Diệp Hiệu không thể nói với Trình Hạ rằng mình cũng đứng về phe của Trình Chi Hòe, điều này đối với trẻ con mà nói có vẻ rất ích kỷ, thậm chí còn có thể làm sứt mẻ tình cảm mẹ con.
Nếu cô phải chịu đựng những việc mà Trình Chi Hoè từng trải qua, vì người nhà mà từ bỏ sự nghiệp của bản thân ư? Diệp Hiệu để tay lên ngực tự hỏi, hiện tại chắc chắn cô làm không được điều đó. Chỉ có cách khiến cho bản thân trở nên mạnh mẽ và đầy đủ trước thì bạn mới có khả năng chăm sóc người khác.
Trình Chi Hòe đã từ bỏ một số điều, bất kể là đang đứng trên cương vị của một người làm mẹ hay là một người phụ nữ có sự nghiệp riêng, bà ấy đều đang cố gắng hết sức.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô an ủi Trình Hạ một lúc rồi cúp điện thoại.
Không lâu sau, cô nhận được WeChat của Trình Chi Hòe.
Đầu tiên bà ấy nói rằng bà ấy đã tiền tháng này cho Diệp Hiệu rồi, còn nói trong khoảng thời gian này bà ấy không có ở nhà, có thể sẽ phải ở lại phía Nam một thời gian, nếu như Trình Hạ có chuyện gì mà Trình Hàn và bảo mẫu không thể lo liệu được, bà ấy hy vọng Diệp Hiệu có thể để ý và chăm sóc cô bé một chút.
Đây chính là nghệ thuật sống của Trình Chi Hòe.
Diệp Hiệu lập tức hiểu được mục đích của việc Trình Chi Hòe bỗng nhiên trả trước tiền lương cho cô, nhưng cho dù Trình Chi Hòe không lấy tiền mua chuộc cô đi chăng nữa, Diệp Hiệu nên làm gì cô cũng sẽ làm.
Chỉ bằng cái “tiện tay giúp đỡ” của Trình Hàn đã có thể giải quyết được một vấn đề nan giải của Diệp Hiệu, hơn nữa có Trình Chi Hòe dịu dàng chăm sóc cô.
Cô gửi tin nhắn trả lời lại Trình Chi Hoè, việc đó cô sẽ xem tình hình mà làm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trình Chi Hòe: [Diệp Hiệu, cảm ơn cháu.]
Diệp Hiệu: [Dì không cần khách sáo đâu ạ.]
Sáng thứ bảy, Diệp Hiệu nhận được WeChat của Cố Yến Thanh, anh hỏi cô tối nay có muốn gặp mặt hay không.
Diệp Hiệu nghĩ ngợi về người đàn ông này một hồi, cô muốn gặp anh, nhưng cô không thể để cho bản thân luôn chìm đắm vào trong dục vọng, mỗi lần muốn thoát ra đều rất khó khăn.
Diệp Hiệu tìm cớ: [Hôm nay tôi có việc, không gặp được.]
G: [Được.]
Trình Hạ đã tận dụng mấy tiếng đồng hồ của tối thứ sáu và sáng thứ bảy hoàn thành hơn phân nửa bài tập của cả tuần. Diệp Hiệu cảm thấy có hơi kinh ngạc. Cô nhìn Trình Hạ với ánh mắt giống như cô giáo nhìn thấy một học sinh trung bình bỗng nhiên được khai thông đầu óc, đạt được hạng nhất, nhưng cũng có thể là gian lận nên mới có thể đứng nhất.
Thật đáng kinh ngạc.
Trình Hạ nhún vai: “Hứng thú làm văn đột nhiên dâng trào, hạ bút như thần, mềm mại bay bổng.”
Diệp Hiệu bị chọc cười: “Chỉ là em đã ý thức được sự nghiêm trọng của tình hình rồi thôi.”
Trình Hạ vốn dĩ định giả vờ điềm nhiên bình tĩnh, nhưng lúc này hàng rào phòng ngự của cô bé đã hoàn toàn bị phá vỡ: “Này, chị đừng vạch trần em như thế chứ. Chính là, tối hôm qua em gọi điện thoại cho bà ngoại em, bà em kể lúc mẹ em bằng tuổi em đã lên thành phố làm thuê để nuôi cậu em học đại học rồi. Thế nên em nghĩ mình phải cố gắng hơn một chút đi, không thể quá lười biếng được.”
Diệp Hiệu chưa bao giờ nghe Trình Chi Hòe nói về việc bà ấy lúc mới mười lăm tuổi đã phải bỏ học đi làm thuê, hơn nữa còn nuôi anh em học đại học. Hơn ba mươi năm trước, không một ai có thể tượng tượng được rằng bà ấy sẽ có được thành tựu như ngày hôm nay.
Bảo mẫu mang ra một dĩa trái cây đã được cắt sẵn như thường lệ với đủ các loại quả khác nhau, và được cắt tỉa rất đặc biệt. Trình Hạ lấy một miếng dưa hấu bỏ vào trong miệng, nói: "Chị, hôm nay chị có hẹn với ai không?”
Diệp Hiệu nghiêng đầu: “Sao thế?”
Trình Hạ: “Làm xong bài tập, chúng ta ra ngoài chơi một chút đi.”
Diệp Hiệu nhìn đồng hồ rồi trả lời: “Được thôi. Em muốn chơi cái gì nào.”
Trình Hạ chớp chớp mắt: “Để xem nào, chúng ta đã quyết định rồi đó nha.”
Ba giờ, sau khi thu dọn đồ đạc đâu vào đấy xong thì hai người họ đi ra ngoài, Trình Hạ nói với bảo mẫu, tối nay không cần nấu cơm, cô bé sẽ không về nhà ăn cơm.
Cô bảo mẫu mím môi cười: “Cô không nấu cơm thì anh con nhịn đói à?”
Trình Hạ: “Cho anh ấy chết đói luôn.”
Trình Hạ và Diệp Hiệu cùng nhau đi đến một trung tâm thương mại mới khai trương ở rất xa, ở đó có một căn phòng bí mật rất nổi tiếng trên mạng. Diệp Hiệu trước đây chỉ mới tìm hiểu sơ qua về ngành công nghiệp mới nổi này, bản thân vẫn chưa chơi bao giờ, đây lần đầu tiên tới nên cảm thấy rất hứng thú.
Sau khi đã chơi gần hai tiếng đồng hồ, hai người họ tìm chỗ để ăn cơm, lúc Diệp Hiệu gọi món ăn, Trình Hạ nhìn tình hình giao thông, kinh ngạc nói: “Trời đất ơi, gần đây kẹt xe như thế, chúng ta còn có thể bắt được taxi về không?”
Diệp Hiệu gọi đồ ăn xong, liếc nhìn cô bé đang ngồi đối diện với khuôn mặt đỏ bừng vì nóng, nói: “Chúng ta có thể đi tàu điện ngầm về.”
Nhưng đối với tình hình tàu điện ngầm của thành phố B, Trình Hạ cũng cảm thấy rất tuyệt vọng: “Chị có chắc là em sẽ được ngồi không? Em sẽ bị ép thành bánh nhân thịt mất, đứng tận một tiếng rưỡi đồng hồ… ôi em không muốn đâu.”
Đi chơi cả buổi, chân của cô bé giờ đã mỏi nhừ, thật sự không muốn chịu đựng thêm một chút mệt mỏi nào nữa. Quan điểm của Trình Hạ chính là, con người nếu có thể tận hưởng hạnh phúc, tại sao phải ép bản thân mình chịu khổ chứ?
Diệp Hiệu uống một ngụm nước chanh và hỏi: “Thế thì em xem chúng ta phải làm sao?”
Sau khi thức ăn được mang lên, Trình Hạ bắt đầu ăn, Diệp Hiệu thử xem ứng dụng gọi xe taxi, có lẽ là vì hôm nay là tối thứ bảy, nên quả thật việc bắt được xe rất khó khăn, lúc đi chơi cô đã không nghĩ tới điều này.
Trình Hạ gọi điện thoại xin giúp đỡ, cô bé nhờ Trình Hàn từ bệnh viện vòng qua đón cô.
Trình Hàn lúc này đã tan ca và đang ở nhà, anh ấy cười nói: “Em đúng là làm công chúa đến nghiện rồi, khẩn trương tự gọi xe mà về, anh mà đi đón em á, anh đưa em ra ngoài vũ trụ luôn có được không?”
Trình Hạ tức giận nói: “Muộn thế này rồi, anh không sợ em gặp chuyện nguy hiểm gì trên đường sao?”
Trình Hàn nói một câu, cả cái thành phố lớn như thế này, nguy hiểm mà nhìn thấy em thì cũng phải trốn đi ấy chứ.
“Sao anh lại làm thế được?” Trình Hạ sắp bị anh trai chọc cho tức chết.
“Anh cưng thực sự mệt lắm rồi, cơm trưa còn chưa bỏ vào bụng đây này. Hay là em thử gọi điện cho anh Yến Thanh của em thử vận may xem, chỗ em cách nhà ba mẹ của cậu ấy không xa lắm, nếu như hôm nay cậu ấy về nhà thì…”
Diệp Hiệu nghe thấy ba chữ kia, mí mắt chợt giật giật, cô có phần ích kỷ hy vọng Cố Yến Thanh không nghe điện thoại.
Trình Hạ cúp điện thoại, sau đó gọi cho Cố Yến Thanh, Cố Yến Thanh cũng không nói mình có đang ở nhà hay không, nhưng thái độ của anh tốt hơn Trình Hàn rất nhiều, cách anh từ chối cũng rất khéo léo và êm tai: Cô bé, anh báo tiền xe cho em nhé.
Trình Hạ mở loa ngoài, Diệp Hiệu nghe rất rõ ràng, thậm chí cô còn có thể nghe ra vẻ mệt mỏi trong lời nói của anh.
Trình Hạ cắn cắn móng tay, cảm thấy không vui lắm, cô bé do dự một lúc, rồi nói: “Em và chị Diệp đang ở cùng nhau, anh nhẫn tâm để cho hai người đẹp phải chịu khổ sao?”
Bên kia đột nhiên im bặt.
Năm giây sau, anh khẽ thở dài: “Gửi vị trí cho anh.”
Diệp Hiệu không hề lên tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía ánh đèn neon ngoài cửa sổ.
Trình Hạ vừa chờ Cố Yến Thanh tới đón, vừa lướt điện thoại. Diệp Hiệu không muốn đối mặt với chỗ kinh khủng - nơi mà những lời nói dối của mình bị vạch trần, cô nhìn điện thoại di động, nói với Trình Hạ: “Chị sẽ cùng đợi một lúc nữa với em rồi về trước, em về cùng với anh ấy nhé.”
Trình Hạ nhăn nhó mặt mày: “Em không muốn, đón một hay hai người thì cũng có khác gì nhau.”
Diệp Hiệu: “Không tiện đường, đừng làm phiền người khác.”
“Nhưng anh ấy đâu phải là người khác.”
Trong lúc hai người họ đang nói qua nói lại thì Cố Yến Thanh cầm chìa khóa xe đi tới. Quả thực hôm nay anh đã đến nhà ba mẹ, anh mặc một chiếc quần dài và khoác thêm một chiếc áo khoác đơn giản, thoải mái, trông giống như một giảng viên đại học rất biết cách ăn mặc, đơn giản dễ nhìn, khí chất nhã nhặn nhưng cũng rất nổi bật.
Anh nhìn Diệp Hiệu.
Và Diệp Hiệu cũng liếc nhìn anh một cái rồi nhanh chóng chuyển tầm mắt sang chỗ khác, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Trình Hạ cong môi cười nói: “Sao anh tới chậm thế.”
Cố Yến Thanh ngồi xuống chiếc sô pha đơn được đặt bên cạnh Diệp Hiệu, anh rót một ít nước chanh vào cốc, uống một ngụm và nói: “Nhận được điện thoại của em là anh đi ngay, thế là nhanh lắm rồi đấy nhé?”
Trình Hạ đắc ý cười: “Bọn em quan trọng đến thế ư, anh ăn cơm chưa?”
Cố Yến Thanh lắc đầu: “Hai người ra ngoài làm gì thế?”
Trình Hạ nói: “Có làm gì đâu, cảm thấy nhàm chán nên mới ra ngoài chơi thoát khỏi mật thất, ở đây đông người quá nên bọn em không bắt được xe.”
Cố Yến Thanh “Ừ”một tiếng, sau đó im lặng.
Diệp Hiệu lúc này chỉ muốn rời đi ngay lập tức, hoặc là làm gián đoạn cuộc đối thoại của hai anh em họ, cô vẫy tay với nhân viên phục vụ, nói: “Làm phiền bạn chút, chúng tôi còn muốn gọi thêm vài món.”
Nhân viên phục vụ mỉm cười nói được.
Diệp giáo đưa iPad cho Cố Yến Thanh: “Không phải anh chưa ăn cơm sao, xem menu gọi món gì ăn đi.”
Nhà hàng mà họ chọn là nhà hàng đồ Tây, nên không có món anh muốn ăn, anh liếc nhìn ngón tay sạch sẽ của cô, không cầm iPad, cười nhẹ nói: “Tôi không xem đâu, em chọn giúp tôi đi.”
“…”
Cuộc đối thoại này này quá mức tự nhiên, vành tai của Diệp Hiệu hơi nóng lên, cô nhanh chóng gọi cho anh salad thịt bò và canh.
Anh không thích ăn mì Ý, cũng không ăn pho mai, Diệp Hiệu đã chú ý tới những điều này từ lâu và cô cũng ghi nhớ rất kỹ.
Cố Yến Thanh không có ý kiến gì đối với việc này.
Trình Hạ chống cằm, ánh mắt thất thần và ngơ ngác.
Lúc Cố Yến Thanh ăn cơm, Diệp Hiệu cũng im lặng.
Trình Hạ đề nghị: “Dù sao bây giờ cũng có tài xế rồi, đường vẫn còn tắc như vậy, chúng ta có nên chơi thêm một lát nữa rồi hẵng về không?”
“Em muốn chơi gì? Mười giờ rưỡi trung tâm thương mại sẽ đóng cửa.”Diệp Hiệu nói.
Trình Hạ trả lời: “Chúng ta đi xem phim đi, rạp phim mở cửa đến một giờ sáng.”
Diệp Hiệu: “Bây giờ là tám giờ, em chọn bộ phim nào bắt đầu sớm một chút cũng được. Xem phim đến một giờ sáng thì muộn quá, ngày mai em sẽ dậy không nổi đâu.” Cô luôn suy nghĩ rất cẩn thận chu toàn, sau khi nói xong thì lập tức mở ứng dụng đặt vé xem phim, ra, đưa cho Trình Hạ: “Em muốn cái gì, em chọn đi.”
Trình Hạ chọn một bộ phim hài bắt đầu chiếu vào lúc tám giờ năm mươi phút, chọn ba tấm vé có hàng ghế gần kề nhau, rồi đưa cho Diệp Hiệu kiểm tra.
Diệp Hiệu nhấp vào thanh toán.
Chờ Cố Yến Thanh ăn cơm xong sẽ cùng nhau đến rạp chiếu phim ở trên tầng sáu.
Trung tâm thương mại mới khai trương đông nghịt người, rạp chiếu phim cũng không thể tránh khỏi. Trình Hạ vẫn đứng ở phía trước bọn họ, hết nhìn đông lại tới nhìn tây.
Sau khi vào trong, Diệp Hiệu đi lấy vé, còn Trình Hạ đi tới trước quầy chọn đồ ăn vặt. Cố Yến Thanh có chút khó chịu khi phải đứng trong sự ồn ào của nhiều người như vậy. Anh lấy điện thoại ra mở mã thanh toán rồi đưa cho Trình Hạ: “Em tự chọn đi, anh ra phía sau chờ.”
Diệp Hiệu sau khi đi lấy vé quay về, nhìn thấy chỉ có một mình Cố Yến Thanh đang ngồi chờ ở khu nghỉ ngơi.
Trình Hạ từ trong đám người quay đầu lại: “Anh chị muốn uống cái gì vậy?”
“Hai chai nước suối nhé, em cứ chọn thứ mình muốn uống, không cần phải để ý đến anh chị đâu.” Diệp Hiệu trả lời, cô căn bản không hỏi đến ý kiến của Cố Yến Thanh, sau đó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh.
Nhìn họ đặc biệt rất giống những bậc cha mẹ đưa con gái của mình ra ngoài thư giãn vào cuối tuần.
Trình Hạ biến mất trong đám người.
Lúc này Diệp Hiệu mới cẩn thận nhìn Cố Yến Thanh, cô không thể giải thích được vì sao mình bỗng nhiên lại trở nên thận trọng như vậy, rõ ràng cô đã đồng ý nếu muốn hẹn gặp, còn nếu không muốn hẹn thì từ chối.
Chẳng lẽ là bởi vì cô đang nói dối sao? Đó chỉ là những lời bào chữa và đó cũng chính là bản chất của con người.
Đôi chân dài của người đàn ông dang rộng ra, tay đút ở trong túi quần, trông nét mặt hơi có vẻ nhàm chán, không có ý định muốn cùng cô nói chuyện.
Diệp Hiệu hơi giật mình, cảm giác kháng cự đó thật sự khiến người ta không được tự nhiên, nhưng ánh mắt cô vẫn rất dịu dàng, hỏi: “Anh giận à?”
Cố Yến Thanh nhướng mày, hỏi ngược lại: “Giận vì cái gì?”
Diệp Hiệu nói: “Tôi cũng không biết, chỉ là có cảm giác như thế. Có thể là do phát hiện mình bị lừa, bị xem nhẹ.”
Lúc này, Cố Yến Thanh mới lạnh nhạt nở một nụ cười: “Thì..? Tại sao em lại làm vậy? Tôi khiến em áp lực sao?”
Một lời nói dối tùy ý rất có thể tạo thành hiểu lầm cực lớn, Diệp Hiệu đã thấy được điều đó.
Lần này cô thẳng thắn nói ra: “Tôi sợ mình rơi vào đó rồi quen ăn bén mùi*.”
*食髓知味 (quen ăn bén mùi): nghĩa đen ý nói hương vị của tủy xương rất ngon, ăn vào chính là mỹ vị, sau đó còn muốn ăn thêm lần nữa. Cũng có thể giải thích là ngẫu nhiên làm một việc nào đó để thỏa mãn lòng tham nhất thời hoặc cảm giác mới mẻ, nhưng làm xong việc này lại cảm thấy rất kích thích, về sau lại muốn tiếp tục làm, thậm chí có thể thành thói quen, sở thích.