"Nói một chút về cách đối xử của chúng ta."
Diệp Hiệu: "..."
Cố Yến Thanh biết rõ tiếp sau đây cô định làm gì: "Em định làm gì? Mặc quần áo vào rồi về sao?"
"Đúng vậy." Diệp Hiệu thừa nhận.
“Đừng đi, ở lại đây đi.” Anh nắm lấy cánh tay đang buông thõng của cô, kéo cô về phía mình rồi nói tiếp về những lời mà lúc sáng anh chưa nói hết.
"Diệp Hiệu, tôi hứa với em rằng sẽ không ràng buộc cuộc sống của nhau, chỉ phát triển mối quan hệ như vậy nhưng có phải cũng nên chiều ý tôi một chút không?" Anh bình tĩnh và kiên quyết bày tỏ yêu cầu của mình. Lúc Diệp Hiệu đang định lên tiếng thì anh lại chặn lời bào chữa của cô lần nữa: "Chiều ý tôi ở đây không phải là em hy sinh một chút, đồng ý chọn khách sạn mà tôi muốn đến, ăn những món mà tôi thích hay gánh vác chi phí tài chính với tôi, những điều này đối với tôi không có ý nghĩa gì cả."
Diệp Hiệu không kiềm chế được mà cau mày lại nhưng cũng rất nhanh chóng thu xếp lại cảm xúc của mình: "Vậy anh muốn tôi làm gì?"
Dù sao thì cô vừa nghèo vừa không có gì trong tay. Bất kể là thứ về tinh thần hay tài chính, cô đều không có cách nào đáp ứng được cho anh.
Cố Yến Thanh thở dài, nhìn thấy dáng vẻ cô căng thẳng như vậy, anh lại không muốn nói nữa: "Sau này chúng ta hẹn nhau ở nhà được không? Tôi không thích mỗi lần trước khi chúng ta lâm trận, em lại nói về chuyện tiền bạc và ranh giới với tôi, rất là mất hứng.”
Yêu cầu như vậy thật sự khiến Diệp Hiệu rất khó xử, cô thà rằng bỏ ra chút tiền để mua được sự tự do.
Trong mắt cô lộ ra vẻ khó chịu và bài xích, muốn giấu cũng không thể giấu được.
Nhưng người đang ở trước mặt cô đây sẽ không nhượng bộ chỉ vì đó là điều cô không thích, tính cách của anh cũng rất cứng rắn, anh sẽ cho cô biết được rằng: Cô muốn có được thứ gì thì bắt buộc phải trả giá cho điều đó, quyết định và sự cho đi của một phía thì không gọi là trả giá.
Phải có sự hy sinh và đau lòng thì mới gọi là trả giá.
Cả hai người họ đều chìm trong im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ đang chạy trong nhà.
Có vẻ như sự thành bại của một cuộc chiến thắng lâu dài sẽ được quyết định trong giây phút ngắn ngủi này.
Cố Yến Thanh nói: “Nếu em đồng ý thì chúng ta tiếp tục.” Nếu không đồng ý thì kết thúc.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Diệp Hiệu nghe được miệng mình nhẹ nhàng thốt ra từ "Được".
Sau khi cân nhắc tất cả, cuối cùng cô vẫn không cam tâm để anh rời đi.
Sau đó, người đàn ông duỗi tay ra sau eo cô, ôm lấy cô rồi áp mặt vào bụng cô. Cùng lúc đó, Diệp Hiệu cũng ôm lấy anh.