Sau khi tắm rửa xong, Trình Chi Hòe ngồi ở trước bàn trang điểm thoa mỹ phẩm dưỡng da. Bà ấy nhớ đến bản thân mình của năm mười lăm tuổi, còn chưa học hết cấp hai đã bị ba mình ép bỏ học để đi làm việc trong nhà máy nhằm phụ cấp cho chi phí của gia đình.
Tại cái vùng rừng núi hoang vu hẻo lánh đó, một xã hội hoàn toàn do đàn ông thống trị, thậm chí khi ăn thịt, Trình Chi Hòe còn phải nhường cho các anh em trai ăn trước, tất nhiên chuyện học hành cũng không có tiếng nói.
Trình Chi Hòe đi làm công trong một nhà máy, kiếm được bao nhiêu tiền đều gửi về nhà, để lợp mái xây nhà cho gia đình, để trả học phí cho anh trai. Cũng ở đó, bà ấy đã gặp gỡ và quen biết với ba của Trình Hàn, là người đàn ông đầu tiên yêu thương bà ấy, Trình Chi Hòe nhanh chóng rơi vào lưới tình, kết hôn và sinh ra Trình Hàn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế nhưng, người chồng đầu tiên của Trình Chi Hòe lại là một kẻ ra đường thì hèn nhát, về nhà thì hung hăng, rượu vào là xuống tay đánh đập vợ con. Vì con trai, Trình Chi Hòe đã chịu đựng suốt mấy năm trời, nhưng rồi bà ấy nhận ra không thể cứ mãi sống một cuộc sống như thế này được nữa, nếu không thì con cũng sẽ có số phận bi thảm y như bà ấy vậy.
Vì vậy, bà ấy đã ly hôn, đành phải bỏ con trai lại cho ông bà chăm sóc, tha hương nơi đất bắc, làm việc chỉ với vài trăm tệ trong người.
Bà ấy đã làm qua rất nhiều công việc, từ rửa bát trong quán cơm, bóp chân ở tiệm mát xa, thậm chí là làm công nhân bốc vác cho kho hàng.
Triệu Mai được xem như là người đã thay đổi vận mệnh của bà ấy.
Một ngày nọ, Trình Chi Hòe đang chở hàng ở trước cổng phụ của nhà máy, lúc đó đang là giữa trưa, ánh nắng gay gắt khiến quần áo của bà ấy ướt đẫm mồ hôi, dán vào phía sau lưng, lộ rõ cả hình dáng của chiếc áo ngực bên trong.
Khi Trình Chi Hòe bước vào bên trong, trông thấy một người phụ nữ lạ ăn mặc rất sành điệu và xinh đẹp. Trình Chi Hòe ít học nên chẳng có nhiều vốn từ để tả, chỉ đơn giản cảm thấy có lẽ tiên nữ trên trời cũng y như này thôi.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy màu đỏ đắt tiền, chân đi đôi giày cao gót, hai tay chống eo, ra lệnh qua điện thoại: “Tôi không muốn nghe mấy lời bào chữa kiểu đó nữa, ngay bây giờ cô lập tức tới đây. Chiều hôm nay tôi còn có một cuộc họp phải tham gia, tôi đang bong gân ở mắt cá chân nên không bắt được taxi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trình Chi Hòe liếc nhìn rồi nghĩ bụng có khi thế thật.
Sau đó bà ấy lại thay đổi ý nghĩ, tới lúc nào mình mới ra lệnh cho người khác một cách mạnh mẽ như vậy được nhỉ?
Trình Chi Hòe đã xong mấy chuyến chở hàng rồi tài xế của Triệu Mai vẫn còn chưa đến nơi, Trình Chi Hòe ngước mặt lên nhìn ngó mặt trời trên cao rồi lên tiếng hỏi Triệu Mai: "Cậu có muốn đến nhà máy của chúng tôi ngồi chờ trong phòng một lúc không, có thể sẽ mát mẻ hơn đấy."
Triệu Mai liếc sang, quan sát Trình Chi Hòe, thầm nghĩ nhà máy của mấy người ư? Toàn bộ cái nhà máy này đều thuộc về gia đình của tôi.
Trình Chi Hòe lại mời: "Cậu vào đây đi."
"Không cần đâu." Triệu Mai từ chối.
Trình Chi Hòe là một người đơn giản, không suy nghĩ nhiều: "Cậu đừng ngại, cẩn thận bị say nắng đó." Bà ấy lại nhìn lướt qua mắt cá chân sưng đỏ của Triệu Mai rồi lập tức tiến tới dìu cô ấm vào, sự nhiệt tình của Trình Chi Hòe khiến cho Triệu Mai không tài nào từ chối được.
Từ cổng chính cho đến khi vào tới được trong nhà máy phải đi bộ một quãng đường rất dài, Triệu Mai bước một bước là lại nhíu mày một lần, Trình Chi Hòe thấy vậy thì ngay lập tức cõng Triệu Mai lên lưng. Bà ấy chuyên làm việc tay chân nên cũng rèn luyện được thân hình cường tráng, cao to vạm vỡ, vòng eo tròn, bước đi cũng vững vàng. Bởi vì lẽ đó, Triệu Mai thực sự cảm nhận được cảm giác an toàn khi dựa vào lưng Trình Chi Hòe. Nếu như bỏ qua vấn đề người ngợm đầy mồ hôi thì tốt hơn rồi.
Hai người phụ nữ trạc tuổi nhau nhưng lại có xuất thân và hoàn cảnh khác biệt, một người là công chúa, một người là kẻ chăn ngựa.
Đợi đến khi tài xế của Triệu Mỹ lái xe tới nơi, Trình Chi Hòe đã cõng Triệu Mai ra lề đường. Trước khi đi, Triệu Mai hỏi xin số điện thoại của Trình Chi Hòe: "Cậu tên là gì, chúng ta làm quen với nhau đi."
Trình Chi Hòe đã cho bà ấy dãy số điện thoại cục gạch của mình.
Phải đến sau này, Trình Chi Hòe mới biết được rằng Triệu Mai là con gái của ông chủ lớn, và Triệu Mai đến nhà máy là để kiểm tra xem xét an toàn phòng cháy chữa cháy.
Triệu Mai muốn đưa cho Trình Chi Hòe một ít tiền để cảm ơn, Trình Chi Hòe cũng không có ý từ chối, nhưng lại không nhận lấy, bà ấy mặt dày mày dạn nói với Triệu Mai: “Nếu như cậu thực sự muốn cảm ơn tôi, vậy thì cậu có thể giới thiệu cho tôi một cách nào đó để có thể kiếm được càng nhiều tiền không? Số tiền tôi kiếm được từ việc chuyển hàng hóa ở đây còn chưa đủ để nuôi dưỡng con trai của tôi.”
Triệu Mai mỉm cười, Trình Chi Hòe không phải là người thông minh, nhưng chắc chắn là một người khôn khéo.
Năm đó, Triệu Mai đã giới thiệu Trình Chi Hòe đến cửa hàng của bạn mình để học hỏi làm kinh doanh, từ việc lựa chọn hàng hóa cho đến đóng gói, bán hàng, học thêm tiếng Anh và rồi bán sản phẩm cho người nước ngoài.
Con người hiếm lắm mới gặp được cơ hội tốt như vậy trong cuộc đời, và Trình Chi Hòe đã nắm bắt được nó rồi.
Những gì bà ấy đã nắm bắt được trong tay không chỉ là con đường kiếm tiền mà còn là cách thức đối nhân xử thế trong xã hội thượng lưu. Mặc dù sau đó bà ấy tái hôn, bị hiểu lầm và rồi lại ly hôn nhưng bà ấy cũng chưa bao giờ cảm thấy chán nản cả.
Chỉ cần là bà ấy vẫn có thể đứng lên thì bà ấy vẫn có thể tiếp tục chiến đấu.
Trong vòng hai tuần gần đây, Diệp Hiệu đã đóng quân tại một đơn vị nào đó, chỉ trở lại văn phòng khi sắp sửa tan làm.
Nhiệm vụ cô nhận được là làm việc cùng với Ngô Diệu về tin tức chuyên đề đặc biệt liên quan tới quan hệ lao động.
Tuy nhiên, nội dung được tạo ra còn khá mờ nhạt, muốn khen cũng không khen nổi, như một chủ đề cũ rích, hoàn toàn không thể thỏa mãn được tâm lý tò mò của công chúng, trừ khi có một số sự kiện kỳ quái xảy ra. Số lượng nhấp chuột và mức độ thảo luận trên các bài báo được xuất bản cũng không tốt bằng những thành tích trước đây của riêng hai người, ngày nào bọn họ cũng đều mệt mỏi đến kiệt sức, lại còn bị người khác khinh thường.
Ngô Diệu là cấp trên trong công việc và còn là một người có đầu óc sáng suốt, ngay tại thời điểm anh ta ý thức được rằng chạy theo con đường này sẽ không mang lại kết quả tốt, anh ta lập tức giao nhiệm vụ tiếp theo cho Diệp Hiệu và bảo cô tự gánh vác trách nhiệm phỏng vấn và viết bản thảo.
Anh ta nói mình còn có những bản thảo khác cần phải viết, không thể chú ý sát sao tới công việc ở bên này hàng ngày được.
Diệp Hiệu hiểu ý của Ngô Diệu, mọi người đều chỉ quan tâm đến thành tích của riêng bản thân mình và tiền thưởng thực tế mà họ nhận được và cầm trong tay. Tuy nhiên, công việc thì không thể bỏ mặc đó không làm, cô bắt buộc phải hoàn thành nhiệm vụ này một cách tốt đẹp. Tốt hơn hết là biểu hiện xuất sắc nhất có thể.
Lúc Ngô Diệu đang cố chắp vá và giải thích lý do cho cô, cô đã đồng ý mà chẳng thèm hoài nghi về điều gì. Chỉ có điều ánh mắt của cô thật sự rất đáng sợ, khiến con ngươi Ngô Diệu run rẩy: "Em thực sự không có ý kiến phản đối gì, đúng không?"
Diệp Hiệu đáp lại: “Tôi có ý kiến gì hay không, điều đó còn tùy thuộc vào chính bản thân anh làm thế nào.”
Ngô Diệu: "..."
Cô đã nắm vững rất tốt kiến thức của môn học nói chuyện mơ hồ, khó đoán mà lại âm thầm mỉa mai người khác.
Chẳng biết có phải là do may mắn của Ngô Diệu không tốt, hay là thực sự quá xui xẻo mà sau khi anh ta rời đi, Diệp Hiệu và người chụp ảnh cùng mỗi ngày đều tất bật tới lui ngoài làm việc, ngay hôm sau cả hai đã tìm ra một số manh mối có thể khai thác được.
Diệp Hiệu dành hết gần nửa tuần lễ luôn phải ở trong tình trạng làm việc tăng ca. Mỗi khi áp lực lớn, cô nằm một mình trên giường nhưng trằn trọc không ngủ được, cô sẽ lại nhớ đến cơ thể của Cố Yến Thanh.
Cô phát hiện ra làm tình là một biện pháp tuyệt vời để giảm bớt căng thẳng.
Bởi vì vậy, buổi tối thứ năm, cô nằm trong chă, gửi tin nhắn cho Cố Yến Thanh: [Cuối tuần này anh có thời gian rảnh không, chúng ta hẹn gặp nhau nhé.]
Anh cũng bề bộn nhiều công việc, đến sáng ngày hôm sau mới trả lời lại được: [Được.]
Khi Diệp Hiệu rời khỏi giường, nhìn thấy câu trả lời mà mình mong muốn, cô khẽ mỉm cười mà cũng thở dài một hơi.
Anh tốt tính, lúc nào cũng đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của cô. Trên thực tế, Diệp Hiệu đã từng bỏ qua, từ chối lời đề nghị của anh một lần bởi vì công việc rồi.
Giữa trưa thứ sáu, cô đã sắp xếp mọi việc xong xuôi để có thể có thời gian rảnh rỗi vào buổi tối, như thể cô sắp sửa tiến hành một nghi lễ thần bí và khiến người ta phải mong đợi.
Nhưng mà nếu bạn càng mong chờ một chuyện nào đó thì bạn càng dễ dàng bị kích hoạt hiệu ứng ‘muốn làm tốt một việc thì phải trải qua nhiều gian nan’.
Lúc sắp sửa tan làm, cô lại phải gấp rút hoàn thành cho kịp bản thảo trong thời gian ngắn. Diệp Hiệu không thể nào bỏ mặc công việc ở đây nên đành phải cố gắng hết sức xử lý. Trong trường hợp không biết rõ mấy giờ mới có thể tan tầm như thế này, cô cũng chỉ có thể gửi một tin nhắn xin lỗi cho người nào đó:
[Xin lỗi, tôi phải tăng ca đột xuất, chúng ta hẹn lần khác nhé.]
[Thật sự xin lỗi.]
Cố Yến Thanh không phải là bạn trai của cô, bạn tình chẳng qua cũng chỉ là người bạn hợp tác chung của mình vậy thôi, cô không thể nào yêu cầu đối phương thông cảm cho mình dựa theo tiêu chuẩn dành cho một người bạn trai được, nếu như cô đã phạm sai lầm thì cần phải xin lỗi.
Một lát sau, Cố Yến Thanh trả lời.
G.: [Ngày mai em có phải tăng ca nữa không?]
Diệp Tiêu: [Đúng là có chút việc bận phải làm, nhưng mà có thể không cần phải tới công ty.]
G.: [Hôm nay mấy giờ thì em xong việc?]
Diệp Hiệu: [Chưa biết chắc chắn được, chắc muộn lắm mới xong, anh không cần phải để ý đến đâu, thật lòng xin lỗi anh.]
Gửi tin nhắn này xong, cô đặt điện thoại xuống bàn rồi không quan tâm đến nó nữa, tiếp tục viết bản thảo của mình.
Chỉ có điều một phút đồng hồ sau, Cố Yến Thanh đã lại gửi tin nhắn tới.
G.: [Nếu như công việc còn đang dang dở chưa xong thì em có thể mang về đây, ngày mai lại ở nhà hoàn thành nó.]
G.: [Tôi sẽ đến đón em, cho dù lúc đó là mấy giờ.]
Diệp Hiệu đọc xong tin nhắn này thì cũng khẽ giật mình một chút, sau đó cô lại không nhịn được bật cười thành tiếng.
Người đàn ông này thực sự có sự kiên trì và đòi hỏi của riêng mình, tính tình xưa nay cũng chưa bao giờ tốt tới nỗi bỏ qua tất cả, chẳng phải là kiểu người mà cô gọi một tiếng là sẽ lập tức tới đây, xem ra là cô đã phán đoán sai lầm.
Diệp Hiệu rất vội, tay chân luống cuống hết cả lên, cô không ngờ được rằng sự việc này vậy mà lại khiến lịch trình bận rộn của cô càng trở nên tối mắt tối mũi hơn, hệt như là đang gấp gáp hoàn thành nhiệm vụ vậy.
Đến tận mười hai giờ khuya, hai người mới tới căn hộ của Cố Yến Thanh, tắm rửa xong xuôi rồi leo thẳng lên giường.
Anh thỏa mãn yêu cầu của cô, hung hăng làm hai lần, khiến Diệp Hiệu mệt tới nỗi không tài nào ngẩng được đầu lên nữa, khỏi phải nói đến việc đi tắm, cô còn chẳng thèm mặc quần áo vào, nằm sấp trong chăn rồi chớp mắt cái đã ngủ quên béng.
Cảm giác thoải mái lan khắp cơ thể.
Cô không đặt đồng hồ báo thức nên lần đầu tiên, cô ngủ đến chín giờ sáng mới gượng dậy. Ánh nắng mặt trời xuyên qua khung cửa sổ sát đất chiếu vào, chạm lên mí mắt của cô, khiến đôi mắt hơi ngứa ngứa.
Diệp Hiệu đưa tay che dưới mí mắt, vô thức thốt lên câu hỏi: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"
Không có ai lên tiếng trả lời, và trên chiếc giường cũng chẳng có người khác.
Cô đứng dậy mặc chiếc áo thun của anh vào người mình, từ từ tỉnh táo lại, cô gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua, nhưng mà cố mãi cũng không tài nào nhớ ra được chi tiết gì.
Sau khi vén chăn lên rồi đứng dậy, một số sự thật khách quan còn sót lại đã giúp cô nhớ lại. Trên tấm ga trải giường màu xanh mù mịt có đôi chỗ nếp nhăn, vết nước hoặc mấy vết xước khó coi.
Điều đó chứng minh rằng tấm ga trải giường này đã từng bị người nào đó làm ướt, không chỉ vậy mà còn là ướt đẫm chứ chẳng hề ít gì.
Hai tai của Diệp Hiệu chợt nóng bừng, lập tức quay đi, không thể nhìn tiếp vào đó được nữa.
Ngay một giây tiếp theo, cánh cửa ra vào phòng ngủ bị đẩy ra, Cố Yến Thanh xuất hiện trong tầm nhìn của cô. Anh đã rời giường được một lúc rồi, đang mặc trên mình một chiếc áo thun và quần thể thao, quần áo đơn giản trông rất thoải mái, khiến người ta không kìm được mà muốn chạm vào anh.
Anh hỏi: “Bây giờ em đã dậy được chưa?”
Diệp Hiệu ngượng ngùng đáp: "Sao cơ? À ừ." Cô lặng lẽ nắm chặt lấy góc chăn trong tay, ấn thật chặt xuống, không muốn để cho anh nhìn thấy.
Cố Yến Thanh đi tới phía trước tủ quần áo, lấy ra một bộ chăn ga gối đệm rồi nói với cô: “Vậy em đứng dậy đi.”
Diệp Hiệu mở to hai mắt: "Anh muốn làm gì vậy?"
Cố Yến Thanh: “Thay ga trải giường mới, nó đã bẩn rồi.”
Diệp Hiệu: "... Vậy à."
Vì thế nên cô đành dịch mông qua, leo xuống chiếc giường dành cho hai người, sau đó ngồi xuống trên chiếc ghế sô pha được kê cạnh bên cửa sổ. Trước tiên, cô lập tức mở máy tính xách tay ra và kiểm tra xem bản thảo ngày hôm qua đã được duyệt qua hay chưa.
Đồng thời, cô cũng khẽ đưa mắt sang, lén lút quan sát Cố Yến Thanh, cô nhìn thấy anh nhấc chăn lên, tháo ga trải giường đã bẩn ra... rồi thay bộ mới vào. Bộ chăn ga gối đệm này có màu xám nhạt, chất liệu nhìn qua có vẻ là loại mát mẻ kia.
Sau khi hệ thống hiển thị là bản thảo đã được xét duyệt, Diệp Hiệu thở phào nhẹ nhõm một hơi, đặt máy tính xuống qua một bên và vội chạy tới bên cạnh giường.
“Để tôi giúp anh đi.” Cô cắn môi dưới, hỏi anh: “Cần phải làm gì bây giờ?”
Cố Yến Thanh liếc nhìn cô một cái, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong, độ uốn thật nhỏ tới mức khó có thể nhận thấy: “Tay nắm lấy góc chăn, chỉ cần kéo căng ra là được rồi.”
"Được." Diệp Hiệu làm theo lời anh, đây là dáng vẻ đáng yêu và vụng về hiếm khi gặp được của cô.
Cô chưa từng ngủ trên chiếc giường rộng hai mét như thế này bao giờ nên đương nhiên từ trước đến nay cũng chưa từng đắp một chiếc chăn bông lớn tới vậy, nhìn lướt qua thì có vẻ sẽ phải khá vất.
Rõ ràng là Cố Yến Thanh làm những việc này rất gọn gàng và lưu loát, nhoắng cái đã sắp xong hết rồi, không những vậy anh còn sửa sang và vuốt phẳng các góc cạnh xung quanh. Diệp Hiệu quan sát đến mức mất tập trung, lúc xoay người thì chân va phải cái chân giường.
"..."
Xương ngón chân út cực kỳ đau như bị gãy, cô lập tức cau mày nhưng lại kìm nén không hét lên thành tiếng, không muốn đối phương nhìn thấy dáng vẻ ngu ngốc của bản thân.
Diệp Hiệu cứ đứng vậy, sững sờ một hồi lâu mà không hề nhúc nhích, chuẩn bị đợi đến khi những cơn đau đã dịu bớt đi rồi mới cử động lại.
Cố Yến Thanh phát hiện ra có chuyện gì đó không ổn: "Có chuyện gì sao?"
"Không, không có vấn đề gì cả."
"Thế em đi thay quần áo đi, rồi chúng ta ra ngoài ăn sáng."
“À.” Cô trả lời, yếu ớt thở ra.
Ngăn cách ở giữa hai người có một chiếc giường, Cố Yến Thanh lại đưa mắt nhìn cô: "À cái gì, sao em không di chuyển gì cả thế?"
"Ừm." Diệp Hiệu chậm rãi nhấc chân lên, ngồi xuống chiếc ghế sô pha, mang dép lê vào rồi giả vờ bận rộn và nói: "Anh cứ đi ra ngoài trước đi, tôi còn có chút việc phải làm cho xong."
Sau khi Cố Yến Thanh đi ra, Diệp Hiệu mới cẩn thận cử động, may mà không bị xương không sao, chỉ là ngón chân sưng đỏ, dần dần chuyển sang màu tím, hơn nữa còn đau buốt.
Chưa tới mười lăm giây sau, người vừa bước ra bên ngoài đã quay trở lại và hỏi cô: “Có phải vừa rồi em mới đập phải chân mình vào đâu đúng không?”
Diệp Hiệu phủ nhận: “… Không phải vậy.”
“Để tôi kiểm tra thử một chút là được rồi.” Anh có thể không cần cẩn thận và chu đáo tới như vậy, nhưng anh cũng chẳng phải là kẻ ngốc. Chiếc giường này được làm bằng gỗ nguyên khối, anh cũng đã va vào đó vài lần, xét xem phản ứng đó của Diệp Hiệu thì chắc chắn là cô đã bị đụng phải chân rồi.
Không đợi cô kịp phản ứng lại, anh đã ngồi xổm xuống kiểm tra tình trạng dưới chân của cô, đặt hai chân của Diệp Hiệu lên đầu gối của bản thân rồi hỏi: “Thể diện thực sự quan trọng tới mức đó sao? Em thà ôm cái chết vào thân còn hơn là bị gọi là ngu ngốc hả? Cứ thừa nhận rằng mình cũng có những lúc phạm sai lầm, chịu tổn hại thật sự khó khăn tới vậy sao?”
Câu hỏi như tra xét, đánh thẳng vào tâm trí cô.