Tối đó, Diệp Hiệu ngủ lại nhà Cố Yến Thanh.
Hai người ngồi trên sô pha một lúc, ti-vi vẫn đang chiếu chương trình thời sự ở kênh quốc tế. Diệp Hiệu định xem hết cùng anh, thế nhưng lúc này bụng cô bỗng réo lên, cô đói rồi.
Từ trưa đến giờ là đã hơn sáu tiếng, lại còn vận động mạnh nữa, không đói đúng là lạ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Yến Thanh suy nghĩ đến chuyện cô không muốn ra ngoài nên chẳng nói gì, anh cầm điện thoại lên tìm kiếm nhà hàng gần đó.
Anh xem một lúc lâu mà không tìm được hàng nào thấy ổn và khiến Diệp Hiệu hài lòng.
Diệp Hiệu nhìn sang: "Sao thế?"
Cố Yến Thanh: "Mấy quán quanh đây tôi ăn chán rồi."
Diệp Hiệu: "Không phải là anh không kén ăn à?"
Anh đưa điện thoại cho cô: "Em muốn ăn gì thì tự mình chọn đi."
Với tình hình không có điều kiện này, Diệp Hiệu cũng không kén chọn, cô không nhận lấy điện thoại mà bảo: "Tôi không muốn ăn gì lắm, lúc đói quá thì chỉ cần bổ sung carbohydrate là no rồi. Cơ thể tôi có trí nhớ về cơn đói mạnh mẽ lắm."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Yến Thanh tiếp tục lướt điện thoại, cảm nhận được Diệp Hiệu ôm lấy eo mình, anh ngừng lại rồi nói: "Mới mấy tuổi đầu, lẽ nào em còn trải qua cả nạn đói rồi à?"
Diệp Hiệu không trả lời mà chỉ đặt cằm lên vai anh rồi tiếp tục ôm eo, hành động quyến rũ rõ như ban ngày này của cô khiến người đàn ông không thể nào tập trung nhìn điện thoại được nữa, thế là hai người lại hôn hít một lúc.
"Cứ tiếp tục như này thì không ăn nổi cơm nữa đâu đấy." Cố Yến Thanh chủ động dừng lại, trước mắt cho cô ăn no là quan trọng nhất. Ngón tay anh đè cằm cô lại: "Tôi biết nấu cơm, tôi nấu cho em nhé?"
Đây là điều mà Diệp Hiệu không hề ngờ tới, dù gì từ trước đến nay cô đều nói rằng mình không biết nấu cơm.
Thực ra là không phải cô không biết, mà là ghét việc nấu ăn. Trong ký ức của cô, ngoài việc thèm đồ ăn carbohydrate khi đói ra thì chính là kiễng chân bên bàn bếp nấu cháo hồi còn nhỏ. Vừa dầu mỡ, lại vừa bị khói bay vào mặt.
Chẳng bao giờ có cảnh tượng đứng trong căn bếp cao cấp xinh đẹp để chuẩn bị thức ăn cả.
"Được chứ." Cô nói, nhưng mấy giây sau lại nhíu mày hỏi: "Không lẽ còn có cái trò nắm tay nhau cùng nhau đi siêu thị chọn đồ ăn đó chứ?"
Gương mặt ghét bỏ của cô giống như là đã tưởng tượng ra cái cảnh tượng quê mùa nào đó, Cố Yến Thanh trả lời: "Không đâu, bây giờ đồ gì cũng mua trên mạng được rồi, em quên à?"
"Ba con sói" còn được mang tới trong vòng nửa tiếng để giải quyết nhu cầu, còn gì mà không được nữa chứ.
Sau khi nhận được nguyên liệu, Cố Yến Thanh vào nhà bếp nấu mì cho cô, còn Diệp Hiệu chạy vào nhà vệ sinh tắm táp. Cô sấy tóc xong thì cầm váy ngủ của mình lên, do dự một hồi rồi lại bỏ xuống, cuối cùng cô vẫn mặc chiếc áo phông mà Cố Yến Thanh đưa cho, sau đó búi tóc lên, đi ra ngoài.
Cửa nhà bếp không đóng, mọi ngóc ngách trong phòng ăn ngoại trừ ánh đèn ấm áp ra còn có mùi hương thơm ngát, lan tỏa khắp tứ phía, cứ như là đang tổ chức một buổi tiệc thịnh soạn mà lại rất riêng tư.
Diệp Hiệu đi tới đằng sau anh, cô nghiêng đầu nhìn một cái, nước đang sôi ùng ục trong nồi hiện lên những bọt khí màu trắng, nhân lúc đó anh thả vắt mì xuống. Bên bếp còn lại đang rán một quả trứng ốp, hình dáng và màu vàng vừa đẹp vừa hấp dẫn, tiếp đó đặt rau cải cúc, giá đỗ, sợi cà rốt dưới đáy bát rồi tiếp tục làm nước sốt.
Nghe thấy tiếng bước chân của cô, anh bèn nói: "Em ra ngoài ngồi đi, năm phút nữa là xong rồi."
"Không đâu." Diệp Hiệu thầm nhủ trong lòng.
Cổ tay áo len của người đàn ông được xắn lên để lộ ra cổ tay và động tác bài bản nghiêm túc, vừa khiêm tốn lại vừa chăm chú, rốt cuộc người đàn ông này làm từ gì không biết? Tại sao lại cho cô thấy một viễn tưởng đẹp đẽ như này?
Có ai mà không bị mê hoặc cơ chứ?
Điều này đưa cô trở lại hồi đầu bị hấp dẫn tình dục với người đàn ông này.
Tất cả những thứ khác cô đều có thể bỏ qua không thèm so đo.
Diệp Hiệu im lặng hai giây, không biết bị cái gì thôi thúc mà trong lòng cô nổi lên gợn sóng trào dâng, cô ôm lấy anh từ phía sau. Cố Yến Thanh đờ người ra không nói gì.
Tay của cô đặt trên eo anh, nhẹ nhàng cọ vài cái rồi trượt xuống dưới, được nước lấn tới. Chất liệu mềm mại của chiếc áo phông trên người cô, anh có thể cảm nhận được cô thể mềm mại hơn nó của cô, nhiệt độ cơ thể của họ đang xâm chiếm lẫn nhau.
Cố Yến Thanh tắt bếp, anh xoay người lại, hai tay ôm lấy mặt cô, giọng nói trở nên căng thẳng: "Rốt cuộc em muốn làm gì thế, không phải là đói rồi à?"
Diệp Hiệu nâng cằm lên, trả lời hai câu hỏi của anh một cách lười biếng: "Tôi không biết nữa. Đói lắm."
Giọng mũi mềm mại vang lên bên tai anh.
Cô đang trả lời thắc mắc của anh, cũng đang nói ra yêu cầu.
Đợi cô tắm một lần nữa, Cố Yến Thanh nấu lại mì, cô đang xoa cẳng tay đỏ lên của mình thì bị anh gọi ra: "Tới ăn thôi."
Diệp Hiệu đói lắm rồi, cô ngửi mùi rồi ngồi xuống, hí hửng hỏi: "Đây là mì gì vậy?"
Cố Yến Thanh ngồi ở phía đối diện cô đáp: "Tôi không biết, không có tên gì cả, tôi tự nghiên cứu."
Diệp Hiệu ăn một miếng rồi đánh giá: "Ăn ngon lắm, cảm ơn anh."
"Em thích là được." Cố Yến Thanh nhìn cô rồi lại nhìn điện thoại, bây giờ đã không còn sớm nữa rồi: "Mai em có việc gì không, mấy giờ phải dậy?"
Diệp Hiệu cúi đầu ăn mì, mơ hồ đáp: "Cứ như bình thường thôi."
Tối đó cô ngủ rất ngon, không hề bị lạ giường vì ngủ ở chỗ lạ, cánh tay đặt ngang eo cũng rất vừa vặn, sáu giờ sáng cô đã thức dậy rồi.
Trời còn chưa sáng, cô xuống giường mặc quần áo, đi ra nhà tắm bên ngoài tắm rửa, sau đó mới về phòng ngủ chính lấy điện thoại.
Vừa mở cửa ra thì thấy Cố Yến Thanh đã tỉnh dậy, anh đang nhìn cô.
Trong đôi mắt sâu hun hút đó hiện lên mấy chữ "Em lại muốn chạy trốn."
Từ bảy giờ tối qua cho đến giờ phút này cô đều thấy rất vui, thế nên cũng không muốn anh buồn, đây là niềm vui đến từ hai phía. Thế là Diệp Hiệu vòng lại, nửa quỳ một chân bên giường, lại gần hôn lên khóe miệng anh: "Còn sớm, anh không cần đưa tôi đi đâu."
"Ngoan nhé."
Cô nhanh chóng rời đi, tiếng cười đầy bất lực của người đàn ông vang lên từ phía sau.
Sau đó, Diệp Hiệu cũng nở một nụ cười nhạt, ngày hôm đó quả thật rất vui.
Từ thang máy đi ra cô không gặp bất cứ ai cả, cảm giác may mắn khiến Diệp Hiệu cảm thấy rất nhẹ nhàng. Cô treo khăn quàng cổ trên tay, đi tìm cửa ra của tòa chung cư này theo ký ức của ngày hôm qua.
Chú bảo vệ tận tâm đứng ở cửa, nhìn cô rồi nở một nụ cười thật tươi.
Diệp Hiệu vừa định hỏi thăm thì đâm vào một người đàn ông đang gọi điện thoại.
"Xin lỗi." Người đàn ông va phải cô xong thì ngay lập tức xin lỗi, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt cô vài giây, có chút ghen tị, sau đó lịch sự rời đi, dùng ngón tay ấn nút thang máy.
Diệp Hiệu cũng nhìn người đó một cái, cao ráo, bảnh trai, mặc một chiếc quần jogger màu đen cùng áo khoác, tóc rối bù nhưng rất phong cách, trông rất giàu có nhưng lại không mất đi vẻ sành điệu.
Diệp Hiệu chú ý đến người đó không có nguyên do gì khác, người đàn ông này đang nói chuyện với người trong điện thoại: "Yến Thanh, đờ mờ cậu dậy chưa, tôi đang ở dưới tầng nhà cậu rồi đây, đợi tí mở cửa cho tôi nhá."
*
Diệp Hiệu ăn sáng rồi mới đi làm.
Khoảng thời gian tiếp đó, nhiệm vụ chính của cô là luận văn tốt nghiệp và đi thực tập. Với hai việc lớn này, Diệp Hiệu đã sắp xếp lại công việc của mình lại từ đầu.
Cô và Trình Chi Hòe bàn bạc với nhau là sẽ cùng Trình Hạ trải qua kỳ thi vào cấp ba, nhưng phải điều chỉnh thời gian sang hai ngày cuối tuần.
Yêu cầu nhỏ này, Trình Chi Hòe tất nhiên là sẽ đồng ý.
Thực ra hỗ trợ Trình Hạ học tập là một chuyện, mặt khác, Trình Chi Hòe là một người rất tốt. Bà ấy có thiện cảm với Diệp Hiệu là vì đều là đồng hương với nhau, phí gia sư trả cho cô cũng cao hơn giá thị trường, tương đương với việc trợ cấp cho thế hệ trẻ theo một cách khác.
Diệp Hiệu cảm ơn lòng tốt của Trình Chi Hòe nên không có giả vờ làm giá từ chối này kia, cô sẽ nghĩ cách khác để báo đáp ân tình này.
Công việc thực tập của cô trở nên bận rộn, niềm vui bí mật nào đó cũng tạm thời được gác lại.
Sáng cuối tuần, cô tới dạy bổ túc của Trình Hạ, thế nên buổi trưa được Trình Chi Hòe giữ lại ăn cơm. Ăn cơm xong cũng không thả cô đi luôn, Trình Chi Hòe đã học xong khóa học online về sàn thương mại điện tử, bà ấy đang học thêm mấy kiến thức khác.
Thế nhưng có rất nhiều khái niệm của thanh niên hiện giờ bà ấy không thể hiểu nổi, nhất là những từ ngữ mới, cách thức kinh doanh; vậy nên bà ấy nhờ Diệp Hiệu giúp đỡ, tuy rằng Diệp Hiệu chưa từng nghiên cứu kĩ mấy thứ này, nhưng dù gì thì sinh viên cũng có tư duy học tập rất tốt, rất nhanh cô đã giúp bà ấy hiểu rõ vấn đề.
Hơn nữa vì cô học ngành báo chí nên khả năng diễn đạt của cô rất tốt, độ nhạy về một vấn đề nào đó cũng hơn người khác một bậc; điều này khiến Trình Chi Hòe rất quý cô.
Diệp Hiệu hỏi Trình Chi Hòe: "Cháu quên chưa hỏi, dì định kinh doanh gì ạ?"
Trình Chi Hòe nói thẳng: "Dì cũng không thiếu tiền lắm, cũng không muốn kiếm tiền nhanh. Bây giờ quay lại phát triển sự nghiệp thì chắc chắn là sẽ làm một mảng có ý nghĩa với mình."
Diệp Hiệu: "Ồ."
Diệp Hiệu cũng không hỏi gì quá sâu, bà chủ này có suy nghĩ riêng của mình.
Hai người ngồi trong phòng khách nói chuyện, Trình Hàn mặc áo khoác đi ra từ phòng ngủ, Trình Chi Hòe hỏi: "Con đi đâu đấy, ngày nghỉ mà không ở nhà ngủ à?"
Trình Hàn nói: "Con hẹn bạn đi chơi bowling rồi."
Trình Chi Hòe: "À, vận động cũng tốt."
Trình Hạ nghe thấy tiếng thì chui ra từ trong thư phòng: "Em cũng muốn đi, anh đưa em đi với được không?"
Trình Hàn bày ra vẻ ghét bỏ: "Em phiền lắm, mẹ cho đi thì đi."
Trình Chi Hòe nhìn hai đứa con rồi cười nói: "Thôi đi đi, đưa em gái đi chơi đi."
"Dạ vâng."
Mọi người chuẩn bị rời đi, Diệp Hiệu cầm lấy điện thoại và túi xách rồi chào tạm biết: "Dì ơi, cháu cũng về đây ạ, hẹn gặp dì tuần sau nhé."
"Ừ." Trình Chi Hòe đáp lại, bà ấy nghĩ nghĩ rồi hỏi Trình Hàn: "Con đưa cả Diệp Hiệu đi cùng đi, dù sao thì hai đứa cũng trạc tuổi, hết bao nhiêu tiền thì để mẹ lo."
Trình Hàn chẳng có vấn đề gì cả, ngoài đứa trẻ vắt mũi chưa sạch như Trình Hạ ra thì dắt thêm một cô gái đi chơi cũng được, càng đông càng vui: "Được ạ."
Trình Hạ vỗ tay: "Hay quá, chúng ta cùng nhau đi đi."
Thế nhưng Diệp Hiệu không muốn tham gia lắm: "Em không biết chơi, hai người chơi đi."
"Nghe lời dì, đi đi cháu. Cái đứa này, tính tình sao lại như thế chứ? Sau này đi làm thì phải tiếp xúc với nhiều người mới được chứ." Trình Chi Hòe nói, sau đó nhìn cô, như là một người mẹ đang động viên con mình.
Trình Chi Hòe tưởng Diệp Hiệu là người hướng nội, không giỏi giao tiếp với người khác, thực ra cô không muốn tham gia vào mấy cuộc giao lưu không có tác dụng gì như này.
"Đừng không hòa đồng như thế em gái." Trình Hàn đứng đằng sau vỗ vào vai cô: "Đi đi, có người em biết đấy, không cần gò bó."
Diệp Hiệu ngồi lên xe Trình Hàn.
Cô biết người mà Trình Hàn nói mà cô biết, chẳng qua chính là Cố Yến Thanh mà thôi.
Hai người họ đã không liên lạc gì với nhau gần hai tuần nay rồi.
Khi họ đến quán, Diệp Hiệu nhìn thấy Cố Yến Thanh thì không có gì bất ngờ cả, anh mặc một bộ quần áo thoải mái màu đen, đang cầm một chai nước khoáng để uống nên không nhìn thấy cô.
May mà còn có mấy thanh niên trẻ, bọn họ là bạn nên đã thuê một nơi rất rộng.
Trong đó có cả người mà va vào cô sáng hôm đó, khi thấy Diệp Hiệu, anh ta và tất cả người khác bắt đầu hú hét, nói là Trình Hàn dắt bạn gái đến chẳng vui gì hết.
Trình Hàn bảo mấy người họ bớt nói linh tinh, nói đùa cũng phải có mức độ thôi, có thể tôn trọng con gái không.
Thế là đám người đó bắt đầu lấy lòng và xin lỗi Diệp Hiệu, dù sao thì vẻ đẹp của cô đều được họ công nhận.
Diệp Hiệu liếc Cố Yến Thanh một cái, vừa hay anh cũng đang nhìn cô, chưa đầy hai giây, hai người lại nhìn ra chỗ khác.
Người đàn ông đó cũng đang nhìn Diệp Hiệu, không biết là có nhận ra cô hay không. Thế nhưng cô đã bắt đầu cảm thấy không thoải mái rồi, cô đi tới lễ tân, đứng trước máy bán nước tự động mua một chai nước.
Còn chưa uống xong thì đằng sau bỗng xuất hiện thêm một người.
Cố Yến Thanh đứng ở quầy bar xin nhân viên phục vụ một cái bấm móng tay mới rồi đưa cho Diệp Hiệu, anh bảo: "Cắt móng tay đi, không là lúc chơi bóng bị thương đấy."
Diệp Hiệu nhìn tay mình: "Móng tay của tôi dài lắm à?"
Cô không có thói quen để móng tay nên vẫn luôn cắt tỉa gọn gàng, chỉ để lại một chút ở mép để tránh bị thụt móng.
Cố Yến Thanh nói: "Mỏng quá thì sẽ gãy."
Diệp Hiệu khó hiểu nhìn anh: "Sao anh biết?"
Cố Yến Thanh: "Lưng tôi có nhiều vết cào lắm."
"…"
Diệp Hiệu siết chặt bấm móng tay, không biết nên nói gì, cô chỉ muốn anh im lặng, nhân viên phục vụ đứng sau quầy bar ngớ người nhìn họ, Diệp Hiệu lẳng lặng đáp: "Biết rồi."
Trình Hạ đứng ở bên trong gọi: "Chị ơi, có trà sữa rồi, chị qua lấy đi ạ, em cảm ơn."
"Ừ."
Khi quay lại sân chơi, Diệp Hiệu cố tình giữ khoảng cách với Cố Yến Thanh. Cô không biết chơi bowling nên bảo Trình Hàn dạy mình cách chơi, kỹ thuật, lúc chỉnh lại động tác thì phải chạm vào chân cô, Trình Hàn cười nói: "Thất lễ chút nhé, cô Diệp."
Diệp Hiệu nhún vai cười: "Không sao, như này đúng chưa anh?"
"Ừ, em thử đi."
Khi đánh bóng, Cố Yến Thanh nhìn hai người họ, anh nhìn thấy tay Trình Hàn, lúc dạy cô bắt bóng thì đã chạm vào ngón tay Diệp Hiệu.
Trong mắt anh không có bất kỳ cảm xúc gì.
Khả năng vận động của Diệp Hiệu không tồi, nhưng hôm nay cô không có tâm trạng chơi cho lắm, chưa được một lúc thì đã nhường lại bóng cho người khác, còn mình ngồi ở khu nghỉ ngơi uống trà lướt điện thoại.
Vì cô phát hiện ra, người đàn ông đó nhìn cô mấy lần, ánh mắt mang ý đánh giá và suy đoán. Diệp Hiệu đoán đối phương chắc hẳn có ấn tượng về cô, điều này khiến cô rất bực bội, cũng rất khó chịu.
Hai mươi phút sau, người đàn ông đi tới ghế sô pha trước mặt cô rồi ngồi xuống.
Anh ấy tự nhiên giơ tay ra: "Chào cô, xin tự giới thiệu, tôi là Hồ Thụy Văn, giám đốc chương trình của Truyền hình vệ tinh thành phố B."
Diệp Hiệu không bắt tay anh ấy, cô vờ như không thấy, trên mặt hiện rõ sự cảnh giác.
"Diệp Hiệu." Cô giới thiệu bản thân mình nhưng không nhắc đến điều gì khác.
Hồ Thụy Văn trông biểu cảm cô thì thấy rất thú vị, anh ấy nói: "Người bình thường nghe tôi giới thiệu bản thân, người thì cho là lừa đảo, người thì cho bản thân mình là người được chọn, sao cô không có phản ứng gì vậy?"
Diệp Hiệu nhìn anh ấy, cười nhạt đáp: "Đúng rồi, tôi tưởng là lừa đảo nên không bắt lời."
Hồ Thụy Văn nghe vậy thì bật cười, anh ấy suy nghĩ: "Hình như cô có ý kiến với tôi, hay là do tôi ảo tưởng ra nhỉ?"
Tất nhiên không phải là ảo tưởng rồi, anh nghĩ đúng lắm, Diệp Hiệu thầm nghĩ. Thế nhưng cô không nói vậy: "Không phải, tôi mắc chứng sợ xã hội."
Mười người, thì chín người nói mình sợ xã hội, đây cũng chỉ là một chiêu trò thôi.
Hồ Thụy Văn quyết định không vòng vo nữa, anh ấy đi sang đây là vì thấy Diệp Hiệu rất quen, chắc chắn là gặp ở đâu rồi, thế nhưng lại không nhớ ra là gặp ở đâu. Việc có ấn tượng mơ hồ về một người phụ nữ xinh đẹp như vậy thực sự là anh ấy thất trách.
"Có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu không?"
Diệp Hiệu hoảng hốt một lúc, rốt cuộc là vẫn bị nhận ra rồi. Thế nhưng rất nhanh cô đã bình tĩnh lại, giả ngu hỏi: "Thế ư, bây giờ bắt chuyện vẫn còn dùng chiêu này sao?"