Vũ trụ đã mất

Cơ thể của người đàn ông đã xuất hiện những thay đổi rõ rệt.
 
Anh đột nhiên đứng bật dậy, đưa mắt sang nhìn Diệp Hiệu với ánh mắt không che giấu nổi sự nghi ngờ, bây giờ cô là đang thừa nhận bản thân đã rơi vào bẫy sao? Rõ ràng là cô đang đẩy anh vào trong cái bẫy mà chính mình đã giăng ra sẵn.
 
Cố Yến Thanh bèn hỏi Diệp Hiệu: "Giờ em đang xin lỗi thật đấy à, lời xin lỗi kiểu này của em đúng là đang bắt người khác phải quỳ gối để nhận."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Diệp Hiệu nghe ra được ý chế giễu trong câu nói, từ trong đôi mắt cô hiện lên vẻ mờ mịt và thắc mắc, cô ngẩng đầu nhìn anh, lên tiếng: "Vậy anh muốn thế nào đây?"
 
Cố Yến Thanh: "Em còn hỏi tôi nữa sao?"
 
Vốn dĩ, Diệp Hiệu nghĩ rằng có lẽ ôm hôn sẽ là một cách thức thể hiện chân thành hơn, nhưng do hoàn cảnh giới hạn hiện tại, cô không thể nào ôm chầm lấy người này ở ngay bên ngoài thế này được, bởi vậy nên cô nói: “Đợi đến khi chúng ta ở một mình rồi, tôi sẽ xin lỗi anh tiếp. Cho dù anh có muốn gì thì cũng được hết.”
 
Anh dứt khoát chẳng nói thêm câu nào, khả năng nắm bắt tâm lý người khác của cô thật sự rất tốt, hoàn toàn tương xứng với chỉ số thông minh của cô, quả thật là dễ như trở bàn tay.
 
Chẳng hiểu tại sao, nhưng những cảm xúc vốn nghẹn lại trong lòng anh vậy mà lại tan thành mây khói. Thật ra, ngay từ đầu anh cũng không hề nổi giận chút nào, đối với chút việc cỏn con này thì dù có bị lừa gạt cũng có làm sao đâu, chẳng lẽ anh lại không biết rõ ràng những gì cô không làm được hay sao?
 
Cố Yến Thanh hỏi tiếp: "Em muốn ăn gì nào? Để tôi đi mua."
 
Diệp Hiệu mỉm cười, ngẫm nghĩ một lát: “Tôi cũng không muốn gì lắm, uống nước là được rồi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sắc mặt của Cố Yến Thanh khẽ cứng lại, nhưng sau cùng thì anh vẫn cất bước ra ngoài. Điện thoại di động của anh đang nằm ở trong tay của Trình Hạ, cô bé đã chọn một vài món ăn vặt mà mình thích, Cố Yến Thanh lại bổ sung thêm một vài thứ vào, trả tiền xong anh ra ngoài mua một cốc trà chanh ít đường cho Diệp Hiệu, sau đó lại chọn bừa một cốc cho Trình Hạ.

 
Tới tận lúc chỉ còn có hai mươi phút nữa là bắt đầu chiếu cảnh mở đầu của bộ phim, Diệp Hiệu mới nhìn thấy Trình Hạ đang ôm một đống đồ ăn vặt chất đầy trong tay của mình, cô vội nói: "Bộ phim chỉ kéo dài có hai tiếng đồng hồ mà em mua nhiều vậy làm gì, rốt cuộc có còn muốn xem phim nữa không vậy?"
 
Trình Hạ nhún nhún vai: “Em chỉ cầm phụ một ít thôi, còn lại đều là do người nào đó lấy.”
 
Diệp Hiệu liếc nhìn sang người nào đó được nhắc tới kia, người nọ bước tới rồi đặt cốc trà chanh vào trong lòng bàn tay cô. Cô nhấp một ngụm, nóng hôi hổi, độ ngọt cũng vừa phải. Trình Hạ cũng uống thử một ngụm: "Ngọt quá rồi đó, anh muốn em bị tiểu đường luôn hả."
 
Cố Yến Thanh không lên tiếng, ngồi xuống ghế rồi uống một ngụm nước lọc.
 
Diệp Hiệu mỉm cười, yên lặng chờ đợi bộ phim được trình chiếu, cô chợt có cảm giác chuyện ngồi xem phim cùng với Cố Yến Thanh như thế này quả là kỳ diệu, cũng khiến người ta mong chờ.
 
Mười phút sau, nhân viên công tác thông báo với họ rằng buổi chiếu phim có thể bắt đầu soát vé vào trong.
 
Trình Hạ đi phía trước, sau khi tìm được chỗ ngồi, cô bé nhanh chóng ngồi vào chiếc ghế trong cùng, theo sau là Diệp Hiệu ngồi ở giữa và Cố Yến Thanh ngồi xuống chiếc ghế phía bên trái cô.
 
Trong lúc đang phát mười phút quảng cáo trên màn hình lớn, Trình Hạ vội lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh tự sướng trước ống kính. Tự chụp mình còn chưa thấy đủ, cô bé lại gọi Diệp Hiệu ghé vào chụp chung.
 
Diệp Hiệu phản đối sử dụng những hiệu ứng đặc biệt trong bộ lọc của Trình Hạ, không muốn chụp ảnh với chúng. Ở độ tuổi hiện tại của cô, cũng như đối với ngoại hình và khí chất của cô, nếu như cô mà chụp ảnh với thứ này thì rõ ràng là cô đang giả bộ đáng yêu, không chỉ vậy mà còn không thể giả vờ thành công được dáng vẻ dễ thương đó nữa cơ.
 
Trình Hạ nói: “Vậy thôi, em tắt nó đi là được rồi.”
 
Cô bé thành công chuyển sang máy ảnh gốc không hiệu ứng, sau đó chỉ điều chỉnh qua các thông số một chút để màu sắc trên khuôn mặt trông tự nhiên hơn.
 

Vì thế là Diệp Hiệu bất đắc dĩ phải đối diện với ống kính, nhẹ nhàng mỉm cười, Cố Yến Thanh đang nhìn điện thoại di động của mình nhưng cũng quay một nửa khuôn mặt của mình sang để lọt vào trong khung hình.
 
Trình Hạ vốn dĩ còn muốn bảo anh tránh sang một bên một chút, đừng có lộn xộn xen vào, nhưng mà nghĩ đến bản thân còn có chuyện muốn nhờ vả anh nên nếu nói vậy thì thật là mất lịch sự, bèn lên tiếng: "Anh Yến Thanh, anh quay người lại đi, chúng ta cùng nhau chụp chung một bức ảnh."
 
Cố Yến Thanh còn chẳng thèm ngẩng đầu lên: "Hai người chụp đi, để anh tránh ra."
 
Nói xong, anh lập tức gục cả người xuống.
 
Trình Hạ: "Đừng có chảnh như vậy nữa, mau mau lại gần đây đi. Bộ phim sắp sửa bắt đầu rồi đấy."
 
Cố Yến Thanh nhận lấy điện thoại di động rồi nghiêng người dựa sát vào bên vai Diệp Hiệu, mặt mày nghiêm túc bấm nút chụp ảnh.
 
Trình Hạ xem lại ảnh chụp, vừa mỉm cười vừa nói: "Không tồi nha, với ngoại hình của ba người chúng ta đều có thể gánh được cái góc máy chính diện không hiệu ứng này. Trái lại, nếu như là tên anh trai xấu xí kia của em tới gần đây thì anh ấy nhất định sẽ phá hủy đội hình đẹp mắt này mất."
 
Diệp Hiệu bị lời này của cô bé chọc cười không nhịn được: "Anh trai của em cũng đẹp trai lắm mà, em muốn tâng mình thì tâng, còn dìm hàng anh ấy."
 
Trình Hạ cẩn thận kiểm tra thì phát hiện bức ảnh này được chụp rất đẹp, không cần phải chỉnh thêm nữa nên lập tức đăng lên WeChat chia sẻ với bạn bè: "Xấu là xấu mà sao chị cứ bênh anh ấy chằm chặp, chị là chị em với anh ấy hay là chị em của em đây? Lẽ nào chị thích anh ấy?"
 
Diệp Hiệu quay mặt đi, hướng về phía rèm sân khấu, tập trung uống nước: “Không phải vậy.”
 
Ánh đèn trong phòng chiếu phim tối dần.

 
Lúc này, điện thoại của Cố Yến Thanh đột nhiên rung lên, anh lấy nó ra, mở khóa và kiểm tra.
 
Trình Hạ hỏi: "Có muốn em gửi ảnh cho ông anh trai đó của chị không? Ảnh chụp đẹp lắm đó nha."
 
Diệp Hiệu đáp lời: "Không cần đâu."
 
"Anh Yến Thanh thì sao?"
 
Cố Yến Thanh đang chăm chú nhìn vào tin nhắn trên điện thoại, không hề nghe thấy nên cũng không đáp lời. Trên hàng ghế này của bọn họ thì chỉ có mình anh là người duy nhất có ánh sáng lóe lên trước mặt, Diệp Hiệu muốn nhắc anh mau tắt điện thoại đi để tránh bị những người xem đang ngồi phía sau phàn nàn.
 
Cô suy nghĩ giây lát rồi quyết định im lặng.
 
Lúc này, Cố Yến Thanh đang trả lời tin nhắn của Triệu Mai, nói rằng lát nữa sẽ không về nhà, anh định quay về căn hộ của mình ở trung tâm thành phố ngủ một đêm, sáng mai còn có việc phải làm.
 
Triệu Mai dặn đi dặn lại, bảo anh phải đi ngủ sớm một chút, không nên thức quá khuya, cũng không được ăn uống lung tung qua loa.
 
Anh chỉ nhìn lướt qua, chẳng tiếp tục trò chuyện với mẹ mình về mấy chuyện trong nhà này nữa, thoát khỏi giao diện nhắn tin.
 
Trên giao diện WeChat, ở cột thứ ba có một chấm đỏ, như phát giác chuyện gì, anh bấm vào xem, thấy Trình Hạ vừa đăng một bài viết trên nhóm bạn bè. Giữa chín tấm ảnh ghép với nhau, anh tìm thấy bức ảnh chụp chung vừa nãy đã được đăng lên mà chẳng chỉnh sửa gì.
 
Trong tấm ảnh đó, chỉ có mình cô bé là vui, còn anh và Diệp Hiệu trông giống cười nhạt hơn, như thể ai đó đang nợ tiền hai người họ vậy.
 
Song  điều đó không hề ảnh hưởng gì tới sự hài hòa của bức ảnh chụp chung này, và cũng chẳng làm bớt đi vẻ đẹp của Diệp Hiệu.
 
Anh bấm vào, lưu nó lại.

 
Bộ phim này là một tác phẩm nước ngoài, toàn bộ đều bằng tiếng Anh nhưng vẫn có phụ đề tiếng Trung ở phía dưới cùng màn ảnh, mọi người đều đang xem rất chăm chú. Sau đó, tới một thời điểm nào đấy, toàn bộ người xem lại bật cười lớn, thậm chí tiếng cười còn càng lúc càng to rõ, vang lên từ nhiều hướng khác nhau.
 
Diệp Hiệu đặt đồ uống sang bên phải và ngồi ngay ngắn trên ghế. Rất khó để có thể chọc được cô cười, nhưng thỉnh thoảng khuôn mặt của cô cũng sẽ giãn ra, nét cười thoáng qua. Vừa xem, cô vừa lấy điện thoại ra tìm kiếm bình luận đánh giá về bộ phim này, thấy ai cũng nói rằng xem đến cuối phim rồi sẽ khóc nên nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng khăn giấy.
 
Trên khuôn mặt của Diệp Hiệu hiện lên vẻ nghi hoặc, cô chợt có dự cảm không lành.
 
Trình Hạ thì còn đang ăn khoai tây chiên, cô bé nhét hộp bắp rang bơ vào trước ngực Diệp Hiệu. Lớp phủ bên ngoài của loại sô-cô-la này quá ngọt, cô bé đưa sang cho Cố Yến Thanh, nhỏ giọng hỏi: "Anh có muốn ăn cái này không?"
 
Cố Yến Thanh không hề nghĩ rằng đây là một câu hỏi mà có lẽ là một lời mời thì đúng hơn, anh nhón lấy một viên rồi ném vào miệng, cảm giác đầu tiên là vị của nó ngọ sắc, đậm vị kem và hương liệu.
 
Thế nhưng sau lần đầu tiên, lại có lần thứ hai, rồi lần thứ ba... Diệp Hiệu biết là anh muốn ăn, nhưng cô lại không muốn anh vươn tay ra lấy.
 
Bởi vì cánh tay của anh cứ duỗi ra làm cản trở tầm nhìn của cô.
 
Cô không thể chịu đựng được nữa, nhét hộp bắp rang bơ vào trong tay anh.
 
Cố Yến Thanh cong môi mỉm cười, ngay khoảnh khắc lúc cô nghiêng người về phía anh, anh đã đỡ được nó rồi, ngăn bắp rang bơ ở bên trong rơi xuống sàn. Tuy nhiên anh không chỉ giữ chặt lấy hộp bắp rang bơ mà còn nắm lấy cả bàn tay trái của Diệp Hiệu.
 
Trình Hạ ngồi kế bên cười ngặt nghẽo đến nỗi suýt chảy nước mắt, hoàn toàn không để ý tới những người xung quanh mình đang làm gì.
 
Diệp Hiệu bỗng quay sang nhìn anh chăm chú rồi lập tức quay đầu đi.
 
Người đàn ông đè tay cô xuống, chuyển sang đan mười ngón tay.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận