Vũ trụ đã mất

Lần này Cố Yến Thanh không bình luận thêm một lời nào về thái độ của Diệp Hiệu.
 
Anh trước nay luôn mạnh mẽ và cũng rất giỏi che dấu sự mạnh mẽ ấy của chính mình, bởi vì anh chưa bao giờ tranh cãi những việc vô nghĩa, không cần thiết, ít nhất là trong lúc hai người họ đang chung sống với nhau.
 
Anh đưa tay lên vuốt ve mái tóc của Diệp Hiệu và nói: “Được, tôi biết rồi, em có lạnh không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Diệp Hiệu nhướng mày, cảm thấy vô cùng khó hiểu trước sự thay đổi chủ đề đột ngột của anh: “Tại sao tôi lại lạnh?”
 
Cố Yến Thanh đặt tay lên đôi chân trần của cô, hỏi: “Em có muốn mặc quần vào không?”
 
Diệp Hiệu lắc đầu, thành thật nói: “Tôi không lạnh, trong phòng rất ấm, tôi cảm thấy như thế này rất thoải mái.”
 
Hôm nay cô đã mặc quần jean khi đến đây, hoạt động trong nhà rất bất tiện, hơn nữa đằng nào cũng đã cởi ra rồi, thế nên hiện tại cô không muốn thay. Nhưng Cố Yến Thanh thì lại không chỉ nghĩ có thế, anh chẳng những cảm thấy cô đang rất lạnh, mà còn cảm thấy đôi chân đẹp như thế này thực sự quá chói mắt.
 
Ánh nắng mặt trời chiếu vào tất cả mọi ngóc ngách trong căn nhà, Diệp Hiệu ngồi không hưởng lộc, hưởng thụ chút thời gian ngắn ngủi khi ở trong căn hộ của trung tâm thành phố. Buổi sáng nay cô không có kế hoạch gì, nên đã yên lặng ngồi trên sô pha xem chương trình giải trí cùng với Cố Yến Thanh.
 
Nhưng Diệp Hiệu đã lâu không xem ti vi thế nên khi xem chương trình với thời lượng dài như vậy cô cảm thấy có chút nhàm chán và hơi mất tập trung, mới được một lúc đã gối đầu lên đùi của Cố Yến Thanh.
 
“Em ngủ à?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi một chút thôi.” Cô nói, sau đó nghịch nghịch nghiên cứu chất vải của chiếc áo len mà anh đang mặc, không có nhiều đường dệt cho lắm, chất vải mềm mại, ấm áp, và rồi xoa xoa người anh qua lớp áo.
 
Một giây trước khi ngón tay cô chạm vào, bỗng nhiên bị anh nắm chặt, đầu ngón tay bị nắm chặt đến mức đỏ ửng, rất đau, Diệp Hiệu nhướng mi.
 
“Diệp Hiệu, em muốn làm gì?”Anh hạ thấp giọng, có chút tức giận nói.
 
Diệp Hiệu chớp chớp mắt, ngơ ngác nói: “Tôi không biết nữa.” Quả thật là chính cô cũng không hiểu bản thân đang làm gì, chỉ là cảm thấy khoảng thời gian này thật tuyệt vời, hơn nữa có một chàng trai anh tuấn đến nhường này trước mắt nên cô nhịn không được muốn thân mật với anh, dù chỉ đơn giản là chạm vào một cái.
 
Cố Yến Thanh nhìn cô, nói: “Đừng quyến rũ tôi, tôi sẽ không nhịn được.”
 
Diệp Hiệu nói: “Nếu anh nhịn không được thì đừng nhịn.”
 
Một tiếng rưỡi sau, Diệp Hiệu đang nằm trên ghế sô pha bằng da, chợt cảm thấy sau lưng và ghế sô pha có một tầng mồ hôi, rất không thoải mái, nhưng cô lại không muốn động đậy.
 
Cô ngẩng mặt nhìn lên trần nhà, chỉ có một màu trắng xóa, giống như là giấc mơ mà cô đã chìm vào sau khi thiếp đi, vừa im ắng lại vừa hoang vu. Duy chỉ có xúc cảm trên tay là sống động.
 
Chất tóc của anh rất đẹp, vừa mượt mà vừa mềm mại, Diệp Hiệu dùng đầu ngón tay xoa xoa, chỉ có chân tóc là rất cứng.
 
Cố Yến Thanh nhích ra một chút, không còn đè toàn bộ trọng lượng cơ thể của mình lên người cô, nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ.
 
Diệp Hiệu không thấy khóe miệng của anh đang cong lên, lộ ra ý cười.
 
Cô đưa tay ra sau lưng anh, rồi đến bả vai, sau đó chạm vào vết sẹo đột ngột nhô lên trên làn da trơn láng mịn màng của anh, tựa như một tấm vải gấm quý giá đã bị đốt cháy.
 
Cô vuốt ve thật lâu cũng không dời đi, rồi bỗng nhiên cảm thấy rất đau lòng, không biết vết thương của anh lúc ấy đã đau đớn và nghiêm trọng đến mức nào.
 
Đây là chuyện duy nhất mà Diệp Hiệu rất quan tâm, Cố Yến Thanh trong quá khứ đã trải qua rất nhiều chuyện mà cô không hề hay biết.
 
Nhưng cô sẽ không hỏi anh.
 
*
 
Cố Yến Thanh gọi món Nhật ở quán dưới tầng, sau đó hai người cùng nhau dùng bữa trưa.
 
Diệp Hiệu dọn dẹp mấy hộp đựng thức ăn và vứt đi, sau đó nghe thấy Cố Yến Thanh hỏi cô buổi chiều muốn làm gì, hay là vẫn ở nhà.
 
Diệp Hiệu lắc đầu, nói rằng ba giờ còn phải dạy kèm bạn nhỏ kia.
 
Cố Yến Thanh nói: “Em đi ngủ trưa đi, hai giờ rưỡi tôi sẽ gọi em dậy, rồi lái xe đưa em đi.”
 
Diệp Hiệu cảm thấy kế hoạch này rất có tính khả thi, nhưng cô lại không muốn ngủ, tối hôm qua nhất thời muốn đi đến đây, dẫn đến rất nhiều chuyện đều đã bị chậm trễ, hơn nữa cô cũng đã ngủ đủ nhiều rồi.
 
Sau khi ăn xong, cô lấy máy tính và sổ ghi chép ra, bắt đầu viết bản thảo trong khu vực làm việc được phân ra từ phòng khách của anh. 
 
Tin tức về đứa trẻ treo lơ lửng trên lầu sáu xuất hiện lần trước khá “sốt”, chữ ký của Diệp Hiệu cũng được xuất hiện ở cuối bài tin tức này.
 
Mặc dù vì chính sự kỳ lạ của sự việc này nên nó mới “sốt”, nhưng nó cũng khiến cô thêm nhiệt huyết, tiếp đó cô còn muốn viết thêm một bài báo mở rộng vấn đề nữa.
 
Trạng thái làm việc của bọn họ giống nhau đến kỳ lạ, thậm chí đến cả cái nhíu mày cũng giống nhau, đều trông có vẻ không dễ chọc vào.
 
Cô không yêu cầu Cố Yến Thanh không được gây ra âm thanh ồn ào hoặc là phải để ý chăm sóc cô, mà thay vào đó là tự mình tìm tai nghe rồi đeo vào. Nhưng Cố Yến Thanh vẫn tắt ti vi, anh ngồi trên sô pha một lúc, nhìn vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt không có chút ấm áp nào của Diệu Hiệu phản chiếu trên kính của cửa sổ sát đất.
 
Hai người họ lại trở về trạng thái im lặng, sau khi Diệp Hiệu mặc quần áo vào, một giây sau đã lấy lại được sự tỉnh táo. Cô sẽ không bởi vì những cử chỉ quá mức thân mật mà nói cho anh biết về dự định nghề nghiệp tương lai của mình, là muốn ở lại bản tin buổi tối nơi mà cô hiện đang thực tập, hay là muốn đến đài truyền hình để nghênh chiến với những thử thách lớn hơn nữa.
 
Những chuyện này không liên quan đến anh, công là công, tư là tư.
 
Cố Yến Thanh cũng sẽ không hỏi, anh trở lại phòng sách, đóng cửa lại.
 
Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua như thế.
 
Hai giờ rưỡi, Cố Yến Thanh thay quần áo, cầm chìa khóa xe đi ra khỏi phòng.
 
Diệp Hiệu cũng cất máy tính và đi theo anh ra ngoài.
 
Lái xe từ căn hộ của anh đến khu chung cư Cẩm Hoa chỉ mất có mười phút.
 
Diệp Hiệu xuống xe, nhìn thấy anh ngồi trong xe, cô không biết người khác khi tạm biệt thì sẽ làm gì, sau khi suy nghĩ một chút, cô cúi người xuống, thò đầu vào trong xe nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng anh một cái.
 
Hôm nay Trình Hạ ở nhà một mình, trước khi Diệp Hiệu đến, cô bé đã thay xong quần áo, ngồi vào bàn học  với tâm thế sẵn sàng, rồi nộp bài tập đã được giao vào ngày hôm qua cho Hạ Diệp.
 
Diệp Hiệu không chú ý đến những chi tiết này, cô cúi đầu xem bài tập với vẻ mặt điềm nhiên.
 
Trình Hạ khẽ hít vào một hơi, phát hiện có điều gì đó không đúng cho lắm. Hôm nay mùi hương của Diệp Hiệu rất khác với thường ngày, mặt cô không hề trang điểm, trắng trẻo không tì vết, chỉ có mỹ phẩm dưỡng da tỏa mùi thơm nhàn nhạt.
 
Thường ngày mùi hương của Diệp Hiểu kiểu điềm đạm thì hôm nay là một mùi hương kiểu trung tính. Đương nhiên, một cô bé như Trình Hạ vẫn chưa có năng lực vừa mới ngửi là đã phân biệt được thành phần của mỹ phẩm chăm sóc da dành cho nam giới, nhưng cô bé đúng là đã nhạy cảm nhận ra được sự khác thường.
 
Cô bé cúi đầu nhìn xuống, ngày hôm qua cũng là cái áo len này, cũng là chiếc quần jean này, Diệp Hiệu không thay quần áo.
 
Một số cảm xúc vi diệu tràn vào trong tâm trí của Trình Hạ, thậm chí là vào cả trái tim của cô bé, cảm xúc này cũng có thể được gọi là xấu hổ. Cô bé không dám nghĩ tiếp, nhưng trong đầu thỉnh thoảng lại hiện lên một dòng chữ: “Tối hôm qua chị Diệp Hiệu đã ở cùng với bạn trai.”
 
Những cô bé chưa được phổ cập kiến thức một cách chính thức, sẽ thông qua những con đường khác nhau để biết một số sự thật.
 
Trong lòng cô bé chợt hiện ra một dấu chấm hỏi: Con người có cảm thấy xấu hổ về tình dục hay không?
 
Trình Hạ nghĩ lung tung chưa được bao lâu, thì đã được Diệp Hiệu kéo về thực tại, cô bé nhất định phải thật tập trung mới có thể theo kịp tiến độ của Diệp Hiệu.
 
Nhìn thấy Diệp Hiệu thản nhiên với chuyện này như vậy, thế là Trình Hạ đành phải gác lại tâm tình đang ngổn ngang của mình.
 
*
 
Khoảng thời gian tiếp theo của Diệp Hiệu trôi qua có đôi chút mệt mỏi, mỗi ngày đều phải đi cùng phóng viên cũ đến địa điểm có tin tức để tác nghiệp.
 
Buổi tối còn phải về viết bản thảo, chỉnh sửa video, hầu như ngày nào cũng phải tăng ca, rồi dạy kèm cho Trình Hạ.
 
Chạng vạng tối thứ sáu, sắc trời nhá nhem, cô quay lại phòng làm việc và nộp bản báo cáo lựa chọn chủ đề vào hệ thống. Sau đó cô đi vào nhà vệ sinh rửa bàn tay dính nhớp, khi quay lại vị trí làm việc, Diệp Hiệu nhìn thấy Ngô Diệu đang ngồi cạnh bàn làm việc của mình, hơn nữa còn tiện tay mở cuốn sách mà cô đặt trên kệ máy tính.
 
Diệp Hiệu đi tới, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
 
Ngô Diệu cười cười đặt sách xuống, thông báo cho cô: “Tuần sau đến phiên chúng ta, tôi với em cùng hợp tác với nhau thực hiện một chủ đề.”
 
Diệp Hiệu rút hai tờ khăn giấy để lau tay, không có ý kiến gì với chuyện này: “Được.”
 
Ngô Diệu không đứng dậy rời đi ngay, mà lại tán gẫu thêm mấy câu với Diệp Hiệu, anh ta cố gắng tạo mối quan hệ với cộng sự làm việc mới này, thuận miệng hỏi: “Hôm nay là thứ sáu, em không về nhà à?”
 
Diệp Hiệu lạnh nhạt nói: “Tôi còn phải tăng ca thêm một lúc, vẫn còn một số việc chưa làm xong.”
 
Trong phòng làm việc lúc này không có ai, các đồng nghiệp khác đều đã đi ăn cơm, có hai người đang đeo tai nghe chống ồn, hóng drama trên máy tính.
 
Ngô Diệu chần chừ một lúc rồi hỏi Diệp Hiệu: “Lần trước ăn cơm, em nói đã có bạn trai là nói dối đúng không?”
 
Một cô gái có bạn trai hay không, anh ta vẫn có thể nhìn ra được. Chắc Diệp Hiệu cũng không có bạn trai, cô chẳng quyến luyến bịn rịn gì với WeChat, cũng rất ít khi cười, không có quà gửi đến công ty, thậm chí là ngày lễ cũng vẫn tăng ca như thường.
 
Trừ khi cô và bạn trai đang yêu nhau xa.
 
Diệp Hiệu ngẩng đầu lên nhìn anh ta, tỏ vẻ không hiểu trước câu hỏi của Ngô Diệu. Cô không hiểu vì sao anh ta lại muốn tìm hiểu về chuyện riêng tư của người khác.
 
Ánh mắt cô vô thức tạo áp lực lên người đối diện, Ngô Diệu cũng khó tránh khỏi bị chấn động trong giây lát, anh ta giải thích: “Tôi không có ý gì khác đâu, chỉ là muốn xác nhận lại một chút thôi.”
 
Diệp Hiệu hỏi ngược: “Xác nhận cái gì?”
 
Ngô Diệu: “…”
 
“Haiz, chỉ là có thể lần trước mấy người đồng nghiệp đã đùa giỡn hơi quá trớn, kỳ thật tôi cũng rất không thích, nhưng đây là bầu không khí của chốn công sở, trên bàn ăn luôn tìm chủ đề để tám chuyện.”
 
Diệp Hiệu quay đầu, lạnh lùng nói: “Thích ồn ào tán gẫu có thể tự mình làm nhân vật chính, tự cung tự cấp, tốt nhất không nên kéo theo người khác vào.”
 
Ngô Diệu dùng điệu bộ như người từng trải nói với Diệp Hiệu: “Đây là chốn công sở, không còn cách nào khác.”
 
Trong lời nói lộ ra ý cam chịu, trừ phi cô không muốn hoà nhập với tập thể.
 
Diệp Hiệu không đồng tình với cách nghĩ này nhưng cũng chẳng phản bác lại, cô cũng không thỏa hiệp với mấy cái chuyện nhàm chán như thế này.
 
Ngô Diệu nói: “Thế nên, em đã nói dối sao?”
 
Diệp Hiệu không giỏi nói dối, nếu bây giờ có bị vạch trần cô cũng không tức giận, mà sẽ nói ra nguyên nhân chính: “Đây là biện pháp giải quyết nhanh và hiệu quả nhất.”
 
Ngô Diệu lại tiếp tục cười, cố gắng làm dịu bầu không khí: “Chúng ta là nhà báo, không thể nói dối được đâu nha.”
 
Diệp Hiệu nói với Ngô Diệu: “Trong công việc, tôi luôn theo đuổi sự thật.”
 
Ngô Diệu: “Em không sợ mấy chị kia biết em nói dối rồi xoi mói chê cười em à.”
 
Diệp Hiệu nghiêm túc trả lời anh ta: “Đừng lo lắng, nếu như các chị ấy thật sự biết được chuyện này thì tôi sẽ tự dùng EQ và IQ của mình để họ không nhắc tới chuyện này nữa, dù sao tôi cũng không cảm thấy xấu hổ.”
 
“...” Được thôi!
 
Các đồng nghiệp lần lượt đi vào, Ngô Diệu cũng rời khỏi vị trí làm việc của Diệp Hiệu, đi tới cửa phòng làm việc rồi nhưng vẫn đang suy nghĩ về lời nói của cô. Lúc đầu anh ta nghĩ cô gái này nói chuyện thẳng thắn đến mức không thân thiện nhưng không lâu sau anh ta lại bị cô thuyết phục.
 
Giống như thật sự đúng là rất có lý, Ngô Diệu không biết là người như mình sống quá mệt mỏi, hay là Diệp Hiệu mới là người mệt mỏi.
 
Diệp Hiệu ngồi ở vị trí làm việc gõ bản thảo một lúc, đến bảy giờ, cô chuẩn bị gọi đồ ăn bên ngoài và tiếp tục tăng ca.
 
Mới vừa cầm điện thoại di động lên, WeChat lập tức nhảy ra ba tin nhắn thoại khoảng ba mươi giây của Trình Hạ.
 
Cái này thật sự sẽ khiến cho những con người đang phải bán mình cho tư bản đều sẽ cau mày hoảng sợ khi nhìn thấy, đáng tiếc tin nhắn thoại trên WeChat không có chức năng x2 tốc độ nên Diệp Hiệu chỉ có thể mở ra nghe từng cái một.
 
Tổng kết chính là: Trình Hạ đang phàn nàn về mẹ của mình.
 
Trình Chi Hòe nói sẽ về nhà học bài cùng với cô bé nhưng kết quả là khi về nước lại càng bận rộn hơn, nào là mở công ty, nào là phải tuyển dụng nhân sự, hôm nay còn phải theo team đi khảo sát dự án ở thành phố S, nói rằng phải nửa tháng sau mới về được.
 
Trình Hạ nói: “Chị ơi, hành vi này của mẹ em có được coi là treo đầu dê bán thịt chó không? Quá đáng hết sức, không có ai quản được bà ấy sao?”
 
Diệp Hiệu xoa xoa huyệt thái dương, cô cảm thấy dạy kèm Ngữ văn cho Trình Hạ trong hơn nửa năm nay không được thành công lắm.
 
Hơn nữa, Trình Chi Hòe đang kinh doanh thương mại điện tử, đi đến thành phố S khảo sát cái gì vậy?
 
Diệp Hiệu gọi điện thoại cho Trình Hạ, hỏi: “Em ăn cơm chưa?”
 
“Em ăn rồi.” Trình Hạ nói: “Em đang kể cho chị nghe về chuyện của mẹ em mà.”
 
Diệp Hiệu suy nghĩ một hồi rồi nói với Trình Hạ: “Chị còn chưa nhìn nhận vấn đề này từ lập trường của em nên chưa thể bình luận. Nhưng chị nghĩ bà ấy không chỉ là mẹ em mà bà ấy còn là một người phụ nữ có sự nghiệp riêng.”
 
Mỗi người đều nên đặt nhu cầu của bản thân lên hàng đầu.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui