Nhưng Diệp Hiệu lại không chịu nhượng bộ: “Nhưng anh lại đang dẫn dắt dư luận. Đưa tin thất thiệt có thể gây ra tác động xấu như thế nào, còn có bây giờ những người sử dụng mạng không tỉnh táo, không bình tĩnh như thế nào, anh cũng biết rõ. Đừng có tự cho mình là thông minh.”
Nếu bản tin như vậy được tung ra, có anh hùng bàn phím đi mắng nhiếc, chửi bới cô bé chuẩn bị chiến đấu cho kỳ thi vào cấp ba kia, vậy sẽ tạo thành hậu quả gì, không ai có thể chịu trách nhiệm được.
Ngô Diệu lại không thèm để ý đến sự nhạy cảm của Diệp Hiệu, anh ta nói cô đoán mò chuyện vẫn chưa xảy ra, rất vô vị lại hết sức ngây thơ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người tranh cãi một lúc lâu mà vẫn không có kết quả.
Nhưng cấp bậc chức vụ của Ngô Diệu có sức nặng hơn cô, chuyện cuối cùng đi theo hướng nào, hai điều này Diệp Hiệu hiểu rất rõ.
Diệp Hiệu mệt mỏi tan làm, lời Ngô Diệu nói khiến tâm trạng của cô vô cùng sa sút, rất nhiều chuyện cũng không thể nghĩ thông được.
Ý định ban đầu của cô khi chọn cái nghề này là do Trần Quan Nam, cô muốn trở thành một người phóng viên cầm bút có trách nhiệm, thế nhưng quyền tự chủ của cây bút này lại không nằm trong tay cô.
Lễ giáng sinh sắp đến gần, trong các toa tàu của tàu điện ngầm dán đầy những tờ quảng cáo giáng sinh, đỏ xanh phối hợp, nhìn thấy những thứ này khiến Diệp Hiệu buồn bực mất tập trung.
Lúc quay trở về trường học đã là tám giờ tối, ba mẹ gọi video call cho cô.
Đoàn Vân lại tiếp tục nói những lời trăm câu như một với Diệp Hiệu: “Sao con lại gửi tiền cho ba mẹ chứ, ở nhà tiêu xài rất ít, trên cơ bản là không tiêu gì đến tiền cả.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Hiệu chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, tính tình gắt gỏng của cô lại một lần nữa dâng lên, cô cao giọng: “Sao lại không cần đến tiền? Nào, chụp cho con xem xem tối nay hai người ăn cái gì. Có phải lại đang đối phó con không?”
Dĩ nhiên Đoàn Vân sẽ không cho con gái kiểm tra: “Mẹ như này còn không phải sợ con quá cực khổ sao, đi sớm về tối thực tập, kiếm tiền cũng không dễ dàng gì.”
Diệp Hiệu thở dài: “Mẹ đừng quan tâm đến con, chỉ cần chịu khó chút thì sẽ không chết đói.” Nhận thêm vài công việc bán thời gian nữa là được.
“Hiệu Hiệu, gần đây con gầy đi nhiều rồi, hơn nữa trông có vẻ như tối nay con không được vui cho lắm.” Mẹ dè dặt nói.
Đến cả mẹ cũng nhìn ra tâm trạng cô không tốt, vậy sắc mặt cô phải tệ đến mức nào chứ? Cô lập tức khiến mình tỉnh táo lại, vội vàng cong khóe môi nở nụ cười mỉm, sau đó lại xin lỗi: “Không sao đâu ạ, có thể là do con mệt thôi, ngủ một giấc là được ạ.”
Đoàn Vân nói: “Chuyện công việc ba mẹ không giúp gì được con, mà ba mẹ cũng không hiểu nhưng một mình con ở bên ngoài, nhất định phải kiềm chế tính nóng nảy của mình lại, đừng cãi vã với lãnh đạo hay đồng nghiệp, tính cách cũng đừng thẳng thắn như vậy, lắng nghe ý kiến của người khác nhiều hơn.”
Diệp Hiệu rất mệt mỏi, cô nói một tiếng vâng rồi cúp điện thoại.
Cô không thể nào nói chuyện mình đang phiền não ra cho ba mẹ biết, không nói được với bọn họ bởi vì bọn họ không hiểu.
Cô cũng không có ai khác để thổ lộ hết nỗi lòng mình, vào rất nhiều đêm lạc lối, cô chỉ có thể chắp vá ý chí chiến đấu rải rác mọi nơi của mình trong lúc ngủ, ngày hôm sau lại giả vờ như mình không bị chút tổn thương nào.
Ngày hôm sau là thứ bảy, cũng chừa hay chính là ngày 24 tháng 12.
Chạng vạng tối, Hạ Đồng gọi điện thoại đến hỏi cô: “Lát nữa, cậu có muốn ra ngoài ăn cơm, dạo phố không?”
Diệp Hiệu nói: “Không phải tối nay là lễ giáng sinh sao, cậu không ở bên bạn trai cậu à?”
Hạ Đồng lại hỏi ngược lại cô: “Vậy cậu cũng không ở bên anh trai bạn giường của cậu à.”
Câu này của cô ấy khiến Diệp Hiệu không có cách nào phản bác được: “Được rồi, gặp nhau ở đâu?”
Thật ra, buổi sáng Cố Yến Thanh đã gửi tin nhắn wechat cho cô, đề nghị cuối tuần này hai người gặp nhau một lần, bởi vì sau tết nguyên đán anh còn có chuyện khác phải làm, có lẽ có một khoảng thời gian không gặp nhau được.
Nhưng lúc đó Diệp Hiệu còn đang tâm trạng rối bời, ý chí chiến đấu làm việc của cô vẫn chưa tập trung được nên cô không muốn ra ngoài gặp mặt người khác trong tâm trạng yếu đuối đó. Huống hồ chi cô cũng nhớ rất rõ lúc gặp đồng nghiệp của anh, cô giả vờ như hai người không quen biết gì nhau, anh không vui chút nào.
Gần một tuần nay, cô cũng đã cảm thấy mất tự nhiên.
Diệp Hiệu không biết nên đối mặt với anh như thế nào. Trung bình suốt cả một tuần nay cô đều ngủ chưa đến năm tiếng đồng hồ, khối lượng công việc đè nặng khiến cô mệt mỏi rã rời.
Thế nên cô nói mình bận, lại tìm lúc khác đi, lúc gõ mấy cữ này ra, cô phát hiện lời nói dối của mình lúc nào cũng khô khan, vô cùng qua loa, khiến người đọc cảm thấy thất vọng.
Cố Yến Thanh trả lời cô: [Đừng để mình mệt quá, phải ngủ ngon.]
Trước khi ra ngoài, Diệp Hiệu gội đầu, trang điểm, sau đó đi hẹn hò với Hạ Đồng.
Hạ Đông vừa nhìn thấy cô là không nhịn được cười ra thành tiếng, oán giận nói: “Đêm giáng sinh cũng không thể ‘bắn pháo*’, hai chúng ta cũng thảm quá đi mất.”
*Bắn pháo: Ý chỉ chuyện mây mưa.
Diệp Hiệu thản nhiên hỏi cô ấy: “Vậy bây giờ cậu cần tìm một chỗ hay sao, cậu cần tớ làm như thế nào?”
Hạ Đồng “đệt” một tiếng, lại hỏi cô: “Khoảng thời gian này, cậu ngủ thoải mái không?”
Diệp Hiệu vừa nghe đã hiểu ngay, ngủ mà Hạ Đồng nói và ngủ mà Cố Yến Thanh nói không có cùng một nghĩa.
Cô thở dài: “Thật ra rất thoải mái, thư giãn nhưng tớ lại làm hỏng chuyện rồi.”
Diệp Hiệu nói sơ qua tình hình một chút, Hạ Đồng nói trường hợp này thì chỉ có thể dỗ dành, không có đường tắt. Đàn ông thích nhất là được phụ nữ dỗ dành, yếu đuối muốn chết.
Diệu Hiệu có thể không biết đàn ông cần được dỗ dành hay sao? Vậy nhưng bây giờ cô lại có chuyện phiền não hơn, hoàn toàn không có tâm trạng lo lắng chuyện này nữa.
Hơn nữa, nếu như đến cả bạn giường cũng cần dỗ dành, vậy khác gì yêu đương phiền phức chứ?
Hai người kết thúc cuộc trò chuyện cho biết tay này, nhanh chóng đi ăn cơm.
Bây giờ vẫn chưa quá muộn, hơn nữa bầu không khí ngày lễ giáng sinh tràn ngập khắp trung tâm thương mại, gần như nhãn hiệu nào cũng đang tổ chức hoạt động. Găng tay của Diệp Hiệu đã được cô tặng cho người khác, buổi sáng hoặc buổi tối ở bên ngoài cô đều rất cần thứ đồ chơi này.
Cô đến cửa hàng trang sức lại chọn một đôi, cô gái nhân viên bán hàng cười híp mắt lấy một đôi mới cho cô, lại bỏ vào một cái hộp nhỏ màu hồng, buộc một cái nơ hình con bướm. Trên mặt hộp còn dán một tấm thiệp chúc mừng nhỉ, trên thiệp viết: Giáng sinh vui vẻ.
Mua đồ xong, Hạ Động lập tức muốn dẫn cô đi ra ngoài, nói là mua đồ điện tử cho anh bạn trai ngốc nghếch của cô ấy, coi như quà giáng sinh, bởi vì bạn trai cô ấy cũng tặng cô ấy một cái vòng tay cỏ bốn lá.
Nhân viên làm việc của cửa hàng chính hãng giới thiệu tai nghe cho Hạ Đồng, nói đây là sản phẩm hợp tác thương hiệu với ngôi sao lớn.
Hạ Đồng là người có tiền, cô ấy biết mình muốn mua loại nào, màu gì, không cần biết thứ đó có tác dụng gì, dù sao cũng mang tặng người khác, thế là cô ấy để cái miệng của nhân viên làm việc được nghỉ ngơi một lát, cô ấy dứt khoát quẹt thẻ trả tiền.
Diệp Hiệu vẫn không thể nào hiểu nổi hành động trao đổi quà tặng cho nhau như này, muốn cái gì thì tự mình mua không phải tốt hơn sao, hiện tại cô cũng không có dục vọng mua sắm thứ gì.
Thế nhưng hiệu quả giảm tiếng ồn của kiểu tai nghe này rất tốt, lúc Cố Yến Thanh đang làm việc rất cần cái này. Trên bàn làm việc của anh có một cái kiểu cũ cùng nhãn hiệu, trên cơ bản chẳng mấy khi dùng đến.
Có lẽ nguyên nhân cũng là do cô, anh sợ không nghe thấy cô nói chuyện nên vẫn chỉ dùng airpods.
Loại tai nghe này cũng không rẻ.
Trước khi đi, Diệp Hiệu lại nhìn qua nó lần nữa.
Ngày này, cửa hàng tiếp tục kinh doanh đến mười một giờ mới đóng cửa, cô và Hạ Đồng đi dạo phố, uống trà sữa, cứ đi loanh quanh đó đến mười rưỡi mới quay về.
Đêm nay Hạ Đồng muốn về nhà, cô ấy hỏi Diệp Hiệu có muốn qua nhà cô ấy ngủ hay không, Diệp Hiệu từ chối: “Tớ về trường học vẫn còn chút chuyện chưa làm xong, tạm biệt nhé.”
“Tạm biệt.”
Tuyến tàu điện ngầm hai người ngồi khác nhau nên sau khi chào tạm biệt, mỗi người đi một ngả. Diệp Hiệu buồn bực chen chúc trong đám đông ồn ào, nghe tiếng thông báo khô khăn, hai tay trống trơn giống hệt như đầu óc đang trống rỗng của cô.
Cô chỉ mới ngồi một trạm là đã xuống tàu, quay ngược lại chạy về cửa hàng kia. Sau khi chạy vào trong cửa hàng đó, trông thấy nhân viên làm việc đang kết toán chờ tan ca, cô vội vàng hỏi: “Cái tai nghe này còn hàng có sẵn không?”
Anh trai bán hàng nhìn cô, cười cười: “Chỉ có một cái màu trắng thôi, cô muốn mua không?”
Diệp Hiệu thở hổn hển, không thèm bắt bẻ gì nữa: “Muốn.”
Cuối cùng bởi vì máy vi tính và máy pos quẹt thẻ của bọn họ đều đã kết toán xong nên không tiện tiếp tục thu tiền nữa, Diệp Hiệu đành phải chuyển khoản cho cửa hàng trưởng, bây giờ lấy đồ đi, ngày mai lại gửi hóa đơn điện tử cho cô.
Khi cô xách theo túi giấy đi đến trạm tàu điện ngầm một lần nữa, cửa hàng cũng đúng lúc đóng cửa, Diệp Hiệu cảm thấy cả người mình choáng váng, không biết tại sao mình lại biến thành người chơi bốc đồng, mất bình tĩnh như thế.
Cô cũng hoàn toàn không biết nên dưa tai nghe cho Cố Yến Thanh với tư cách gì, cô đã mắc phải bệnh xấu hổ rồi. Là đi dỗ dành anh sao? Hay là nhân cơ hội này bày tỏ “Trời vừa tối là tôi lại muốn ngủ với anh, đây là quà xin lỗi của tôi.”
Kiểu lý do đó cô cũng không thể nào nói ra thành lời được.
Nhưng mục đích thực sự hơn là trong lòng cô có phần không thoải mái, cô muốn tìm một người để mình có thể giãi bày tâm sự, không biết Cố Yến Thanh có sẵn lòng lắng nghe không.
Ngay cả chính bản thân cô cũng không ngờ, tại sao mình lại muốn tìm bạn giường để thổ lộ hết những phiền não trong lòng mình.
Đến lúc cô đi đến dưới lầu nhà Cố Yến Thanh thì đã không còn thời gian đắn đo suy nghĩ nữa rồi. Lúc gọi điện thoại cho anh, cô hoàn toàn không lề mề, tay cũng không run, tâm trạng của cô lúc đó là được thì được, không được thì không được.
Điện thoại được kết nối, một giọng nam có cảm giác khàn khàn do chưa tỉnh ngủ hẳn vang lên: “Diệp Hiệu.”
Diệp Hiệu không ngờ lúc thật sự nghe thấy giọng của anh, giọng nói cô lại run lên: “Cố Yến Thanh, anh đã ngủ chưa?”
“Diệp Hiệu, sao vậy?” Lúc này, giọng nói trở nên tỉnh táo hơn không ít, dường như anh ngay lập tức ngồi dậy từ trên giường, là do anh sợ cô xảy ra chuyện gì sao?
Trong chốc lát Diệp Hiệu cảm thấy rất lúng túng: “Không sao cả, tôi…”
“Em làm sao thế.” Anh nhận ra sự do dự, không quyết đoán trong giọng nói của cô nhưng cũng không kiên nhẫn đợi cô rầu rĩ xong mà chỉ im lặng hai giây, sau đó lập tức nói: “Diệp Hiệu, em cần gì thì em phải nói rõ ra, tôi mới có thể biết được, hiểu chưa?”
Không biết tại sao anh lại nói như vậy, trái tim Diệp Hiệu bỗng nhiên nhói đau.
“Tôi chỉ muốn hỏi anh vẫn chưa ngủ sao, nếu như anh vẫn chưa ngủ, tôi sẽ…”
“Em lại muốn gặp tôi, đúng không?” Cố Yến Thanh bị câu nói của cô làm cho tức quá hóa cười, giọng điệu anh giận dữ nhưng đồng thời lại rất bất đắc dĩ: “Em đợi một lát, bây giờ tôi đi qua đón em.”
Diệp Hiệu thở phào nhẹ nhõm: “Không cần, tôi đang đứng dưới lầu nhà anh rồi.”
Cố Yến Thanh vẫn đích thân đi xuống đón Diệp Hiệu, chứ không kiêu căng ngạo mạn để bảo vệ mở cửa. Anh mặc quần thể thao, áo thun, mái tóc có hơi rối do vừa ngủ dậy, trông anh bây giờ giống như một cậu con trai vẫn chưa rũ bỏ vẻ ngây ngô, đến đón nữ sinh đứng chờ ở cổng.
Hai người đi thang máy lên lầu.
Vừa bước vào cửa, Diệp Hiệu đã buông túi giấy mua sắm đang cầm trong tay xuống, vòng hai tay ôm lấy eo anh từ phía sau, quay mặt vào bờ lưng ấm áp của anh hít nhẹ một hơi.
Cô rất nhớ cơ thể này.
Ngay một giây tiếp theo, Cố Yến Thanh đã quay người lại đè cô vào ván cửa, nâng khuôn mặt cô lên, im lặng hôn cô, ngón tay ấm áp đã vén vạt dưới của chiếc áo lên, chạm vào làn da bên hông cô.
Cơ thể của bọn họ giống như có một sức hút kỳ lạ nào đó. Dù làm chuyện gì cũng đều rõ ràng, rành mạch như lẽ đương nhiên.
Hai phút sau, bàn tay Diệu Hiệu đặt vào bả vai của anh, nhỏ giọng nói: “Đêm nay có thể không làm không?”
Nghe thấy cô nói thế, trong mắt anh có chút khó hiểu, sau đó lại cười hỏi cô: “Diệp Hiệu, hôm nay em đã làm khó tôi mấy lần rồi.”
Diệp Hiệu biết mình không tốt nên cô chân thành xin lỗi: “Xin lỗi anh, quả thật tôi có hơi mệt.”
Còn đã làm khó người đàn ông trước mắt này bao nhiêu lần thì Diệp Hiệu thật sự không biết, lúc ngồi trong bồn tắm cô mệt mỏi muốn ngủ thiếp đi nhưng lại cố kìm cơn buồn ngủ đứng lên khỏi làn nước, dùng khăn tắm lau qua người.
Đồ ngủ mới của cô treo trên tường, làm bằng vải 100% cotton, màu xanh nhạt, kiểu dáng đơn giản, đã được giặt sạch.
Sau khi mặc đồ ngủ vào, Diệp Hiệu leo lên giường, chui vào trong lòng anh, quả thật lồng ngực anh vô cùng ấm áp.
Mười phút trước khi chìm vào giấc ngủ, Cố Yên Thanh sờ sờ tóc và mí mắt của cô, nhỏ giọng hỏi: “Gần đây có ổn không?”
Không ổn lắm, rất buồn chán.
Nhưng Diệp Hiệu không thể nói với anh những chuyện gà bay chó sủa trong công việc, không ai có nghĩa vụ phải nhận lấy tâm trạng tiêu cực của cô, thế nên cô chỉ có thể nói: “Vẫn ổn.”
“Thế ngủ đi.” Anh buông bàn tay ôm eo cô ra, từ từ nằm ngửa. Cô không muốn nói thì anh sẽ không hỏi nữa.
Thế nhưng Diệp Hiệu lại không thể nào chìm vào giấc ngủ ngay lập tức, cô nhìn chằm chằm anh một lúc.
Nương theo ánh sáng yếu ớt của đèn ngủ, anh cũng nhìn cô: “Có phải vẫn không ngủ được không, em muốn làm gì, ăn chút gì đó, nghe nhạc, hay là tiếp tục hôn?”
Sao Cố Yến Thanh lại tốt bụng như vậy chứ, không chỉ ngủ với cô, lại còn cho cô ăn, an ủi và truyền tải năng lượng nhiều hơn.
Diệp Hiệu nói: “Tôi muốn nghe chuyện kể trước khi đi ngủ.”