Hôm sinh nhật, Trình Chi Hòe quá hạnh phúc nên bà ấy không khỏi uống hơi nhiều, đầu óc choáng váng, nhìn người trước mắt như đang lắc lư. Diệp Hiệu đưa cho một ly nước lọc, bà ấy chậm rãi uống hết sạch.
Người trẻ tuổi trên bàn uống vẫn chưa đã, rôm rả chuyện trò. Bà ấy thì đã có tuổi rồi, không chịu được nữa. Trình Chi Hòe nắm tay của Diệp Hiệu, tay của cô rất lạnh, sắc mặt thì không thay đổi giống như một chiến sĩ đang bảo vệ biên giới vậy.
Trình Chi Hòe mượn rượu mà cảm thán: “Diệp Hiệu à, dì thật sự rất thích cháu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Hiệu mỉm cười nhận lời.
Trình Chi Hòe nói: “Haiz, nếu như chúng ta là người một nhà thì sẽ càng tốt.”
Người trong cuộc chưa nói gì thì Trình Hạ đã đặt con cua Cà Ra đang bóc dở xuống rồi nói: “Tưởng gì chứ chuyện này thì đơn giản, con và anh con, một trong hai người lấy chị ấy về là được hahahaha.”
Trình Chi Hòe: “Lại nói bậy rồi.”
Bạn gái của Tống Hiểu Quang cười trêu chọc: “Diệp Hiệu, cô cứ chọn một trong mấy anh trên bàn này rồi dẫn đi luôn là được.”
Tống Hiểu Quang nói: “Dẫn anh đi cũng được hả?”
Cô gái: “Chọn anh thì em cũng sẵn lòng tặng luôn đó hahahaha.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạn gái của Tống Hiểu Quang đang ngồi bên cạnh Diệp Hiệu, còn Diệp Hiệu thì đang ngồi đối diện với Trình Hàn, cô ấy vỗ tay rồi nói: “Được rồi, Trình Hàn và Diệp Hiệu hãy nhìn nhau đi xem xem có ưng bụng không?”
Diệp Hiệu giả vờ bốn mắt nhìn nhau với Trình Hàn trong ba giây, ánh mắt rất tập trung, sau đó hai người nhanh chóng quay mặt đi, cùng ăn ý đưa ra câu trả lời giống nhau: “Không hợp.”
Mọi người trong bàn phải phá lên cười.
Tống Hiểu Quang vỗ cánh tay của bạn gái mình rồi lên tiếng: “Tầm nhìn của em hơi hạn hẹp rồi, Diệp Hiệu ngầu lắm, chẳng cần yêu đương gì hết, cô ấy là người theo chủ nghĩa độc thân.”
Đôi mắt của bạn gái Tống Hiểu Quang sáng lên: “Thật vậy hả Diệp Hiệu, cô có cá tính ghê ấy.”
Diệp Hiệu mỉm cười gật đầu, không đính chính lại cụm từ “người theo chủ nghĩa độc thân” mà Tống Hiểu Quang đã gán cho cô. Chỉ là cô muốn một mình ở giai đoạn này mà thôi, yêu đương quá phiền phức.
Cố Yến Thanh ngồi chéo với Diệp Hiệu, dưới ánh đèn mờ ảo, anh cầm ly thủy tinh uống nước và đang liếc nhìn cô. Đôi mắt đó sâu thẳm và sáng ngời như tăng thêm áp lực vô hình vậy.
Diệp Hiệu đọc được sự không vui từ trong mắt anh, cô biết điều đó xuất phát từ dục vọng chiếm hữu của đàn ông chứ không liên quan gì đến cảm xúc thông thường. Cô là bạn tình của anh mà lại ba hoa khoác lác với những người cùng bàn về chuyện độc thân và trai gái thì là đang khiêu chiến sự nhẫn nại của anh rồi. Diệp Hiệu làm lơ ánh mắt đó, cô cúi đầu nhìn ngón tay mình.
Trình Chi Hòe uống nhiều nên thấy không thoải mái, bảo mẫu bưng một bát chè đến hỏi: “Vẫn ổn chứ, có cần lên trên nghỉ ngơi không?”
Cơ thể của bà ấy không còn khỏe mạnh như đám trẻ, quả thực có chút mệt mỏi: “Dì lên trên nằm nghỉ một tí, các cháu cứ việc ăn chơi đi nhé, thoải mái tiếp tục đi nha.”
Mặc dù nói thế nhưng mọi người nào còn có ý tứ làm ồn nữa, với lại đã chín giờ rưỡi rồi, còn uống nữa thì có thể xem như là làm phiền người khác.
Tống Hiểu Quang nói: “Để dì Trình ở nhà nghỉ đi, chúng ta đến chỗ khác tiếp tục uống thôi.”
Trình Hàn hỏi: “Vậy cậu nói xem đi đâu đây?”
Ánh mắt của Tống Hiểu Quang có hơi kỳ lạ, anh ấy nói: “Cậu nghĩ đi uống rượu thì còn chỗ nào nữa?”
Trình Hàn bắt được nhịp ngay lập tức: “Vậy thì còn chờ gì nữa, đi thôi.”
Trình Hạ rầu rĩ nói: “Thế là em không thể đi được rồi.”
Trình Chi Hòe lên tiếng: “Học sinh sắp thi cấp ba mà còn muốn đi chơi à? Con có thể tắm rửa rồi đi ngủ được rồi đó.”
Trình Hạ nghe xong thì tiếp tục nhăn nhó không vui. Diệp Hiệu rửa tay xong rồi đi ra, cô nói với Trình Hạ: “Chị cũng không đi.”
Trình Chi Hòe nhẹ nhàng nói với Diệp Hiệu: “Cháu ngốc à, quan tâm đến nó làm gì?”
Vào những năm tháng tuổi trẻ vẫn còn có thể thỏa thích chơi đùa thì cứ mặc sức mà chơi, chỉ có tuổi trẻ là công bằng với mọi người, việc gì mà phải bận tâm nhiều chứ?
Trình Hàn dứt khoát cầm lấy áo khoác và túi cho cô rồi nói: “Đi thôi, đi thôi, cùng đi chơi đi, ngày mai em vẫn còn nghỉ mà đúng không?”
Cố Yến Thanh lái xe, vừa hay đủ năm người đi.
Mười giờ rưỡi là thời gian đông đúc náo nhiệt của quán bar, bên trong rất ấm áp, ánh sáng đèn mờ ảo, nồng mùi thuốc lá. Diệp Hiệu cởi áo khoác ra rồi vắt lên cổ tay. Một chàng trai trẻ đi qua hỏi Diệp Hiệu là cô có cần gửi áo không, cô cảm ơn và đưa áo cho cậu ta.
Tống Hiểu Quang hỏi Diệp Hiệu: “Bình thường em có đến quán bar chơi không?”
Diệp Hiệu thành thật nói: “Trước đây có đến với bạn cùng phòng nhưng thật ra em không quen cho lắm, cũng không giỏi uống rượu nữa.”
Tống Hiểu Quang hoàn toàn chẳng nhìn ra được sự dè dặt của cô. Chính bản thân Diệp Hiệu nói cô không quen lắm nhưng mọi cử động của cô đều rất bình thản.
Mọi người vào chỗ ngồi rồi gọi rượu. Cố Yến Thanh không uống rượu mà chỉ lấy một chai nước, Trình Hàn hỏi: “Làm gì vậy cậu ấm, gì mà vô vị vậy?”
Cố Yến Thanh hỏi ngược lại: “Tôi mà uống tí bỉ đến bất tỉnh thì ai lo cho các cậu?”
Nói cũng đúng. Lúc ăn cơm tối Diệp Hiệu có uống chút rượu vang thôi mà đã phê pha lắm rồi, bây giờ còn gọi rượu tây nữa thì không biết dư âm sẽ khủng khiếp đến mức nào nữa. Cô chưa từng uống say cũng như sẽ không cho phép bản thân uống quá nhiều khi ở bên ngoài, không biết sau khi say rượu thì cô sẽ như thế nào nữa.
DJ đang chà đĩa rất ngầu, bạn gái của Tống Hiểu Quang chống hai tay ôm mặt, trưng ra vẻ mặt say mê. Tống Hiểu Quang cũng cùng bạn gái đu idol.
Diệp Hiệu thấy điện thoại không còn bao nhiêu pin nữa nên cho vào trong túi của quần jeans đang mặc, sau đó khui một chai Corona rồi cụng ly với Trình Hàn.
Diệp Hiệu thấy Cố Yến Thanh không muốn nói chuyện nên cũng không có nhàm chán đến mức bắt chuyện với anh.
Mười hai giờ, có một ca sĩ bước ra, sàn nhảy ở dưới cũng đến một đợt cao trào nhỏ, đột nhiên Diệp Hiệu thấy xúc động, cô lớn tiếng nói với Trình Hàn: “Trình Hàn, cảm ơn anh nhé.”
Tiếng ồn ào gần như lất át hết những gì cô nói khiến cho Trình Hàn nghe không rõ, anh ấy cúi đầu xuống hỏi: “Em nói cái gì?”
Diệp Hiệu dựa sát gần anh ấy hơn một chút rồi nói: “Không có gì, mặc dù hơi trễ rồi nhưng một lần nữa chúc anh năm mới vui vẻ. Còn nữa, em rất vui khi quen biết mẹ và em gái của anh.”
Trình Hàn nhìn cô cười thì có hơi không hiểu gì, ngọng nghịu dùng tiếng địa phương hỏi Diệp Hiệu: “Còn người khác nữa đâu?”
Diệp Hiệu cũng dùng phương ngữ để trả lời anh ấy: “Còn gì nữa vậy?”
Trình Hàn: “Trừ mẹ và em gái anh ra.”
Diệp Hiệu suy nghĩ trong chốc lát sau đó bất đắc dĩ phải ghé sát vào tai của Trình Hàn thêm lần nữa rồi nói: “Còn quen được đàn anh Cố cũng rất là tuyệt.”
Từng tia sáng đỏ chót chiếu ra như muốn cắt không gian thành nhiều mặt phẳng, chẳng hiểu sao lại tạo ra bầu không khí như thể hiện trường của một vụ án mạng. Kinh khủng, giật gân, nguy hiểm nhưng cũng ngập tràn dục vọng muốn nhìn ngó.
Trình Hàn nghe xong thì nở nụ cười ngốc nghếch sau đó ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Diệp Hiệu cầm ly lên uống một ngụm, bọt bia bám một vòng trắng trên môi cô. Môi của cô có màu rất nhạt, dáng môi đầy đặn, hình ảnh đó giống như tuyết rơi bám lên một bông hoa nhỏ tươi non mơn mởn vậy. Sau đó cô liếm sạch hết lớp bọt bia đầy thành thạo.
Chỉ có Cố Yến Thanh nhìn cô làm xong động tác đó, sau đấy anh vẫn trưng ra khuôn mặt vô cảm, cầm lấy điện thoại đi ra ngoài. Anh không nghe rõ Diệp Hiệu nói gì, giọng cô nhẹ nhàng và chỉ vài chữ ngắn ngủi, tối nghĩa rất khó hiểu. Diệp Hiệu nhìn theo bóng lưng đang bước ra ngoài của anh thì khẽ mỉm cười.
Trình Hàn quay đầu lại rồi hỏi: “Diệp Hiệu, năm nay em có nguyện vọng gì không?”
Đây đúng là một hiện thực khiến cho người ta đau xót, Diệp Hiệu trả lời: “Kiếm tiền.”
Ăn Tết xong là cô sẽ hai mươi lăm tuổi, phải cố gắng kiếm nhiều tiền hơn một chút, không chỉ là để trang trải tiền thuê nhà và phí sinh hoạt đắt đỏ ở thành phố này, còn phải hỗ trợ tiền sinh hoạt cho bố mẹ ở quê nhà, tốt nhất là còn có thể tiết kiệm chút tiền để đề phòng cho những khi cần phải dùng đến nữa.
Những chuyện này nghe thì chẳng có gì ghê gớm cả nhưng mà tốc độ tích lũy tiền quá chậm. Lương thực tập của cô rất ít mà công việc lại quá bận, ngay cả muốn nhận việc ở ngoài làm để kiếm thêm cũng phải thức làm đến hơn nửa đêm.
Có những chuyện chỉ cần kéo ra một sợi dây dẫn ngắn trong đầu thôi, không cần phải xem xét toàn diện thì cũng đã đủ khiến người khác thấy phiền rồi. Diệp Hiệu không muốn tiếp tục chủ đề này nữa nên dứt khoát cầm ly lên uống sạch bia.
Trình Hàn: “Có phải anh đã hỏi đến chuyện không nên hỏi không?”
Diệp Hiệu phủ nhận: “Không đâu.”
Trình Hàn nói: “Đừng uống dữ như thế, ra ngoài uống rượu với bạn thì cũng không thể uống say được, coi chừng không thể chăm sóc được cho em đâu.”
Diệp Hiệu nở nụ cười xán lạn, trông không có vẻ gì là buồn phiền rồi nói: “Anh yên tâm đi.”
Trình Hàn là bạn của Diệp Hiệu, là bạn bè thật sự. Anh ấy cũng lớn lên trong môi trường không được tốt cho lắm, cũng thi rồi rời khỏi thành phố S, anh ấy có thể hiểu được tất cả hành vi và tâm lý của Diệp Hiệu.
Sau khi Cố Yến Thanh gọi điện thoại xong quay lại, anh kéo ống quần rồi ngồi xuống, đôi chân dài rất hút mắt khiến cho Diệp Hiệu cũng phải nhìn theo mấy lần.
Trình Hàn lại đặt ly xuống, nói phải đi hút thuốc.