Anh không lên tiếng dù chỉ một câu, cũng chẳng nhìn sang Diệp Hiệu mà chỉ chú tâm xem phim. Trong suốt nửa tiếng đồng hồ tiếp theo, Diệp Hiệu cũng hết sức tập trung vào bộ phim, có điều cô không tài nào phớt lờ được sự đụng chạm ấm áp và mạnh mẽ nơi tay trái của mình.
Ngoại trừ yếu tố hài hước ra, cốt lõi của bộ phim này còn được thể hiện qua phản ánh những chủ đề xã hội sâu sắc liên quan tới phân biệt giới tính và phân biệt chủng tộc. Đúng như Diệp Hiệu dự đoán, trong suốt đoạn kết phim kéo dài nửa tiếng đồng hồ, Trình Hạ đã khóc nức nở đến nỗi cả người run lên.
Lúc mua vé, không ai ngờ chuyện này sẽ xảy ra. Không hổ là bộ phim chiếu rạp nổi tiếng trên toàn thế giới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Hiệu đưa cho Trình Hạ một gói khăn giấy và bảo cô bé dùng nó lau nước mắt trên mặt.
Cho đến tận lúc chiếu xong phần bổ sung sau cùng của bộ phim, bàn tay đang nắm lấy tay cô ở dưới ghế ngồi mới thả ra, Trình Hạ thì vẫn đang khóc thút thít lau nước mắt không ngừng.
Cố Yến Thanh đứng dậy bước ra bên ngoài, Diệp Hiệu cũng cầm túi xách lên, vỗ vỗ sau lưng của Trình Hạ: "Được rồi, chúng ta phải về thôi."
Trình Hạ dùng khăn giấy để xì mũi, cất giọng như ngọc trai bị đứt: “Tiêu rồi, em sắp khóc đến ngất xỉu rồi.”
Tình trạng khoa trương này của cô bé cứ tiếp tục kéo dài như vậy cho đến khi ngồi trên xe lên đường về nhà. Tuyến nước mắt của Trình Hạ như lắp cái phanh để chặn lại, giờ thì nó hoàn toàn mất kiểm soát luôn rồi.
Diệp Hiệu hỏi Trình Hạ: "Sao em khóc dữ thế, bộ phim đó gây sốc vậy cơ à?"
Trình Hạ nhỏ giọng đáp: "Không phải vậy, chỉ là tự dưng cảm xúc của em nó bùng nổ thôi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Hiệu: "À."
Trình Hạ nói tiếp: “Thì tối hôm qua em nói chuyện điện thoại với bà ngoại, bà kể với mẹ của em đã phải nghỉ học để đi làm công, kiếm tiền cho chú em được tới trường đi học. Em thấy rất khó chịu, bất công vô cùng.”
"Rõ ràng mẹ thông minh hơn chú rất nhiều, tại sao lại thế chứ?" Trình Hạ bỗng thấy ghét ông bà ngoại của mình, đã vậy mà mẹ vẫn còn phải hết lòng hết dạ phụng dưỡng hai người họ.
Có một số sự thật còn kỳ lạ, trái lẽ thường hơn cả tình tiết trong phim của Giả Chương Kha.
Tuy rằng Tống Cương không phải là một người cha hoàn hảo nhưng suy cho cùng, ông ta cũng không thiên vị con trai hơn con gái, ngay cả là trong bữa tiệc đầy tháng của con trai, ông ta vẫn tràn đầy tự hào mà giới thiệu con gái với mọi người: "Đây là con gái của tôi! Là đứa con gái duy nhất trên đời!"
Mặc dù ngoài mặt, anh trai của cô bé luôn tỏ ra đáng ghét nhưng thực chất có tinh thần trách nhiệm cao.
Ông bà nội của Trình Hạ cũng rất yêu thương cô bé, cho dù không sống cùng nhau, song hai người họ vẫn cho cô bé rất nhiều tiền tiêu vặt, lại còn thường xuyên mang đồ ăn ngon đến cho cháu.
Tất nhiên, không thể nào vô lý so sánh một người bình thường, vô tội với một kẻ tội lỗi đầy mình để rồi đề cao người bình thường lên được.
Diệp Hiệu cho rằng, chẳng cần một lý do nào cả, trên đời này vốn dĩ đầy rẫy những điều bất công.
Trình Hạ xoa khóe mắt: "Việc đó làm em chán ghét đàn ông. Xin lỗi anh Yến Thanh ạ, tuy anh rất tốt nhưng cũng không bị em loại trừ ra đâu. Tất cả đàn ông đều là cặn bã."
Cố Yến Thanh bật cười thành tiếng, không hề để ý chút nào: "Tùy em thôi."
Diệp Hiệu nói: "Em bình tĩnh lại chút đi."
Trình Hạ đáp: “Được rồi, em vẫn luôn có cảm giác nếu có chuyện gì em chưa gặp thì tức là trên thế giới này chưa từng xảy ra chuyện đó.”
Diệp Hiệu lại lau nước mắt cho cô bé một lần nữa.
Trình Hạ rất muốn thảo luận về bộ phim điện ảnh đó, học cách để trở thành một người phụ nữ trưởng thành và độc lập, thản nhiên nói: "Chị ơi, phụ nữ chúng ta còn một chặng đường dài phải tự mình nỗ lực tiến lên phía trước, gánh nặng thì to mà đoạn đường thì dài đằng đẵng không thấy đích."
Hơn nữa, còn có cả sự phân biệt chủng tộc không tài nào hiểu được tại sao, Trung Quốc gần như là quốc gia có ít sự phân biệt chủng tộc nhất trên thế giới, từ xa xưa đã có một câu nói nổi tiếng: ‘Chẳng có ai trời sinh đã định là vương hầu hay tướng lĩnh’.
Thật ra, Diệp Hiệu không muốn nhiều lời với cô bé ngây thơ này, ngoài giờ học thêm thì cô cũng không muốn giảng giải lí lẽ mấy chuyện sâu sắc. Song khi đối mặt với ánh mắt tha thiết của Trình Hạ, rồi lại suy nghĩ đến chuyện còn muốn sáng tác văn học, việc dạy dỗ bọn trẻ đã khó quá...
Cô thở dài một hơi, nói với Trình Hạ: “Chị cảm thấy việc sự nỗ lực vươn lên của những người chịu cảnh thiệt thòi đúng là một hành trình rất dài. Tuy thế chúng ta không thể chỉ nhìn theo góc độ là phụ nữ nên có những thay đổi như thế nào. Cần phải suy ngẫm lại nhất là những người đã có quyền lợi của mình được đảm bảo trong thời gian dài, những người đã quen với việc quan sát chặt chẽ và nhìn chằm chằm vào chúng ta."
"Ý của chị là gì ạ?"
"Người ngu ngốc nhất trên đời này chính là những kẻ thông minh và tự cho mình là đúng. Em phải biết tầm nhìn của em càng cao, trình độ, cách đối nhân xử thế càng chuẩn mực thì các thành kiến và phân biệt đối xử cũng sẽ càng ít đi."
Trình Hạ hỏi: “Số người có tầm nhìn và trình độ, cách đối nhân xử thế tốt cũng ít mà.”
Diệp Hiệu: "Nhưng em cũng có thể trở thành một người như thế."
Trình Hạ lau khô những giọt nước mắt, yếu ớt bảo: “Em chỉ là một học sinh trung học bình thường, vẫn còn keo kiệt và già mồm lắm, không thể nói lề lối và nghiêm túc như thế được.”
Diệp Hiệu sờ đầu cô bé, nói: “Vậy chí ít em cũng có thể trở thành một người hiền lành và dịu dàng mà.”
Sự dịu dàng mà cô trân trọng không phải là sự cảm thông một cách trịch thượng mà là lòng trắc ẩn, sự đồng cảm cũng như sự thấu hiểu được các cực khổ trên thế giới này.
"Phụ nữ không hề làm gì sai cả. Còn có bao nhiêu người nghèo khó, sinh ra ở giữa chiến tranh, hay bị bệnh tật tra tấn hàng ngày... họ nhận lấy sự phân phối tài nguyên không công bằng, bị ép buộc và phân biệt đối xử. Đó cũng không phải là lỗi của những người đó." Giọng của Diệp Hiệu bình tĩnh, lạnh nhạt.
Đó không phải lỗi của bản thân, vậy phải làm sao để có thể thay đổi nó?
Lời thốt ra từ miệng Diệp Hiệu nên Trình Hạ lập tức thấy cực kỳ có lý: “Lần trước bị ba cho một cái bạt tai, em vẫn luôn cảm thấy đó là lỗi của mình, nhưng giờ suy nghĩ lại, em chợt thấy mình cũng chẳng làm sai gì cả. Em cũng nghĩ chị nói rất đúng.”
Diệp Hiệu lại nói tiếp: "Sau khi đã tiếp thu được kiến thức, chúng ta phải ngay lập tức học được cách suy ngẫm lại, hiểu rõ chính bản thân và không được phép tự coi nhẹ mình. Những gì chị vừa mới nói chỉ là ý kiến của mình chị thôi, mỗi người đều phải có suy nghĩ độc lập của riêng mình, không có ai là chính xác tuyệt đối cả."
Cô cũng cảm thấy hơi mệt, vỗ nhẹ sau đầu Trình Hạ rồi bảo: "Thôi, không nói mấy chuyện vu vơ này nữa, cách để giữ cho tầm mắt của bản thân được phóng ra xa là phải đọc thật nhiều sách vào. Ngày mai em còn có bài tập phải làm mà, giữ sức khỏe đi nhé."
Trình Hạ: "... Chị là ma hay gì vậy trời?"
Chiếc xe chầm chậm chạy băng băng trên đường, ánh đèn rực rỡ chói sáng phản chiếu trong đôi mắt của Diệp Hiệu.
Cô rất thích thành phố này, trong những giấc mộng tại đây, sự bé nhỏ và tự ti của cô có thể được bỏ qua và xem như là không hề quan trọng. Những hành động đặc biệt của riêng cô và sự ngông cuồng ấy cũng đều có thể được bao dung.
Thỉnh thoảng, Diệp Hiệu lại liếc nhìn người đàn ông đang lái xe qua chiếc gương chiếu hậu. Anh vẫn luôn bình thản và trầm lặng, thế nhưng trong mắt anh chẳng bao giờ vơi đi sự ấm áp và sống động hiện nơi đáy mắt.
Cô không biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì, có phải anh đang cho rằng cô quá ngu ngốc và kiêu ngạo hay không.
Cái gọi là dịu dàng và khoan dung ấy chỉ là lý tưởng của cô, lý tưởng tới nỗi ở một mức độ nào đó, nó chỉ có thể tồn tại trong trí tưởng tượng, có nghĩa là không tài nào đạt được.
Có lẽ, cô cũng không biết khi nào bản thân mình sẽ bị hiện thực xảo quyệt này đánh bại.
Trình Hạ đã ngủ quên rồi, trong xe có hơi ngột ngạt.
Cố Yến Thanh mở hé cửa sổ, để cơn gió mát lùa vào, xua tan đi cái nóng.
Trong khi hai cô gái đang thảo luận, anh không hề nói một lời nào. Cho dù có bị trẻ con như Trình Hạ giận cá chém thớt, anh cũng không giải thích, bởi vì chính anh là người có cái tôi cao và sẽ không bị những đánh giá bên ngoài ảnh hưởng.
Nhưng anh lại lắng nghe tất cả những gì Diệp Hiệu nói.
Cố Yến Thanh bắt đầu suy nghĩ đến một vấn đề, rốt cuộc điều gì ở Diệp Hiệu đã thu hút được anh. Không còn nghi ngờ gì nữa, ngay từ đầu quả thật đó là sự hấp dẫn về mặt tình dục, làn da của cô, sự lạnh lùng, hờ hững và kiêu ngạo của cô đều là những quả táo độc đầy cám dỗ.
Nhưng vẫn còn nhiều hơn thế nữa.
Rất nhiều năm sau đó, bọn họ vẫn có thể vững vàng lựa chọn lẫn nhau nhờ sự đồng điệu ở mặt linh hồn.
Cô vẫn giữ được lý trí và sự dịu dàng của mình trong khi đối mặt với nghịch cảnh, tựa như một cây phát triển ra dây leo quật cường sinh tồn trong sa mạc cằn cỗi, hoang vu.
Đây chính là đặc điểm quyến rũ nhất ở cô gái này.
Mười hai giờ kém mười lăm phút, cả ba đã đến nhà của Trình Hạ.
Cô bé mơ mơ màng màng buồn ngủ đến nỗi xuống xe mà lại quên cầm theo áo khoác, Diệp Hiệu vội vàng cầm lấy và đuổi kịp cô bé. Lúc cô đi ra khỏi hành lang bỗng trông thấy Cố Yến Thanh cũng xuống xe theo, đứng dưới ánh đèn chờ mình.
Diệp Hiệu bước tới.
Cố Yến Thanh hỏi: “Bây giờ đưa em về hay là tới chỗ của tôi?"
Diệp Hiệu không trả lời câu hỏi này mà khẽ cười rồi nói: “Ngày mai tôi sẽ tăng ca, có lẽ sẽ phải làm phiền anh đưa tôi…”
Cô mới nói được nửa chừng thì cơ thể đã bị Cố Yến Thanh ôm vào lồng ngực. Anh nâng cằm của Diệp Hiệu lên, cúi đầu, bờ môi dính sát vào nhau, trao cho cô một nụ hôn thật sâu.
Mặc kệ giờ có ở bên ngoài hay không, có thể bị người ta trông thấy không. Anh cũng chẳng màng cô gái trước mắt lạnh lùng cỡ nào, trên người cô còn có bao nhiêu gai nhọn bao phủ quanh thân, hay liệu rằng cô có làm tổn thương ai đó hay chăng, anh vẫn sẽ ôm cô vào lòng.
Hơi ấm từ trên người anh lập tức lan khắp cơ thể cô.