Vũ trụ đã mất

Sau khi tắm rửa xong, Diệp Hiệu ngồi trên bồn rửa mặt, dùng khăn lau nước trên tóc.
 
Tất cả mọi việc xảy ra tối nay thật sự quá khó tin, do cô đột nhiên muốn làm nên không mang theo gì hết, chiếc áo phông đang mặc trên người này cũng là của Cố Yến Thanh, đến đồ lót dự phòng cũng không có.
 
Một tiếng trước, bọn họ về đến nhà, trong nhà vẫn ấm áp như cũ. Chóp mũi và môi bị gió thổi đến mất cảm giác của Diệp Hiệu đã dần dần hồi phục lại, cô ngửi thấy mùi cam quýt thoang thoảng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô thay dép lê, Cố Yến Thanh vẫn chậm chạp không bật đèn, xung quanh tối om, chỉ có một chấm đỏ lóe lên ở đầu ra của thiết bị gia dụng nào đó.
 
Cô quay người, bị anh đè lên tường.
 
Cố Yến Thanh vừa hôn cô, vừa cởi áo khoác của cô ra, ném xuống đất, vén chiếc áo len của cô lên, cúi đầu ngửi mùi hương quanh cổ cô, chạm môi lên, không phải hôn, mà là cắn.
 
Lưng Diệp Hiệu lập tức tê dại, run lên, chỉ một động tác đơn giản nhưng lại kích thích cô đến mức đứng không vững. Cô ôm lấy cổ anh, không chịu chấp nhận mình ở thế bị động, vì vậy cắn lấy vành tai của anh.
 
Động tác này đã chọc cười Cố Yến Thanh, anh dừng lại, ôm lấy mặt cô: “Cắn tôi làm gì?”
 
Diệp Hiệu trả lời rất thẳng thắn: “Anh cắn tôi trước mà.”
 
“Thế nên em tới tìm tôi trả thù hả?” Cố Yến Thanh hỏi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tới tìm anh để ngủ.” Diệp Hiệu sầu não nói.
 
“Được, nghe lời em.” Trong bóng tối anh nhìn chằm chằm cô, nhận lệnh, ngón tay miết cằm cô, lại trao nụ hôn.
 
“Ồ.” Diệp Hiệu gật đầu, hiếm khi không kiêu ngạo, bởi vì cô nhớ mình đến đây với mục đích gì, ngoại trừ ngủ, còn phải dỗ dành anh nữa.
 
Đúng vậy, dỗ dành anh.
 
Cố Yến Thanh đè cô trên sàn nhà, tiếp tục chuyện tiếp theo. Diệp Hiệu có một đôi chân rất dài và đẹp, trong bóng tối đôi chân trắng nõn lộ ra, bị anh túm chặt, tách sang hai bên.
 
Bọn họ đều chưa tắm, cơ thể có mùi rất đặc biệt, không giống mùi nước hoa, Diệp Hiệu không quan tâm đến sàn nhà cứng ngắc sau lưng, xoa râu ở cằm anh, kết hợp cùng với mùi kia, cô cảm thấy chính là mùi hormone.
 
Ẩn sâu trong tính cách dịu dàng của người đàn ông này, cất giấu sức bộc phát vô cùng mạnh mẽ và đầy hoang dã, như chiếc thuyền nhỏ trên biển, mặc cho gió lớn xâu xé.
 

Bị lật người một cái, Diệp Hiệu chịu đựng sự ướt đẫm phía sau lưng, không được, thật sự không thể chịu được nữa, tối nay cô đúng là đến chịu tội mà.
 
*
 
Diệp Hiệu lau khô nước trên tóc, đung đưa hai chân, cô vuốt ve bắp đùi mình, rã rời hết rồi.
 
Cửa phòng tắm bật mở ra, Cố Yến Thanh tìm máy sấy tóc ở bên ngoài phòng tắm, cắm điện vào, sau đó bật lên hướng về phía lòng bàn tay điều chỉnh nhiệt độ.
 
Trong sinh hoạt thường ngày, có một số việc anh rất chú trọng nhưng có một số việc lại rất tùy ý. Cũng giống như mái tóc ngắn của anh, tắm rửa xong cũng không cần dùng máy sấy, tùy ý lau hai cái, khô rất nhanh.
 
Nhưng tình huống của Diệp Hiệu thì không giống anh.
 
Diệp Hiệu nhìn những ngón tay sạch sẽ của người đàn ông cầm đuôi tóc cô lên trong gương, cau mày, thổi vài cái đầy vụng về, cô nhịn không được mà cười: “Anh lo cái gì vậy, vừa nãy còn kéo tóc tôi trên sàn ác lắm mà.”
 
Hình ảnh vừa rồi dữ dội bao nhiêu, không thể tưởng tượng nổi.
 
Cố Yến Thanh tự giác chặn lại, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy làm em đau rồi à?”
 
Diệp Hiệu lắc đầu: “Nhưng anh không thể sấy đuôi tóc trước như vậy được, phải sấy ngọn tóc trước rồi sau đó sấy dần xuống dưới, như vậy sẽ nhanh hơn.”
 
“Được.” Anh tỏ ý đã biết.
 
Diệp Hiệu nhìn vào trong gương kiểm tra, quả thật anh học rất nhanh, động tác rất thành thạo, trông bọn họ bây giờ như một cặp vợ chồng mới cưới hòa hợp với nhau.
 
Cố Yến Thanh chỉ kịp mặc chiếc quần dài ở nhà, chưa kịp mặc gì bên trên. Sau khi làm xong, Diệp Hiệu ôm anh nằm trên sàn nhà một lúc, sau đó bị ôm đi tắm rửa. Anh vội vàng vọt lên, sau đó lập tức ra ngoài lấy khăn tắm và quần áo sạch cho cô.
 
Diệp Hiệu đưa tay chạm lên người anh, sau đó nâng mặt anh lên hôn.
 
Cố Yến Thanh chỉ hôn cô một cái.
 
Diệp Hiệu nhẹ nhàng mỉm cười: “Sao anh lại tốt thế chứ?”
 
Cố Yến Thanh cũng khẽ cười, không trả lời.
 
Diệp Hiệu cũng không cần anh trả lời câu đó, dịu dàng như vậy, chứng tỏ tâm trạng của anh đã tốt rồi, hóa ra dỗ đàn ông lại đơn giản như vậy.

 
Cô ném khăn mặt về phía trước khom người ôm lấy eo anh.
 
Trong gương, chiếc áo phông cotton dán sát phác họa lên chiếc eo thon cùng bờ mông xinh đẹp của cô gái.
 
Tối nay cô có vẻ rất dính người, nhưng Cố Yến Thanh hiểu rõ, chỉ lúc này Diệp Hiệu mới lộ ra vẻ mềm mại, tùy hứng của mình. Một khi ra khỏi cánh cửa này, cô sẽ lại lập tức giả vờ không biết anh. Sắc bén, lạnh lùng, lý trí, vô tâm mới là bản tính của cô.
 
Cố Yến Thanh hoàn toàn nhìn thấu nhưng không muốn vạch trần.
 
Chỉ là, với sự xuất hiện của cô, nụ cười, sự dịu dàng, động tình của cô khiến những cảm xúc bất công mạnh mẽ trong lòng anh lập tức tan biến. Thậm chí ngay cả sự ngang ngược của cô trong mắt anh cũng trở nên vô cùng đáng yêu, xinh đẹp. Đây cũng là nguyên nhân anh rung động ngay từ đầu.
 
Trước khi ngủ, Diệp Hiệu cảm giác mặt mình bị gió nóng thổi hơi khô nên lấy toner của anh vỗ vỗ một chút, sau đó chui vào chăn ôm anh.
 
Thỏa mãn mong muốn của cô vào một ngày tuyết rơi.
 
Chuyện chăn gối quá tốn sức, song cũng rất thỏa mãn, Diệp Hiệu còn rất nhiều lời muốn nói với anh nhưng quá mệt mỏi, chỉ có thể tạm thời gác lại.
 
Sáng chủ nhật, cô theo thói quen tỉnh dậy vào lúc sáu giờ, trời vẫn chưa sáng hẳn nhưng đã có chút dấu hiệu mặt trời mọc, trên mặt đất có một vầng sáng ấm áp dễ chịu.
 
Diệp Hiệu trở mình trong chăn, Cố Yến Thanh đã tỉnh.
 
“Em sắp đi rồi sao?” Anh hỏi, giọng rất khàn.
 
Diệp Hiệu sững người: “Anh muốn tôi đi ngay bây giờ sao?”
 
Anh mím môi không nói gì, không biết đang suy nghĩ gì, nhưng ý đã rất rõ, anh đang tỏ ra bất mãn.
 
Diệp Hiệu nói: “Nếu như sáng nay không có ai tới đây, cũng không cần ra ngoài, tôi sẽ ở đây lâu một chút.”
 
Đáp trả cô là Cố Yến Thanh dang tay ôm chặt lấy cô, ghé sát vào người trong lòng: “Ngủ tiếp đi, hôm nay tôi cũng không đi đâu hết.”
 
Cơ thể của anh rất ấm áp, Diệp Hiệu không nhịn được mà tới gần, trong đầu cũng chẳng có suy nghĩ gì, quả nhiên rất nhanh đã ngủ mất. Cô không có thói quen ngủ nướng, lúc tỉnh lại vẫn chưa đến chín giờ.
 

Trong chăn đã không còn người nữa, ga giường đã lạnh. Cô không có thói quen ngủ nướng, anh cũng vậy.
 
Diệp Hiệu đứng dậy, đồ lót tối hôm qua giặt đã khô, cô mặc lên, ra khỏi phòng ngủ. Cố Yến Thanh đang làm bữa sáng, ánh nắng ban mai chiếu xuyên qua cửa sổ, vương trên lưng áo len màu đen của anh, trên lớp lông tơ mịn có màu vàng nhạt, làm cho người ta có cảm giác dịu dàng.
 
Diệp Hiệu đi chân đất, ngồi xuống bàn ăn, Cố Yến Thanh đưa cho cô một cốc sữa yến mạch đựng trong chiếc cốc có tay cầm, Diệp Hiệu dùng ngón tay sờ lên thân cốc, là nhiệt độ thường.
 
“Không quen à?” Anh hỏi.
 
Diệp Hiệu lắc đầu: “Không phải.”
 
Cố Yến Thanh thả vào cốc sữa yến mạch của cô một ít hạt và trái cây khô, nói: “Ăn đi, em cần ăn nhiều một chút, trông em mệt mỏi quá.”
 
Còn không phải anh là tên đầu sỏ gây ra sao?
 
Diệp Hiệu cầm thìa lên, ngoan ngoãn ăn, mùi vị cũng không tệ lắm.
 
Cố Yến Thanh ngồi uống cà phê đối diện cô, yên lặng nhìn cô vài giây, sau đó hỏi: “Buổi sáng hôm đó, em gặp Hồ Thụy Văn dưới tầng đúng không?”
 
Diệp Hiệu bất ngờ ngẩng đầu, lại gật đầu.
 
Cố Yến Thanh đã rõ.
 
Cô là người nhạy cảm, anh cũng vậy. Buổi sáng Diệp Hiệu chỉ hỏi một câu như vậy, Cố Yến Thanh bèn dựa theo manh mối thời gian biết được chuyện gì đã xảy ra, là do anh phát hiện quá muộn.
 
Cố Yến Thanh nói: “Tôi sơ suất mất. Tôi quên thời gian hẹn đánh golf với Hồ Thụy Văn, không ngờ cậu ấy đến tìm tôi sớm như vậy.”
 
Diệp Hiệu cũng không biết trong chuyện này anh có lỗi gì, nói sang chuyện khác: “Anh muốn ra ngoài đánh bóng thì thường dậy lúc mấy giờ?”
 
Cố Yến Thanh nói: “Mùa hè là bốn giờ sáng, mùa đông sẽ muộn hơn một chút, sáu giờ.”
 
Diệp Hiệu rất bất ngờ, bốn giờ sáng thật sự quá sớm, có rất nhiều sinh viên bốn giờ sáng còn chưa đi ngủ. Trước đây vì vừa phải học và thi nên cô phải giữ thói quen dậy từ 6 giờ đến 6:30 để làm việc, nhưng tự cô biết như vậy rất khổ.
 
“Anh dậy được thật hả?” Diệp Hiệu cười nhẹ một cái, dùng hiểu biết đơn giản của mình đáp trả vấn đề này: “Bóng lúc nào đánh mà chẳng được.”
 
Cố Yến Thanh đặt cốc xuống, giải thích với cô: “Buổi sáng và buổi tối dễ đặt sân hơn, cũng ít người nữa.” Anh dừng lại vài giây, nói: “Tôi hay đi đánh với người lớn trong nhà, thời gian bọn họ quyết định nên tôi phải nghe theo.”
 
Thì ra anh cũng có người cần nhân nhượng.
 
Diệp Hiệu không hỏi tiếp nữa, cô không muốn để lộ sự ngốc nghếch của mình trong lĩnh vực mình không biết, hơn nữa dự định ban đầu chỉ là nói sang chuyện khác, không phải là tìm hiểu việc riêng.
 
Cố Yến Thanh thấy cô như vậy, cũng dừng chủ đề này lại.

 
“Về sau tôi sẽ để ý hơn, tối em đến đây, sẽ không gặp phải bất kỳ ai hết.” Đây là lời hứa của anh.
 
Diệp Hiệu nói: “Sáng hôm đó anh ấy va phải tôi lúc gọi điện thoại. Sau này gặp lại ở quán bowling, hình như đã nhận ra tôi.”
 
Cố Yến Thanh: “Va vào đâu?”
 
Đây là vấn đề à? Diệp Hiệu không trả lời, chỉ lắc đầu một cái.
 
Cố Yến Thanh: “Tôi sẽ giải quyết cậu ấy, đừng lo nhé, được không?”
 
Diệp Hiệu cười một tiếng, trong lòng thầm nghĩ anh sẽ giải quyết như thế nào, chẳng lẽ thủ tiêu anh ấy sao? Không đến mức đó chứ.
 
Ăn sáng xong Diệp Hiệu không rời đi, tâm trạng của Cố Yến Thanh nhìn qua có vẻ không tệ lắm, anh mang cốc có quai đi rửa, lại rót cho cô một cốc nước ấm, sau đó bọn họ ngồi trên ghế sô pha, mở tivi, tùy ý mở một kênh nào đó rồi xem.
 
Diệp Hiệu nhớ ra chuyện quan trọng nhất chưa nói với anh: “Tối thứ tư, anh thấy tôi đi ăn với một chàng trai trong quán lẩu đúng không?”
 
“Ừ.” Cố Yến Thanh hơi quay mặt đi.
 
Diệp Hiệu nói: “Chàng trai kia là đồng nghiệp của tôi, bọn tôi có bốn người cùng đi ăn cơm, trùng hợp là tôi với anh ta ngồi cùng một chỗ. Tôi không có bất cứ quan hệ cá nhân nào với anh ta hết. Chuyện này tôi cũng mong anh hiểu rõ và cảm thấy yên tâm, vì khi vẫn trong mối quan hệ giữa chúng ta, tôi đảm bảo sẽ tuyệt đối chung thủy.”
 
“Tôi đã từng nói, tôi sẽ không chủ động hủy bỏ. Hơn nữa… Tôi cũng chỉ muốn ngủ với anh, tôi cũng không muốn quan hệ linh tinh.” Cô đảm bảo.
 
Cố Yến Thanh rất muốn hỏi, Diệp Hiệu, tại sao em lại cố giải thích những thứ này, là vì quan tâm tôi sao? Hay là do muốn giữ mối quan hệ này?
 
Anh nghĩ như vậy, cũng hỏi luôn như vậy.
 
Bầu không khí có chút lạnh lẽo.
 
Diệp Hiệu nhìn thẳng vào mắt anh, cô không trả lời hai câu hỏi vừa rồi của Cố Yến Thanh mà nói: “Tôi giải thích với anh bởi vì chúng ta đều xứng đáng nhận được một lời giải thích cùng với câu trả lời rõ ràng, mà trùng hợp là tôi có một cái miệng biết nói chuyện và sẵn sàng bày tỏ. Tôi không cho phép giữa hai chúng ta có tồn tại bất cứ một sự hiểu lầm nào.”
 
Cố Yến Thanh là người rất thông minh.
 
Bọn họ đều là người học văn, đều làm công việc về chữ nghĩa, đương nhiên biết bày tỏ bản thân.
 
Người ngoài không hiểu Diệp Hiệu, nhưng anh thì hiểu, anh biết rõ ý của Diệp Hiệu. Bây giờ cô giải thích, hoàn toàn xuất phát từ việc cô vẫn muốn tiếp tục mối quan hệ này.
 
Nếu như ngày nào đó bọn họ chia tay, chắc chắn sẽ không có bất cứ hiểu lầm nào, nhất định là cô muốn buông tay.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận