Vũ trụ đã mất

Cô nhớ đến Trình Hạ cũng có đánh giá tương tự về cô, nói cô có một gương mặt lạnh lùng khó gần.
 
Trái lại người có diện mạo thanh tú, ấm áp như Cố Yến Thanh rất thích hợp làm phóng viên trước ống kính.
 
Đi theo người thầy này, Diệp Hiệu đã được hưởng lợi không ít, có thể học được nhiều kỹ năng dùng được trong thực tế; mạng lưới quan hệ của đối phương rộng, có người quen ở các đồn cảnh sát, cơ quan viện trợ pháp lý lân cận, mỗi khi có vụ án mới vừa xảy ra, bọn họ sẽ là người biết tin đầu tiên, sau đó tiến hành bám thao đưa tin.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Diệp Hiệu cũng có một chút thời gian để nhận công việc riêng, cô dự định sẽ kiếm tiền thuê nhà trong sáu tháng sau khi tốt nghiệp trước.
 
Cuộc sống phong phú và bận rộn đến mức cô không còn thời gian nghĩ đến chuyện ngủ với Cố Yến Thanh, rất lâu sau đó cô mới nhận ra vấn đề lần trước vẫn chưa được giải quyết.
 
Bọn họ đã không nói gì với nhau trong suốt ba tuần rồi.
 
Cố Yến Thanh đã mất đi cảm giác nắm giữ mối quan hệ này trong tay, sẽ không dễ dàng nguôi giận như vậy, nếu không anh cũng sẽ không đột nhiên trở nên lạnh nhạt.
 
Cô xin lỗi nhưng có vẻ như anh không chấp nhận. Nhưng nếu cô lại cố gắng dụ dỗ, hứa hẹn một lần nữa chắc chắn sẽ đẩy mối quan hệ này tiến thêm một bước.
 
Đó là điều Diệp Hiệu mong muốn sao?
 
Câu trả lời là không.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mong muốn của hai người trong một mối quan hệ không giống nhau nên đương nhiên sẽ không có sự cân bằng.
 
Diệp Hiệu nghĩ nhân cơ hội này để giữ khoảng cách cũng tốt. Cô đã từng có một mối quan hệ thân mật, có được trải nghiệm tình ái hoàn mỹ như vậy cũng không có gì thua thiệt. Không phải chỉ có mỗi chuyện này mới có thể làm giảm căng thẳng, giảm căng thẳng cũng không nhất thiết phải là đàn ông.
 
Sau khi xác định thời gian nghỉ lễ của mình, cô bắt đầu mua vé máy bay về nhà.
 
Vào cuối tuần cuối cùng trước kỳ nghỉ lễ, cô đã mua một ít đồ tết đến nhà Trình Chi Hòe chúc tết.
 
Trình Chi Hòe bận rộn nhiều việc. Trình Hạ nghỉ đông được có mấy ngày, còn có rất nhiều bài kiểm tra phải làm. Trung bình mỗi ngày cô bé phải làm mười tám bài kiểm tra, quấn lấy Diệp Hiệu hỏi: "Chị, chị nói xem em có khổ cực không cơ chứ?"
 
Diệp Hiệu lật xem đống bài thi này, cực kỳ tàn nhẫn chi ra: "Mấy môn khoa học tự nhiên như vật lý, hóa học, một câu hỏi đã chiếm hết cả một trang giấy, thực sự nhiều lắm sao?"
 
Trình Hạ kêu khổ không thôi, nằm ngoài lên vai cô: "Chị có còn là người không? Mấy đề bài này dễ làm lắm sao?"
 
Diệp Hiệu nhéo má Trình Hạ nói: "Làm đi, có kêu khổ thế nào đi nữa cũng phải hoàn thành. Khoảng thời gian này chị không có ở đây, em phải làm hết bài thi rồi chụp ảnh gửi cho chị. Kiểm tra hàng ngày, sửa lỗi kịp thời."
 
Trình Hạ không ngừng kêu lên án Diệp Hiệu tàn nhẫn, tại sao Nữ Oa nương nương lại nặn ra một người như Diệp Hiệu tới để hành hạ cô bé như vậy.
 
Niềm vui nỗi buồn của con người không giống nhau, Diệp Hiệu không cảm thấy làm bài tập có gì cực khổ.
 
Đợi đến lúc cô bé thực sự đi làm, bôn ba khắp nơi trong mưa trong gió, trời chưa sáng đã phải dậy chạy tới hiện trường, hai giờ đêm còn chưa hoàn thành công việc, cô bé sẽ biết rằng vất vả trong học tập căn bản còn chưa được gọi là cực khổ.
 
Diệp Hiệu an ủi Trình Hạ đang lên án mình, để cô bé trút giận xong, sau đó nói: "Còn mấy tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông, thắng lợi trong tầm mắt. Nghỉ hè chị có thời gian sẽ dẫn em đi chơi, chọn nơi em muốn đi, mấy ngày cũng được."
 
Diệp Hiệu dỗ dành cô bé như em gái ruột của mình.
 
Mắt Trình Hạ sáng lên: "Thật sao?"
 
Diệp Hiệu nói: "Em đã thấy chị nói dối bao giờ chưa?"
 
Sáu giờ rưỡi, Trình Chi Hòe trở về, hỏi Diệp Hiệu về chuyến hành trình về nhà, mấy chuyện như cô sẽ đi chuyến bay mấy giờ, sẽ ở nhà mấy ngày vân vân.
 
Diệp Hiệu trả lời từng câu một, thấy thời gian không còn sớm nên đã nói lời tạm biệt.
 
Trình Chi Hòe lấy mấy hộp thuốc bổ từ trong kho ra đưa cho cô: "Mấy thứ này mang về cho ba mẹ cháu."
 
So với những món quà tết cô mang tới thì những thứ này quá đắt tiền, cô vội vàng từ chối: "Thật sự không cần đâu ạ, ba mẹ cháu không quen ăn mấy món đồ bổ."
 
Trình Chi Hòe nhất quyết đưa cho cô, không cho từ chối: "Đó là bởi vì trước đây chưa từng ăn, ăn rồi sẽ quen. Chẳng có ai chỉ có thể quen ăn cơm canh đạm bạc."
 
Những lời này thật sự khiến người ta không thể nói được gì, lại khiến Diệp Hiệu cảm thấy hơi xấu hổ.
 
Trình Chi Hòe muốn giữ Diệp Hiệu ở lại ăn tối nhưng buổi tối cô phải thu dọn hành lý.
 
Đang lúc cô chuẩn bị cáo biệt, ngoài cửa vang lên tiếng động, Trình Hàn đã trở về. Khi nhìn thấy Diệp Hiệu, anh ấy "ồ" lên một tiếng, nói: "Định lúc nào thì về?"
 
"Em mua vé chuyến bay trưa mai."
 
Diệp Hiệu trả lời anh ấy, liếc nhìn ra phía sau lưng anh Trình Hàn, Cố Yến Thanh đang đứng ở cửa vào, dáng người cao lớn của anh có cảm giác tồn tại rất mạnh, huống hồ anh cũng đang nhìn cô.
 
Diệp Hiệu nhịn được, không chào hỏi anh.
 
Trình Hàn cười ha ha đi tới, nhìn thoáng qua phòng ăn, bữa tối đã được dọn lên: "Anh mua vé về sau tết, đến lúc đó sẽ gọi em đi chơi."
 
Diệp Hiệu nói: "Được, anh cứ gọi cho em là được."
 
Cô lại liếc nhìn Cố Yến Thanh, sau khi anh nghe thấy hai người hẹn nhau đi chơi thì vẻ mặt cũng không muốn giữ nữa, lạnh mặt đi tới phòng ăn.
 
Diệp Hiệu cảm thấy khó hiểu: "...Vậy em đi đây, mọi người ăn cơm đi."
 
Trình Hàn: "Em không ở lại ăn à?"
 
Vẻ mặt Diệp Hiệu bình tĩnh không gợn sóng nói: "Tối nay em còn có việc khác phải làm."
 
Cô trở lại ký túc xá, bắt đầu thu dọn hành lý. Quần áo mang theo không nhiều, phần lớn là đồ mua cho ba mẹ. Mở tủ quần áo ra, cô nhìn thấy trong ngăn đựng sách có hai món đồ.
 
Một quả trứng đà điểu và hai cuốn album ảnh.
 
Cô thở dài, đặt đồ vật lại chỗ cũ, trong đầu luôn thoáng hiện lên ánh mắt Cố Yến Thanh nhìn cô lúc cô rời đi, ánh mắt ấy vô cùng thất vọng.
 
Từ phương diện lý trí mà nói, Diệp Hiệu cảm thấy mình không nên như vậy, đã kết thúc rồi còn ghen với bọn họ? Nhưng về mặt tình cảm, dường như cô có thể hiểu được anh.
 
Thu dọn hành lý xong, cô xách vali đặt dựa vào tường.
 
Cô muốn bỏ qua cảm giác cực kỳ để ý đến anh kia nhưng cô lại không thể tự lừa dối mình.
 
Lúc này đã chín giờ, thời gian trôi qua từng giây từng phút, cân nhắc xong, Diệp Hiệu cầm điện thoại di động lên, gửi tin nhắn cho anh: [Anh còn muốn ngủ với tôi không?]
 
G.: [Tôi chưa từng nghĩ đến việc không ngủ với em.]
 
Tốc độ trả lời tin nhắn của anh rất nhanh, gần như chỉ trong vài giây.
 
Tim Diệp Hiệu đập thình thịch giống như một quả bóng nảy trở lại mặt đất, vừa đau vừa chân thực, cô mỉm cười.
 
Cố Yến Thanh gọi điện thoại tới: "Tôi tới đón em."
 
Diệp Hiệu nói: "Tôi sẽ tự mình đến đó."
 
Cố Yến Thanh: "Đã muộn rồi."
 
Diệp Hiệu nói dối: "Nhưng tôi đã xuất phát rồi."
 
Cố Yến Thanh im lặng mấy giây, dường như vừa mới thở dài, nói: "Chú ý an toàn, tôi ở dưới lầu chờ em."
 
Diệp Hiệu đã tắm xong, cô nhanh chóng thay bộ quần áo để đi ra ngoài, không quên cầm theo món quà mua cho anh trước khi ra khỏi cửa.
 
Cố Yến Thanh đón Diệp Hiệu ở dưới sảnh căn nhà, hai người cùng nhau lên lầu. Sau khi cửa phòng đóng lại, eo Diệp Hiệu bị người nọ ôm lấy, anh cúi đầu đặt môi mình lên môi cô, mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái trên người anh trong nháy mắt bao bọc quanh cơ thể cô.
 
Môi Diệp Hiệu bị cắn đến đau, cô giơ tay lên đẩy vai anh: "Đừng làm như vậy."
 
Dĩ nhiên lúc này Diệp Hiệu cũng muốn ngay lập tức vén quần áo của người đàn ông này lên, đẩy anh lên giường.
 
Nhưng cô có điều muốn nói.
 
Cố Yến Thanh chuyển thành nhéo cằm cô, bắt cô phải đối mặt với mình, ánh mắt mang theo vẻ kiềm chế: "Diệp Hiệu, em đến đây làm gì?"
 
Không phải đơn thuần tới để ngủ với anh sao?
 
Diệp Hiệu không biết tại sao anh lại tức giận như vậy, cơn giận ấy đến từ đâu, rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở bước nào?
 
Cô nói: "Tôi tới đây để tặng quà năm mới cho anh." Cô đưa tai nghe đến trước mặt Cố Yến Thanh, thực ra đáng lẽ phải tặng vào ngày lễ giáng sinh mới phải.
 
Cố Yến Thanh chỉ nhìn hộp đựng cũng biết là Diệp Hiệu mua, chỉ là không ngờ lại tặng cho mình. Cặp tai nghe đồng thương hiệu này có giá không rẻ, lại càng không nằm trong phạm vi tiêu dùng của Diệp Hiệu.
 
Tâm trạng của anh rất phức tạp, không hề vì thế mà cảm thấy vui vẻ, Cố Yến Thanh hỏi Diệp Hiệu: "Đây là ý gì?"
 
Sau đó, anh bắt chước giọng điệu của cô và hỏi: "Em tặng cho tôi tai nghe, em muốn tôi tặng lại em cái gì? Một chiếc túi xách hay một chiếc xe?"
 
Diệp Hiệu cũng bị chọc giận tới bật cười, người đàn ông này lúc cay nghiệt cũng khó chiều thật đấy nhưng đây cũng chỉ là một màn nho nhỏ mà thôi, Diệp Hiệu cũng sẽ không thất thố như lúc say rượu đâu.
 
Cô mặt không đổi sắc nói: "Tôi không muốn anh trả lễ bằng túi xách hay xe gì cả."
 
Ánh mắt Cố Yến Thanh nguy hiểm: "Tôi không hiểu nổi em."
 
Diệp Hiệu tiến lên một bước, kiễng chân lên, ôm mặt anh, chậm rãi mở miệng nói: "Tôi không cho phép giữa chúng ta có bất kỳ hiểu lầm nào. Vì vậy tôi muốn dỗ dành anh, đồng thời tôi cũng muốn bộc lộ cảm xúc thật của mình với anh."
 
Cố Yến Thanh chỉ có thể nhìn cô.
 
Diệp Hiệu nói: "Mặc dù tôi không hiểu vì sao anh lại tức giận nhưng tôi không muốn đón tết rồi mà anh vẫn chưa nguôi giận, như vậy cả năm anh đều tức giận, tôi sẽ đau lòng."
 
Cố Yến Thanh muốn cười nhạt, cô cũng sẽ cảm thấy đau lòng cho người khác sao?
 
Diệp Hiệu nói: "Cố Yến Thanh, tính cách của tôi mạnh mẽ như vậy đấy, có lẽ cả đời này tôi cũng không có cách nào trở thành một người nghe lời. Tôi cũng không thể sống chung như cách anh mong muốn nhưng tôi muốn nói với anh rằng." Cô dừng lại một lát: "Trình Hàn có người khác rồi, tôi và anh ấy chỉ là bạn, nhiều người như vậy tôi chỉ muốn ngủ với anh, ngoài anh ra ai cũng không được."
 
Ánh mắt Cố Yến Thanh thay đổi, đối mặt với Diệp Hiệu như vậy, anh còn có thể nói gì?
 
Đây là cô gái anh thích, đây là thành ý lớn nhất của cô.
 
Anh có nên vui mừng vì mình là người duy nhất cô muốn ngủ cùng không?
 
Dù có vui hay không thì Cố Yến Thanh cũng không còn tức giận nữa.
 
Anh không trả lời Diệp Hiệu, câu trả lời chính là đẩy cô lên ghế sofa.
 
Trong phòng khách không có đèn, chỉ có một vầng sáng mờ ảo từ hành lang chiếu xuống, bọn họ tựa như bị nhốt trong một cái thùng chứa kỳ lạ, bí mật, ẩm ướt, sâu thẳm.
 
Các giác quan của Diệp Hiệu được phát huy đến mức tối đa, tập trung vào một vị trí.
 
Cô chỉ cúi đầu nhìn xuống đã không chịu nổi kích thích mà dời tầm mắt.
 
Sau lưng cô đầy mồ hôi, da thịt dính nhớp dán vào ghế sofa bằng da, khóe mắt cô ửng đỏ, ngấn nước, trong cổ họng không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ.
 
Thân thể Diệp Hiệu run rẩy, muốn nhúc nhích nhưng rất nhanh đã bị anh ấn trở về chỗ cũ: "Đừng cử động."
 
Mệnh lệnh mê hoặc vang lên bên tai.
 
Trong khi đang tận hưởng niềm vui, cô cũng đang phải chịu giày vò. Cô không biết mình tùy tiện chạy đến đây là đúng hay không, nói những lời đó có hợp lý hay không nhưng điều duy nhất cô có thể chắc chắn là mình đã trưởng thành, phải chịu trách nhiệm về lời nói và việc làm của mình.
 
Cố Yến Thanh là người thông minh, chỉ cần nhìn một cái là có thể biết cô là thật lòng hay giả dối. Chỉ cần cô nói dối một câu, anh sẽ không bỏ qua cho cô.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui