Vũ trụ đã mất

Đến chính bản thân Cố Yến Thanh cũng không ngờ đến, lúc từ trong quầy lễ tân đi ra, anh nghe thấy các đồng nghiệp đang thảo luận đi ăn đồ Nhật hay là đi ăn lẩu.
 
Lúc đó hai người đi đến cửa, Diệp Hiệu vừa khéo ngồi xuống buộc lại dây giày, một tốp bảy đến tám người bước ra khỏi cửa nhà hàng, đám người đang cười cười nói nói, bỗng nhiên có một giọng nam kinh ngạc gọi to: “Yến Thanh!”
 
Diệp Hiệu ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cố Yến Thanh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Một người đàn ông đi đến trước mặt anh, tò mò hỏi: “Sao lại gặp anh ở đây thế này, anh đi cùng ai tới đây thế?”
 
Sau khi buộc lại dây giày xong, Diệp Hiệu im lặng đi lướt qua bọn họ, đi hỏi xem bàn của bọn họ bây giờ có thể xếp được không, nhân viên phục vụ nói với cô là đằng trước vẫn còn một bàn nữa, mong cô kiên nhẫn chờ đợi.
 
Sau đó, cô ngồi xuống ghế sofa màu đỏ khu vực chờ, rót một tách trà, vừa xem điện thoại vừa nhâm nhi tách trà.
 
Cố Yến Thanh không để ý đến người đồng nghiệp nam kia, đôi mắt của anh vẫn luôn dõi theo Diệp Hiệu, mà cô lại hoàn toàn không có ý định đi đến bên cạnh anh.
 
Trông thấy thế, những cảm xúc phức tạp khó nói thành lời chất chứa trong lòng anh bấy lâu nay bây giờ lại một lần nữa được khơi dậy. Anh biết Diệp Hiệu cũng không làm gì sai, cô chỉ đang làm chuyện mình tin tưởng mà thôi.
 
Ví dụ như ở bên ngoài giả vờ như không quen biết anh.
 
Dĩ nhiên cô cũng có thể không buông tay anh ra, mỉm cười chào hỏi đồng nghiệp của anh, giới thiệu bản thân mình với họ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế nhưng những chuyện này không phải nghĩa vụ của Diệp Hiệu, không phải nghĩa vụ của bạn giường.
 
Anh không quen nói dối nhưng cũng không muốn dính dáng đến đối phương quá nhiều, tất nhiên sẽ đánh yểm trợ cho Diệp Hiệu: “Không có ai, mọi người phải đi rồi sao?”
 
Đồng nghiệp tỏ vẻ kỳ lạ nhìn anh: “Vừa nãy gọi anh không ra. Xem ra địa vị của phóng viên Cố quá lớn, chúng tôi không mời nổi anh đến.”
 
Cố Yến Thanh ngắt lời anh ta: “Bớt nói mấy lời vô dụng đi.”
 
Lại có một đồng nghiệp nữ khác tiếp lời anh, nói đến chuyện công việc: “Lần trước cậu đã đồng ý đến tiết mục của tôi, đừng đến trễ.”
 
Cố Yến Thanh: “Không đâu.”
 
“Được, dù sao tôi cũng sẽ giục cậu.”
 

 
Diệp Hiệu ngồi trên ghế sofa, lần đầu tiên chơi điện thoại đến nỗi thấy rất bực bội, tức giận úp điện thoại xuống chân. Cô cúi đầu xuống, quan sát ngón tay mình một lúc, tiếng Cố Yến Thanh và đồng nghiệp nữ kia nói chuyện với nhau vang vọng vào trong tai cô hết sức rõ ràng.
 
Hai người họ nghiêng người đứng đấy, Diệp Hiệu có thể nhìn thấy rõ đồng nghiệp nữ kia rất xinh đẹp, mỗi đường nét trên khuôn mặt cũng rất đẹp đẽ, làn da trắng đến phát sáng, cô ấy chỉ mặc váy, để lộ bắp chân từ đầu gối trở xuống, đi đôi giày cao gót cao như vậy mà chân còn thẳng như vậy…  Giỏi ghê.
 
Cô ấy cao đến môi Cố Yến Thanh, nhìn lướt qua thì có vẻ lớn hơn anh mấy tuổi thế nhưng hai người họ đứng cạnh nhau trông vẫn rất xứng đôi vừa lứa.
 
Có người còn trêu chọc bọn họ: “Lâm Thư, Yến Thanh, hai người đủ rồi đó nha, ra ngoài ăn một bữa cơm mà còn phải nói chuyện công việc nữa, muốn cạnh tranh tới cùng à?”
 
“Đừng giục.”
 
Trong nhóm đồng nghiệp, Cố Yên Thanh cũng là một người rất được chào đón, hơn nữa có thể thấy, anh và đồng nghiệp của anh đều là những người rất xuất sắc, tốt nghiệp trường đại học danh giá, làm công việc có thể diện, thu nhập cũng không ít.
 
Nhân viên phục vụ nói cho cô biết bây giờ đã có thể đi vào chọn món, Diệp Hiệu thở phào một hơi, đứng lên đi theo nhân viên phục vụ đi vào phòng ăn, cũng không tiếp tục nghĩ đến hình ảnh kia nữa.
 
Sau khi ngồi vào chỗ, cô tự nhủ với lòng mình, không được nảy sinh tâm trạng kỳ lạ như này, tuyệt đối không thể có. Anh nói chuyện với ai, đồng nghiệp nữ của anh xinh đẹp như thế nào thì có liên quan gì đến Diệp Hiệu cô đâu?
 
Cô đã đạt được thứ mà mình muốn, chuyện duy nhất cô làm không tốt vừa nãy chính là không đủ thản nhiên. Sau khi tự thuyết phục mình hai lần, chẳng mấy chốc chuyện này đã bị cô quên đi sạch sành sanh.
 
Cố Yên Thanh nói chuyện với mấy người đồng nghiệp ở cửa ra vào có hơi lâu, đến lúc đồ ăn sắp lên hết anh mới đi vào, Diệp Hiệu vẫn luôn ngồi ngay ngắn đợi anh.
 
“Sao em không ăn trước đi?” Sau khi ngồi xuống, anh hỏi.
 
Diệp Hiệu chỉ lắc đầu, không lên tiếng giải thích nhưng cũng không nhận ra tâm trạng của anh có gì không đúng.
 
Ngoại trừ có chút im lặng ra thì anh cũng không khác thường chỗ nào.
 
Sau khi ăn xong, hai người lại về nhà, họ không lãng phí một giây một phút nào ở bên nhau, vẫn ôm, hôn, thở dốc, tắm rửa, đi ngủ như thường.
 
Trước khi ngủ, Diệp Hiệu kiểm tra điện thoại một lần, trả lời các tin nhắn.
 
Sáng hôm sau, mới sáu rưỡi Diệp Hiệu tự tỉnh dậy. Cô mở to mắt nhìn trần nhà một lúc, Cố Yến Thanh vẫn còn đang ngủ, nửa người trên để trần, chăn cũng chỉ đắp đến eo.
 
Diệp Hiệu không rời giường ngay lập tức, cô nghiêng người, chống khuỷu tay vào gối đầu, nương theo ánh sáng yếu ớt xuyên qua khe hở rèm cửa chiếu vào phòng quan sát anh một lúc lâu. Kết luận cuối cùng đưa cho được chỉ có một câu hạn hẹp: Người đàn ông này có vẻ ngoài rất đẹp trai, cơ thể rất quyến rũ.
 
Diệp Hiệu kéo chăn lên, sau đó cúi người xuống hôn vào cổ anh, người đàn ông thành công bị nụ hôn của cô đánh thức nhưng đôi mắt vẫn nhắm lại chứ không mở ra: “Em phải đi rồi sao?”
 
Diệp Hiệu gật đầu: “Ừm, có chút việc.”
 
Lúc không đủ tỉnh táo, giọng anh có chút khàn khàn, nhỏ giọng dặn dò cô: “Lúc vào tàu điện ngầm nhớ để ý dưới chân, cũng đừng để bị giẫm lên.”
 
Diệp Hiệu bật cười, cảm thấy anh có chút đáng yêu, cũng đã như vậy rồi mà vẫn nhớ đến cái chân bị thương của cô: “Tôi biết rồi. Tạm biệt.”
 
Diệp Hiệu thay quần áo xong, tinh thần tỉnh táo, sảng khoái đi ra khỏi căn hộ, giống như một chiếc điện thoại kiểu dáng mới nhất được sạc đầy pin.
 
Trong tay còn xách theo một cái bánh gato nhỏ, sau khi tìm được chỗ trên tàu điện ngầm, cô gửi tin nhắn WeChat cho Cố Yến Thanh.
 
[Cảm ơn bánh gato của anh, tôi lấy làm bữa sáng rồi.]
 
*
 
Sáng thứ hai đi làm.
 
Lúc cuộc họp buổi sáng kết thúc, Ngô Diệu qua nói với Diệp Hiệu rằng hôm nay anh ta sẽ cùng cô tham gia chợ lao động.
 
Diệp Hiệu ôm máy tính đi từ trong phòng họp ra, cô nhìn lướt qua Ngô Diệu, lấy làm lạ nói: “Không phải anh có một nhiệm vụ khác phải chạy theo sao?”
 
Ngô Diệu nói: “Không bây không có nên tôi đi cùng em luôn.”
 
Diệp Hiệu đã theo đường dây này rất lâu, nhiệm vụ cũng sắp làm xong, cũng không biết Ngô Diệu lại tới đây làm gì. Có lẽ đây là kết quả của việc chủ biên tìm anh ta nói chuyện tuần trước.
 
Diệp Hiệu gật đầu: “Được thôi.”
 
Nghe thấy cô đồng ý, Ngô Diệu thở phào nhẹ nhõm.
 
Diệp Hiệu đi rót cốc nước xong rồi nói với Ngô Diệu: “Năm rưỡi ngày mai tập hợp ở cổng công ty rồi cùng đi.”
 
Ngô Diệu tưởng mình nghe nhầm: “Cái gì? Năm giờ sáng hay là năm giờ chiều.”
 
Ngô Diệu ngồi xuống ghế uống nước, gằn từng chữ giải thích cho anh ta: “Tập hợp lúc năm rưỡi sáng, sáu giờ đến nơi.”
 
Ngô Diệu nghe xong lập tức cảm thấy da đầu mình tê rần cả đi, không phải là anh ta chưa từng nếm trải gian khổ khi chạy tin tức nhưng cái khổ này cũng không cần phải ngay lập tức nếm trải chứ, khoa trương quá rồi: “Như thế thì sớm quá đó.”
 
Diệp Hiệu lại nói cho anh ta biết: “Chợ lao động bảy giờ mở cửa, năm giờ sáng đã có nông dân lao động nhập cư qua đó chờ việc, giờ giấc này cũng không coi là sớm, tôi muốn nhân lúc trời còn chưa sáng thì qua đó chụp chút tư liệu sống.”
 
Ngô Diệu quay trở lại vị trí của mình, lại khẽ gật đầu thêm lần nữa, chỉ là vừa nghĩ đến chuyện năm rưỡi sáng trời mùa đông phương bắc, trời còn chưa sáng, liệu có kẻ ngốc nào thực sự ra đó không? Có thể chụp được cái gì?
 
Nói thật, Ngô Diệu cảm thấy đến chính Diệp Hiệu cũng không dậy nổi, trái lại anh ta cũng muốn chống mắt lên coi sao.
 
Sáng hôm sau, năm giờ ba mươi phút, Ngô Diệu mới miễn cưỡng chạy đến dưới lầu công ty, trời vẫn rất lạnh, muốn rời giường đi ra ngoài thực sự là chuyện rất khó khăn.
 
Cách rất xa, anh ta đã nhìn thấy anh quay phim đứng bên cạnh xe của công ty để hút thuốc, Ngô Diệu đi qua đó: “Mới chỉ có hai chúng ta thôi sao, Diệp Hiệu đâu?”
 
Anh ta đoán Diệp Hiệu vẫn chưa đến, chẳng qua cũng có thể tha thứ được, con gái mà, nói xong anh ta tháo cặp đang đeo trên lưng xuống chuẩn bị lên xe.
 
Đúng lúc này, cửa kính xe hạ xuống, để lộ khuôn mặt vẫn chưa đánh phấn, trang điểm của Diệp Hiệu, cô quay mặt về phía Ngô Diệu, nở một nụ cười tỏa nắng với anh ta: “Này, Ngô Diệu.”
 
Tỏa nắng, từ này rất hiếm khi có thể dùng để hình dung khí chất trên người Diệp Hiệu, cô xinh đẹp như vậy lại cười dễ thương như thế, thế nhưng Ngô Diệu vẫn rùng hết cả mình, trong lòng chỉ có một chữ “Má nó” viết in hoa, người phụ nữ này là con người sao?
 
Sau khi hút thuốc xong, anh quay phim đi đến mép thùng rác nhấn một cái, rồi nói một câu: “Đi! Chờ anh được một lúc lâu rồi.”
 
Ngô Diệu: “...”
 
Trong xe rất ấm áp, Ngô Diệu để cặp lên đầu gối, ngồi chưa được bao lâu đã thấy buồn ngủ nhưng khi anh ta liếc mắt luôn có thể nhìn thấy màn hình máy tính lóe sáng của Diệp Hiệu, tay cô cũng đang lạch cạch gõ chữ, điều chỉnh thử bản thảo phỏng vấn, bọn họ đã rèn luyện được năng lực làm việc ở bất cứ đâu bất cứ lúc nào.
 
Nói thật, Ngô Diệu tự thấy có chút xấu hổ, anh ta không biết mình nên làm việc gì, liệu Diệp Hiệu có để ý đến chuyện trước đây anh ta lâm trận bỏ trốn hay không. Anh ta quan sát Diệp Hiệu một lúc, ngón tay cô gái thon dài xinh xắn, các ngón tay được sơn móng tay cũng không quá dài mảnh, mà khớp xương và bàn tay cũng trông rất đẹp.
 
Ngô Diệu ngáp một cái, sau đó lại liên tục ngáp thêm cái nữa, khiến cho Diệp Hiệu nhíu mày lại.
 
Anh ta vội vàng nói: “Tối hôm qua tôi viết bản thảo đến một giờ đêm mới ngủ, bây giờ lại dậy sớm như thế, thực sự không chịu nổi.”
 
Diệp Hiệu gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu: “Tôi hiểu rồi, lúc mới ngủ dậy tôi cũng rất buồn ngủ.”
 
Ngô Diệu nhân cơ hội hỏi: “Chuẩn đó, em mang cà phê không? Nếu có thì cho tôi một chút.”
 
Diệp Hiệu lại quay đầu sang nhìn anh ta mấy giây, sau đó nói: “Không có cà phê, nếu như anh muốn tỉnh táo thì tôi có cách khác.”
 
Nói chuyện cũng có thể xua tan cơn buồn ngủ, Ngô Diệu có chút hứng thú, tò mò hỏi: “Là cách gì đấy?”
 
Diệp Hiệu nói: “Tôi đấm anh một cái là anh sẽ lập tức tinh thần phấn chấn ngay. Đại loại thế.”
 
“...”
 
Khoảng một giây sau, Ngô Diệu bật cười: “Này, lúc nào em cũng hài hước như thế sao?”
 
Diệp Hiệu vẫn bình tĩnh nói: “Thế ư, tôi cũng không hài hước mà.”
 
“Là hài hước mà em không tự cảm nhận được thôi.”
 
“À, được rồi.”
 
Anh quay phim đang lái xe cũng không nhịn được cười ra thành tiếng, hỏi Diệp Hiệu có thể đánh bay Ngô Diệu bằng một bàn tay hay không, thông qua chuyện này bầu không khí trong xê lập tức trở nên rất thân thiện, mà sự xấu hổ giữa Ngô Diệu và Diệp Hiệu cũng biến mất không thấy gì nữa.
 
Chí ít thì chút mất tự nhiên trong lòng Ngô Diệu cũng đã biến mất, lần nói chuyện trước đó, anh ta đã có chút hiểu lầm với người hợp tác làm việc này, chắc hẳn cô là một người rất dễ làm việc chung, không keo kiệt, không thù dai.
 
Sau đó Ngô Diệu lại xót xa trong lòng nhận ra một chuyện: Nếu như bạn phát hiện làm việc chung với một người mà vô cùng vui vẻ, ăn ý với nhau, cũng không chứng minh hai người các bạn có cùng chung một chí hướng, khả năng rất lớn là đối phương là một cao thủ, đang hạ thấp suy nghĩ chiều theo bạn.
 
Trong lúc mấy người họ rôm rả trò chuyện thì cũng đã đến chợ lao động.
 
Đằng trước cao ốc có một quảng trường, bắc mấy chiếc đèn chiếu sáng, soi sáng một khoảng đất trống lớn phía trước.
 
Xung quanh vẫn tối đen như mực, chỉ có chỗ quảng trường là sáng.
 
Đúng sáu giờ theo giờ Bắc Kinh.
 
Trên quảng trường đã chật kín những người nông dân lao động nhập cơ chờ cơ hội việc làm, áo bông bọn họ mặc trông cũng không giữ ấm quá tốt, có người đeo túi công cụ trên vui, cũng có người giơ tấm thẻ giới thiệu những công việc mình có thể làm đang cầm trong tay lên nhưng đa số là những người khoanh tay bàng quang đứng nhìn xung quanh.
 
Trông thấy có một chiếc xe chạy đến, những người này lập tức vô cùng thích thú vây xung quanh xe, mồm năm miệng mười hỏi thăm: “Ông chủ, cần tuyển công việc gì vậy.” “Việc gì tôi cũng có thể làm được.” “Cần thợ hồ sao? Tôi đã làm rất nhiều năm rồi.”
 
Trước khi xuống xe, Diệp Hiệu đã buộc tóc lên, qua loa buộc thành một đuôi ngựa thấp, sau đó mặc áo jacket vào rồi xuống xe. Đối với cảnh tượng ồn ào, nhốn nháo trước mắt này, cô không ngạc nhiên chút nào, ánh mắt vô cùng thờ ơ.
 
Một mặt Ngô Diệu cảm thán nơi đây lại có một góc phong cảnh anh ta chưa từng phát hiện ra, đây là tầng lớp thấp nhất của thành phố này, công nhân lao động nhập cư giống như những chú kiến thợ thấp kém. Thế nhưng một mặt anh ta lại cảm thán một câu má nó trong lòng, nhìn dáng vẻ đối mặt với gió lạnh không chút sợ hãi nào của cô, người phụ nữ này có chút ghê gớm.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui