Vũ trụ đã mất

Diệp Hiệu ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng đón nhận nụ hôn đầy mãnh liệt này.
 
Cô tựa lưng vào cửa xe lạnh buốt, phần sau gáy còn bị va nhẹ, thế nhưng nhiệt độ trên môi lại rất nóng, bừng cháy như lửa. Cảm giác lạnh lẽo kia cũng chẳng kéo dài được bao lâu, một lần nữa sau gáy và phần eo của cô cảm nhận được sự dịu dàng của lòng bàn tay anh.
 
Khoảnh khắc này, trái tim của cô mềm mại như một cây kẹo bông gòn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Liệu có một người đàn ông nào khác sẽ còn bao dung và dịu dàng hơn cả Cố Yến Thanh ư? Không phải là cô không biết mình đã vượt quá giới hạn. Đối với một người kiêu ngạo như anh, vậy mà lại để cô trở thành bạn giường của mình, nhiều lần nhường bước cho những nguyên tắc của cô, bị lừa gạt thì sự đền bù duy nhất mà anh yêu cầu cũng chỉ là một nụ hôn sâu...
 
Con người chứ cũng đâu phải cỏ cây, Diệp Hiệu thật sự có thể mang lòng dạ sắt đá mà nhẫn tâm với anh được hay sao?
 
Cô không nhận thức được điều này, nhưng trên thực tế từ tần suất ban đầu của bọn họ là khoảng một tháng một lần đã tăng nhanh thành một tuần một lần.
 
Diệp Hiệu không hề cố ý để lại đồ của mình trong nhà anh, nhưng sau cùng, vẫn có những thay đổi tinh tế cho dù là nhỏ nhặt. Cô đã có đôi dép lê của riêng mình, chiếc áo phông cotton của anh cũng đã trở thành áo ngủ cho cô, đồ vệ sinh cá nhân và nguyên một bộ mỹ phẩm chăm sóc da xuất hiện ở dưới bồn rửa.
 
Lúc Diệp Hiệu thấy nó, Cố Yến Thanh còn bảo đó là quà tặng phúc lợi của nhà đài nên đã cầm về nhà, nhưng mà thực chất, liệu rằng đài truyền hình sẽ tặng những nhãn hiệu mỹ phẩm xa xỉ như thế này cho các phóng viên nam hay sao?
 
Anh biết rõ cô không thích việc người khác chi tiền cho cô, nhưng Cố Yến Thanh vẫn có sự kiên trì của riêng mình. Người đàn ông này có đủ sự tôn trọng dành cho phụ nữ nhưng lại vẫn muốn có cảm giác mình đang nắm quyền kiểm soát trong mối quan hệ này.
 
Diệp Hiệu cũng không làm anh mất hứng, chỉ vòng tay qua cổ anh, hôn lại thật mạnh: “Tôi hiểu rồi, và tôi cũng sẽ nhận tấm lòng của anh, nhưng lần sau đừng làm thế nữa được không? Tôi không quen nhận quà từ người khác."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai tuần sau, Trình Chi Hòe quay trở về từ phương nam.
 
Một giờ chiều hôm thứ bảy, Diệp Hiệu mới có thời gian sang bên đó, vừa bước vào cửa thì đã lập tức phát hiện, hôm nay Trình Chi Hòe có mời khách tới nhà.
 
Trước cửa có để một đôi giày cao gót Jimmy Choo màu vàng sậm, đôi giày này không phải của Trình Chi Hòe. Bà ấy là một người phụ nữ thực tế, không thể nào lại mang một đôi giày như vậy để đi làm giữa mùa đông được. Trong giai đoạn gây dựng sự nghiệp, bà ấy vẫn thường xuyên bôn ba khắp nơi để đi công tác.
 
Đôi giày này được làm bằng da cừu, cực kỳ đẹp mắt, chủ nhân của chúng phải có cuộc sống trong nhung lụa và an nhàn đến mức nào? Tới nỗi hoàn toàn không cần phải đến một nơi không có hệ thống sưởi ấm, cũng chẳng cần phải đi bộ chút nào.
 
Diệp Hiệu đổi sang dép lê, đặt giày thể thao của mình vào ngăn dưới cùng của giá để giày, đi vào trong rồi gọi: “Dì ơi.”
 

Trình Chi Hòe đang ở trong phòng khách đáp lời: "Diệp Hiệu tới rồi à, Tiểu Hạ đã đợi cháu ở trong phòng đọc sách rồi. Cháu cứ đi vào trước đi, đợi một lát nữa dì sẽ gọt hoa quả rồi đưa vào cho mấy đứa sau."
 
"Dạ vâng ạ, cháu cảm ơn dì." Diệp Hiệu đi tới phòng khách, trông thấy Trình Chi Hòe ngồi trên ghế sô pha đối diện với cô, còn có một người phụ nữ khác đang ngồi quay lưng về phía phòng ăn.
 
Mặc dù là chỉ để lộ góc nghiêng gương mặt nhưng nhìn tư thế ngồi và dáng người của bà ấy đều toát lên thần thái vô cùng tao nhã.
 
Nghe thấy tiếng bước chân, người phụ nữ đó quay đầu lại và nhìn về phía cô.
 
Trình Chi Hòe giới thiệu: “Diệp Hiệu, đây là một người bạn của dì, Triệu Mai.”
 
Lúc này, Diệp Hiệu mới thấy rõ khuôn mặt của người phụ nữ, bà ấy cũng trạc tuổi với Trình Chi Hòe. Khi mỉm cười, nơi khóe mắt đã xuất hiện những nếp nhăn, nhưng mà mấy nếp nhăn đó lại chẳng hề ảnh hưởng đến nhan sắc của bà ấy mà trái lại, còn làm tăng thêm vẻ đẹp đã được lắng đọng qua năm tháng.
 
Người phụ nữ mỉm cười với cô, đầy phép lịch sự.
 
Diệp Hiệu cũng không mở miệng nói gì, cô chỉ gật đầu một cái rồi nhanh chóng bước vào phòng đọc sách.
 
Trình Chi Hòe liếc nhìn bóng lưng vội vàng của Diệp Hiệu, trò chuyện cùng Triệu Mai: “Cô bé ấy là gia sư dạy kèm của Tiểu Hạ, cũng là đồng hương của tôi.”
 
Triệu Mai bưng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm, sau đó thở dài nói: "Mấy cô gái trẻ thời nay, đứa nào cũng xinh xắn quá. Quả nhiên là điều kiện sinh hoạt tốt hơn rồi, có thể nuôi dưỡng nên người đẹp."
 
Trình Chi Hòe bất đắc dĩ lắc đầu: "Bà đang thừa nhận thành phố S chúng ta rất khó sinh người đẹp à?"
 
Triệu Mai cười: "Bà đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn tự tâng bốc mình?"
 
Trình Chi Hòe không đồng tình: "Bao nhiêu tuổi á? Tôi đây vẫn thấy mình còn trẻ trung, sức sống ngời ngời."
 
Triệu Mai quan sát Trình Chi Hòe, hiếm mà có được một người phụ nữ nào như bà ấy, tựa như cỗ máy mang động cơ vĩnh cửu vậy: "Được rồi được rồi, nhưng mà bà cũng phải chú ý đến sức khỏe của mình nhiều hơn đi. Cho dù là còn trẻ đến đâu thì rõ ràng là bà đã gầy đi khá nhiều so với một tháng trước đấy."
 
Trình Chi Hòe: “Cô chủ nhỏ của tôi ơi, có ai nhàn nhã như bà đâu?”
 
Triệu Mai cũng thở dài, bạn thân trò chuyện với nhau chính là để chia sẻ cay đắng khó khăn, bà ấy nói với Trình Chi Hòe: "Nhàn nhã gì chứ? Ông chồng thì cứng đầu, nói thế nào cũng không nghe, con trai y hệt, chẳng nghe lời tôi chút nào, dù gì đi nữa thì bọn họ cũng đều có một bộ nguyên tắc làm việc riêng. Tôi đây chán lắm rồi."
 

Trình Chi Hòe nói: “Yến Thanh đã lớn thế rồi, nếu nó mà còn răm rắp nghe lời bà bất kể chuyện gì thì bà mới phải khóc ấy. Đàn ông có chính kiến ​​của mình chẳng phải là rất tốt hay sao?”
 
Triệu Mai lắc đầu: "Có quá nhiều suy nghĩ cũng không tốt đâu, nếu thế thì bảo người nhà sống sao cho được? Thằng bé đã rục rịch muốn gây chuyện rồi, bà không biết chứ năm ngoái, mỗi lần tôi đọc chuyên mục của thằng bé là tôi…" Bà ấy cố nhớ lại một số những chuyện cũ đã qua, dù sao thì cũng chỉ có những nỗi lo âu và những giọt nước mắt chua xót.
 
Cô giúp việc mở cửa ra, bưng đĩa trái cây và đồ uống vào.
 
Tiếng trò chuyện khẽ khàng của hai người phụ nữ truyền vào từ trong phòng khách, loáng thoáng không nghe thấy rõ ràng, sau khi Diệp Hiệu lật tờ giấy làm bài thi ở phía sau thì cau mày lại.
 
Trình Hạ chọc một quả cà chua bi nhỏ, đưa tới miệng cô và ra hiệu: "A!"
 
Diệp Hiệu lắc đầu: “Chị không ăn đâu.”
 
Cô giúp việc đóng cửa lại, thế là hai giọng đang nói chuyện phiếm với nhau cũng biến mất.
 
Trình Hạ đưa mắt nhìn Diệp Hiệu một lúc mới cất lời: "Chị, chị có thể đừng cau mày liên tục như thế nữa được không, không thì em cứ có cảm giác mình làm sai nhiều chỗ, muốn quỳ xuống lạy chị luôn đó."
 
Diệp Hiệu lên tiếng: "Chị đâu có thế, được rồi, không liên quan gì đến em đâu."
 
Lần này thì Trình Hạ mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ăn hoa quả, để mặc cho đầu óc trống rỗng và thả lỏng, tán gẫu với Diệp Hiệu: “Ban nãy, lúc chị mới vào chị có nhìn thấy dì ấy không?”
 
Diệp Hiệu: “Chị có thấy bà ấy rồi.”
 
Trình Hạ: “Dì ấy xinh đẹp lắm đúng không, chị có cảm thấy dì ấy trông quen quen không?”
 
Diệp Hiệu đáp: “Trông không quen lắm, có chuyện gì sao?”
 
Trình Hạ nói: "Cũng không có vấn đề gì đâu. Em chỉ muốn nói dì ấy là mẹ của anh Yến Thanh, vẻ ngoài của hai mẹ con họ trông giống nhau y như đúc."
 
Diệp Hiệu không tiếp lời cô bé mà tiếp tục xem bài kiểm tra, sau đó khoanh tròn lại và đánh dấu những chỗ sai cho Trình Hạ: “Không còn vấn đề nào khác, có điều vẫn còn có hơi cẩu thả, thêm một điều nữa là không viết chữ nối liền nhau, cứ thế thì trộm gà không thành mà còn mất nắm gạo đấy.”
 

“Vâng ạ.” Trình Hạ nghiêng đầu lại gần.
 
Thực ra thì Diệp Hiệu đã nói dối, ngay từ cái liếc mắt đầu tiên cô đã nhận ra đó là ai rồi. Cô đã từng nhìn thấy ảnh chụp của Triệu Mai ở trong phòng làm việc của Cố Yến Thanh.
 
Trình Chi Hòe giữ Triệu Mai ở lại ăn cơm tối với mình, nhưng mà bà ấy lại nói rằng tối nay đã có hẹn với người khác rồi, có lẽ là để lần sau đi.
 
Diệp Hiệu thu dọn đồ đạc xong xuôi, nói lời tạm biệt với Trình Chi Hòe: "Dì ơi, cháu đi trước nhé ạ."
 
Trình Chi Hòe ngăn cô lại, bảo: “Cháu ở lại đây ăn cơm đi, dì có mang theo một ít đồ về cho cháu đây.”
 
Buổi tối hôm nay, Diệp Hiệu quả thật là có việc cần phải làm, nếu như cô phải ở lại đây đợi đến khi ăn tối xong thì chín giờ mới có thể rời đi, thế là cô cũng nhã nhặn từ chối.
 
Trình Chi Hòe cũng không ép buộc cô, lấy ra mấy hộp quà từ trong kho đưa cho Diệp Hiệu: “Đây là đặc sản dì mang về đây từ quê, toàn là trái cây sấy khô và với mấy món đồ ngọt, cháu cầm về mà ăn."
 
Diệp Hiệu mỉm cười, vị trí này phải được đảo ngược lại mới phải.
 
Trình Chi Hòe nói tiếp: “Đừng cười nữa nào, dì mong là cháu ăn xong thì có thể cho dì một ít phản hồi.”
 
Diệp Hiệu hỏi: "Ý của dì là sao ạ?"
 
Trình Chi Hòe đáp: “Lần trước cháu có hỏi dì rằng dì muốn làm cái gì, dì vẫn còn chưa trả lời cháu.”
 
Diệp Hiệu trả lời: "Dạ vâng ạ."
 
Trình Chi Hòe đặt câu hỏi cho cô: “Cháu có còn nhớ rõ không, sau ngày mồng một tháng mười, cháu có mang về một hộp kiwi từ quê lên đúng không?”
 
Diệp Hiệu đương nhiên nhớ rõ, bởi vì khoảng thời gian đó xảy ra chút chuyện, cho nên góc độ suy nghĩ của cô cũng nảy sinh ra những thay đổi lớn. Nghĩ tới đây, cô chợt cảm thấy trong lồng ngực mình tựa như lại hiện lên một chút cảm giác vỡ vụn.
 
Trình Chi Hòe chỉ nói qua một lượt cho Diệp Hiệu nghe: “Điều đó đã mang lại cho dì nguồn cảm hứng rất lớn. Chất lượng của trái kiwi ở thành phố S cực kỳ tốt, nhưng mà không có chính sách hỗ trợ, bởi vậy nên người trồng kiwi ở địa phương cũng không có ý thức kinh doanh, lười biếng buôn bán. Nếu có thể xây dựng nên một thương hiệu, sau đó thu mua lại, đóng gói, phân phối và lo liệu sau bán hàng, tích hợp tất cả tạo thành một chuỗi dây chuyền sản nghiệp, doanh số bán hàng chắc chắn sẽ không giống như trước nữa."
 
Diệp Hiệu đưa mắt nhìn Trình Chi Hòe, không nói tiếng nào.
 
Trình Chi Hòe: "Sao vậy? Cháu không hiểu sao?"
 
Diệp Hiệu suy nghĩ trong vòng nửa phút, đáp lại: "Dạ không phải vậy đâu. Chỉ có điều cháu không ngờ vậy mà dì lại muốn làm chuyện kinh doanh như thế."
 
Trình Chi Hòe lên tiếng: “Cho dù là công việc gì đi chăng nữa cũng đều là do con người làm nên thôi, chờ tới khi xong thì cháu cũng sẽ cảm thấy bình thường hết cả.”

 
Quả thật, Diệp Hiệu không ngờ được rằng Trình Chi Hòe lại có đầu óc kinh doanh tới vậy, làm trong ngành sản xuất nông sản và phụ phẩm nông nghiệp là một công việc rất vất vả, không quá phù hợp với hình ảnh một người phụ nữ thành thị tinh tế và gọn gàng.
 
Nhưng mà chính bởi lẽ bà ấy có tư duy nhạy bén này và không ngại ngần gì vất vả, cho nên bà ấy mới thành công.
 
Diệp Hiệu lại một lần nữa phải khâm phục sự quyết đoán của Trình Chi Hòe: "Lời dì nói rất đúng. Dì có thể tiến hành thử làm xem sao."
 
Trình Chi Hòe sửa lại lời cô cho chính xác: "Đó không phải là thử làm, dì thực hiện nó với tâm thế nhất định phải thành công."
 
Diệp Hiệu nở một nụ cười trên môi, cô tin tưởng rằng Trình Chi Hòe cuối cùng cũng sẽ thành công, cho dù là trong quá trình này có thể sẽ gặp phải những trở ngại trước mặt mình.
 
Sau khi Diệp Hiệu rời đi, cô giúp việc đứng trong nhà ăn gọi mọi người xuống ăn cơm tối. Trình Hạ thong dong bước xuống lầu, Trình Hàn cũng đã trở về, lười biếng gọi một tiếng ‘mẹ’, cởi áo khoác xuống rồi đi rửa tay.
 
Trình Chi Hòe xoa xoa thái dương, nói với cô giúp việc: “Cô cứ để cho bọn trẻ tự mình ăn đi, tôi lên trên lầu nghỉ ngơi một lát.”
 
Cô giúp việc tiến tới gần, hỏi: "Sao vậy bà chủ? Có phải là bà cảm thấy khó chịu trong người không?"
 
Trình Chi Hòe nói: “Không sao, tôi chỉ là có hơi mệt mỏi thôi.”
 
"Vậy để tôi hầm chút tổ yến cho bà chủ nhé? Trông sắc mặt bà không được tốt cho lắm."
 
"Ừm, làm phiền cô rồi."
 
Trình Chi Hòe xua tay rồi đi lên lầu tắm rửa. Trong suốt thời gian hai tuần đi khảo sát ở thành phố S, bà ấy đã làm hỏng hai đôi bốt cổ thấp đế cao, sau đó lại mua thêm một đôi giày thể thao, nhưng rồi cũng bị hư.
 
Rất nhiều người đều bảo bà ấy đã năm mươi tuổi rồi, lại cũng chẳng thiếu tiền, vậy tại sao lại phải vất vả như thế.
 
Trình Chi Hòe ghét nhất là nghe được mấy lời kiểu này, năm mươi tuổi thì sao, có làm phật lòng ai không? Ai muốn bản thân bị xem là trung niên, người già ở tuổi năm mươi thì đi mà làm, dù sao bà ấy còn có ý chí chiến đấu, còn phấn đấu tiếp được.
 
Trên thực tế, bà ấy vô cùng ngưỡng mộ Diệp Hiệu, tuy cô gái này còn trẻ nhưng mà lại mang tư tưởng tốt. Cô luôn luôn biết bản thân mình muốn gì và cần phải làm gì.
 
Không giống như bà ấy, một con chim ngu ngốc mãi đến khi hơn ba mươi tuổi mới nhận ra rằng nhờ vả người khác còn chẳng bằng dựa vào chính mình. Một người phụ nữ không có sự nghiệp thì cũng chẳng có gì là của mình cả.
 
Đến lúc bà ấy hiểu được điều đó thì đã quá muộn, bởi vì không có ai dạy cho bà ấy biết chuyện này, cũng chẳng có bất kỳ người nào chỉ đường dẫn lối cho bà ấy. Bà ấy ít khi đọc sách và cũng chẳng hiểu biết được bao nhiêu kiến thức, bà ấy đã phải chịu đựng rất nhiều gian khổ mới lần mò ra được một chút đạo lý đơn giản ít ỏi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận