Ánh nắng sau lưng tràn ngập màn hình máy tính, phản chiếu rất mạnh, Diệp Hiệu không khỏi nheo mắt lại nhưng cô không cử động mà chỉ đóng máy tính lại, quyết định nghỉ ngơi một lát.
Sau khi Cố Yến Thanh và Triệu Mai nói chuyện điện thoại xong, anh để ý đến chi tiết này, bèn kéo rèm cửa sổ kính sát đất xuống để ánh nắng chiếu vào không quá gay gắt.
Sau đó, anh bước đến bên cạnh bàn, dọn đồ đạc sang một bên để tạo khoảng trống rồi nói: “Mang máy tính của em lại đây, chúng ta ngồi cạnh nhau.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ừm.” Diệp Hiệu đi tới trước mặt anh rồi ngồi xuống, bấy giờ mới phát hiện cổ họng mình có chút khô khốc, giờ có nói cái gì thì giọng sẽ hơi cao.
Thật ra Diệp Hiệu đã nghĩ đến việc tổ chức sinh nhật cho Cố Yến Thanh, năm nay anh đã 29 tuổi, tính theo tuổi mụ thì đã là 30, cho dù Diệp Hiệu không thường xuyên tổ chức sinh nhật nhưng cô vẫn cảm thấy mình nên tổ chức sinh nhật cho anh đàng hoàng.
Chỉ là... Gia đình anh đã chuẩn bị cho anh, vậy cô làm gì bây giờ?
Dù thế nào đi chăng nữa, bây giờ Diệp Hiệu gặp gỡ những người xung quanh thì anh cũng hơi không thích hợp.
Cô vươn vai một chút, cảm giác được Cố Yến Thanh đang cầm sách lên, lật sang một trang khác, mực đen và giấy ố vàng, thị lực của Diệp Hiệu rất tốt, có thể nhìn thấy từng đường nét hoa văn, góc cạnh thô ráp trên trang giấy, ánh sáng vừa vặn dừng ở trên trang sách khiến cô dần dần sinh ra ảo tưởng có được nửa ngày nhàn nhã.
Cô ngây ngốc ngồi đó, chợt nghe thấy anh hỏi chuyện: “Làm sao vậy?”
Diệp Hiệu lắc đầu nói: “Không có gì, tôi đang nghĩ đến đóng dấu giấy chứng nhận, sợ mình sẽ quên mất.” Nói xong, cô lại thêm một mục khác vào bản ghi nhớ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Yến Thanh cười: “Vẫn còn sớm.”
Đúng vậy, vẫn còn sớm.
Diệp Hiệu nhắc lại những điều đã nói trước khi anh trả lời điện thoại, về những điều cần chú ý trong cuộc phỏng vấn, những gì giám khảo thường tập trung vào.
Mặc dù ba của Cố Yến Thanh từng là nhân viên cấp cao của một đài truyền hình, cũng từng tự thi đỗ nhưng khi đó đã rất lâu rồi.
Thế nhưng đó cũng chỉ là cuộc phỏng vấn, dù sao thì bản chất vẫn không thay đổi.
Anh suy nghĩ một lúc rồi hỏi cô: “Khả năng ăn nói của em thế nào?”
Diệp Hiệu không tự tin lắm mà trả lời: “Cũng tạm ổn.”
Cố Yến Thanh nói: “Khả năng ăn nói tốt mới biểu đạt năng lực mấu chốt của một cá nhân, trước đó trong mấy cuộc phỏng vấn, người ta sẽ sàng lọc tin tức rồi trình chiếu trên màn hình lớn trong một khoảng thời gian rất ngắn.”
Diệp Hiệu gật đầu, tạm thời cô không có ý định làm phóng viên. Nhưng thầy Phương nói rằng cô trông rất giống học sinh, hiện giờ nghĩ lại, đúng là cách biểu đạt của cô có hơi khô khan, buồn tẻ.
Cố Yến Thanh là người từng trải, vừa nghe đã hiểu ngay những sai lầm mà người mới sẽ mắc phải, bèn dặn dò cho cô nhớ: “Là một phóng viên, em phải có sự đồng cảm mạnh mẽ để khiến người được phỏng vấn cảm thấy được coi trọng. Muốn đưa tin tốt thì phải ‘luyện tập’ nhiều.”
Diệp Hiệu dùng ánh mắt sáng ngời nhìn anh: “À.”
Hiếm khi Cố Yến Thanh nhìn thấy trong mắt cô vẻ tò mò, ham học hỏi nhưng lại có chút uể oải, chán nản, anh cố gắng khích lệ tinh thần cô: “Lúc mới bắt đầu đưa tin, tôi đã rất căng thẳng, không biết làm gì cho phải, đó là một chủ đề rất hay nhưng hiệu quả khi phát sóng lại rất kém. Em cứ bình tĩnh là được, nền tảng của em vốn đã rất tốt rồi.”
Diệp Hiệu nhếch môi: “Anh giỏi như vậy mà cũng có lúc căng thẳng, lo lắng sao?”
Cố Yến Thanh cụp mắt xuống: “Tôi mà giỏi sao?”
Diệp Hiệu lại cười, cố ý chuyển chủ đề: “Không biết nữa, tôi chỉ biết lúc tiếp xúc với anh, tôi thấy anh rất giỏi.”
Cố Yến Thanh: “...”
Họ ngồi cạnh nhau ở bàn làm việc, một người hỏi một người trả lời, người đàn anh này đúng là danh xứng với thực, thời gian một buổi sáng cứ thế trôi qua.
*
Diệp Hiệu chỉ ở lại với anh nửa ngày, ăn cơm trưa xong thì lập tức rời đi. Buổi chiều Cố Yến Thanh có cuộc họp, Diệp Hiệu cũng có rất nhiều việc phải làm.
Tối thứ năm, Cố Yến Thanh tan sở về nhà ba mẹ.
Triệu Mai vẫn luôn bận rộn suốt nửa tuần vừa rồi chỉ để tổ chức sinh nhật cho con trai mình. Bà ấy đặc biệt mời hai đầu bếp người Pháp về nấu ăn tại nhà, tập trung chiêu đãi khách đến nhà.
Những người lớn đang vui vẻ hòa thuận tổ chức tiệc trà, chờ nhân vật chính về nhà.
Còn Cố Yến Thanh vẫn mặc bộ quần áo đi làm bước vào nhà. Anh mặc một chiếc áo sơ mi không có cà vạt, cổ áo hơi trễ xuống để lộ xương quai xanh gầy gò. Đúng là quá tùy ý!
Vừa vào cửa, nhìn thấy người trong phòng khách, anh chỉ muốn rút lui ngay lập tức.
“Yến Thanh, mau vào đây.” Mấy vị khách mỉm cười gọi anh lại.
Cố Yến Thanh khẽ mỉm cười đáp lại bước vào, giống như bước vào động Bàn Tơ, dù sao thì anh cũng là người chú trọng thể diện, cuối cùng chỉ có thể lấy cớ thay quần áo, nhanh chóng đi lên tầng hai.
Cố Yến Thanh không có nhiều cảm giác với ngày sinh nhật của mình, anh cũng chưa bao giờ để ý tới tuổi tác, dù sao thì đó cũng chỉ là những con số mà thôi.
Anh đã từng trải qua chuyện sinh tử, coi như cũng đã nghĩ thoáng hơn so với những người khác.
Đôi khi nghe đồng nghiệp than thở về việc già đi, anh cảm thấy mình nên biết ơn vì bản thân đã già thêm một tuổi trong sự bình an và khỏe mạnh, không phải sao?
Nhưng nhìn khung cảnh mọi người đang ăn uống linh đình, người lớn đang uống rượu vui vẻ ngay trước mặt, trong lòng anh có chút kỳ vọng, cũng có chút thất vọng.
Thật ra anh cũng không biết mình muốn Diệp Hiệu làm cái gì. Sáng hôm đó, anh đã dành đủ thời gian để cô suy nghĩ rồi để cô do dự. Nếu cô muốn dành cả ngày với anh, anh sẽ từ chối yêu cầu của mẹ mình.
Nhưng cô chỉ quan tâm đến cuộc phỏng vấn của mình hơn là ngày sinh nhật của anh.
Anh uống vài ly rượu rồi cầm điện thoại lên, thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn một chút, không muốn bỏ lỡ bất kỳ tin nhắn nào.
Triệu Mai hỏi: “Sao vậy? Con có việc cần làm à?”
Cố Yến Thanh trả lời: “Không phải.”
Triệu Mai: “Ồ, vậy thì đừng nhìn nữa, thư giãn đi.”
Điện thoại không có động tĩnh gì, Cố Yến Thanh uống hơi nhiều, anh nhẹ xoa thái dương hai lần, nói: “Đang đợi cuộc gọi từ người con thích.”
Triệu Mai nghe vậy bèn đặt ly rượu xuống, ánh mắt không che giấu được sự tò mò nhìn anh: “Con có bạn gái à?”
Bạn gái?
Cố Yến Thanh cười cười, nhìn về phía Triệu Mai: “Mẹ có nghe nhầm không?”
Triệu Mai có chút mơ hồ, không muốn tin vào tai mình: “À, ý con là con thích một cô gái nhưng cô ấy lại không thích con, phải không?”
Cố Yến Thanh có thể thành thật nói mình đang chờ cuộc gọi của người ta nhưng anh không thể nói dối rằng Diệp Hiệu là bạn gái của anh, bọn họ chỉ là bạn bè mà thôi.
Thấy con trai không lên tiếng, Triệu Mai cũng thất vọng nói: “Người đó là đồng nghiệp của con sao?”
“Không phải.”
Triệu Mai lại hỏi: “Vậy đó là người như thế nào, rất ưu tú sao? Ngay cả con mà người đó cũng không thích.”
Cố Yến Thanh hơi ngả người về phía sau, thân thể thả lỏng, anh nghĩ tới Diệp Hiệu, ấn tượng đầu tiên chính là vừa xinh đẹp vừa lạnh lùng.
“Một cô gái rất tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức mẹ sẽ nghĩ rằng không có gì cô ấy không thể làm được.”
Không ai hiểu con bằng mẹ, Triệu Mai bật cười: “Con nói như vậy thì mẹ hiểu rồi. Người tàn nhẫn mới có sức hấp dẫn chứ.”
Đương nhiên, Cố Yến Thanh cũng có thể lựa chọn làm gì đó nhưng anh thà để Diệp Hiệu làm còn hơn.
Ăn tối xong, anh chịu đựng cơn say, nhờ tài xế của mẹ đưa về căn hộ của mình ở trung tâm thành phố.
Tài xế mở cửa sổ cho gió lùa vào, xua đi mùi rượu. Trong điện thoại có rất nhiều tin nhắn, một đống lời chúc mừng sinh nhật của bạn bè nhưng không có tin nhắn từ Diệp Hiệu.
Điều này không có gì đáng ngạc nhiên, ngoại trừ những ngày cuối tuần, bọn họ thường không liên lạc với nhau mấy.
Cố Yến Thanh nhìn dãy số điện thoại của Diệp Hiệu, nhìn chằm chằm vài giây rồi bấm gọi. Không có ý gì khác, anh chỉ rất nhớ cô, muốn nghe giọng nói của cô.
Điện thoại nhanh chóng được bắt máy, đầu bên kia truyền đến giọng nói yếu ớt của Diệp Hiệu: “Alo?”
Từ âm thanh, có vẻ cô hơi ngạc nhiên.
Cố Yến Thanh nói: “Là tôi, em ngủ rồi à?”
Diệp Hiệu nói: “Không, bây giờ mới mấy giờ chứ. Anh đang ở đâu?”
Cố Yến Thanh liếc nhìn khung cảnh đường phố, nhìn thấy cơn mưa phùn giăng lối làm mờ đi những góc cạnh sắc nét của những tòa nhà trong màn mưa.
Anh trả lời: “Trên đường về nhà.”
“Anh uống rượu à?” Diệp Hiệu nghe thấy giọng nói của anh có vẻ hơi bất thường, cô im lặng vài giây rồi đột nhiên nói: “Bởi vì ngày sinh nhật nên mới uống rượu sao?”
Cố Yến Thanh hắng giọng, dừng lại một lúc, giọng điệu mang theo chút tức giận và không cam lòng: “Em biết ư?”
Diệp Hiệu cười hai tiếng, thẳng thắn nói: “Đương nhiên là biết.”
Cố Yến Thanh không nói gì, đột nhiên không còn gì để nói với cô nữa.
Diệp Hiệu nhạy cảm phát giác được sự trầm mặc của anh, bèn nói: “Cứ như vậy đi, hôm nay tôi hơi mệt rồi, khi nào gặp nhau chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
Cố Yến Thanh: “Ừ.”
Sau khi cúp điện thoại, Cố Yến Thanh ném điện thoại sang một bên, hay nói đúng hơn là muốn đập nát nó, chẳng lẽ Diệp Hiệu đang bị phân tâm sao, điều này càng khiến anh không thể kiềm chế được tính tình của mình.
Anh nghĩ mối quan hệ của bọn họ đã hoàn toàn khác xưa, nhưng điều này có nghĩa là gì chứ?
Tài xế lái xe là một ông chú, ông ấy đã lái xe cho gia đình Cố Yến Thanh từ khi anh còn học cấp hai, ông ấy chưa bao giờ thấy anh tức giận như vậy nên cảm thấy rất bất ngờ.
Chú tài xế mở rộng cửa sổ xe, nhỏ giọng nói: “Yến Thanh, cháu cãi nhau với bạn gái à?”
Cố Yến Thanh không có tâm trạng nói chuyện phiếm, ậm ừ trả lời một câu.
Chú tài xế nở nụ cười, dựa vào kinh nghiệm của mình mà nói với anh: “Đàn ông chúng ta nên rộng lượng hơn một chút, đừng chấp nhặt với con gái nhà người ta. Chú thấy hôm nay tâm trạng của cháu đã không tốt sau khi uống rượu, lúc này cháu không nên giận dỗi với bạn gái của cháu mới phải.”
Cố Yến Thanh vẫn không lên tiếng.
Bấy giờ, ông ấy mới có phản ứng lại, thật ra Cố Yến Thanh không hề giận ai, anh chỉ đang giận dỗi một chút mà thôi.
*
Nhưng Cố Diên Thanh không hề biết Diệp Hiệu không hề nói dối khi anh gọi điện tới.
Trong khoảng thời gian này cô thực sự rất bận rộn.
Cô còn phải dành thời gian suy nghĩ nên giải quyết ngày sinh nhật của anh như thế nào, Diệp Hiệu muốn trải qua ngày sinh nhật cùng anh nhưng cô không thể độc chiếm người đàn ông này, để anh từ chối những lời mời khác.
Rốt cuộc cô vẫn chưa phải là bạn gái của anh.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô chỉ có thể đợi anh ăn tối với người khác, không cần làm phiền anh và mọi người làm gì, sau đó mới dành thời gian cho anh.
Thật ra cũng chỉ là trùng hợp thôi, cô liên tục tăng ca ba ngày, cả ngày thứ năm ở bên ngoài thu thập tin tức, đến lúc trở lại văn phòng thì cơ thể đã mệt mỏi lắm rồi.
Đến lúc tan tầm, cô vẫn cố gắng vực dậy tinh thần, nhanh chóng về nhà tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ rồi đi lấy bánh kem.
Đi đến chung cư của anh.
Diệp Hiệu có mật khẩu căn hộ của anh, dấu vân tay của cô cũng được lưu lại nhưng cô chưa bao giờ chủ động đến đây.
Cô đã cân nhắc rất nhiều khi đưa ra quyết định hoang đường này, nhưng mọi suy nghĩ và lý trí của cô đều không thể chối bỏ một sự thật: cô rất thích Cố Yến Thanh.
Cô cố gắng bước về phía anh.
Sẽ không có ai tốt hơn anh cả.
Lúc Cố Yến Thanh trở về đã là 11 giờ 25 phút, anh không phát hiện ra điều gì bất thường ở nhà, nỗi thất vọng và tức giận đối với Diệp Hiệu gần như đã tan biến sạch sẽ nhờ men say.
Anh giận dỗi với cô thì được cái gì?
Ngày mai anh phải đi làm, bây giờ anh chỉ muốn đi tắm rồi nằm lên giường nghỉ ngơi. Anh đứng ở cửa thay giày, tiện thể bật nút trên tường.
Anh chưa kịp giơ tay lên thì một luồng sáng khác đã thay thế động tác của anh, nguồn sáng phát ra từ nhà bếp, sau đó là phòng ăn và hành lang.
Sau đó toàn bộ ngôi nhà được thắp sáng, mọi giác quan đều được phục hồi.
Diệp Hiệu đột nhiên đi tới trước mặt anh, trên tay cầm một chiếc bánh nhỏ có hình dáng độc đáo, ánh nến lung linh, chiếc bánh dài gần sáu tầng, nằm trong lòng bàn tay cô trông đặc biệt đáng yêu.
Hôm nay trông cô đặc biệt rất xinh đẹp, bởi vì nụ cười của cô vô cùng rạng rỡ.
Lần đầu tiên anh có chút sửng sốt, hầu kết khẽ nhúc nhích, anh nhìn về phía Diệp Hiệu.
Cô tò mò, nhướng mày hỏi: “Hôm nay tôi là người cuối cùng chúc mừng sinh nhật anh phải không?”
Cố Yến Thanh nhìn đồng hồ, đã là 11 giờ 30 phút.
Anh tìm lại được giọng nói của mình: “Chắc là vậy.”
Diệp Hiệu gật đầu, có chút tiếc nuối nhưng không nản chí, cô lại mỉm cười: “Có lẽ, cuối cùng mới là tốt nhất.”
Cô bước về phía anh hai bước, nhìn ngọn nến lung linh không ổn định, nếu hai người cứ giằng co thế này thì ngọn nến sẽ tắt mất: “Anh có muốn nghe tôi hát bài chúc mừng sinh nhật không?”
“Vậy thì hát đi.” Anh nói.
Như vậy đó, chỉ cần cô mở miệng giải thích một chút, có ý định dỗ dành một chút thì tính xấu của anh cũng biến mất.
Diệp Hiệu không muốn khách khí với anh, đúng là anh rất muốn nghe: “... Có lẽ hát không hay lắm.”
Cố Yến Thanh mỉm cười, không quên mở điện thoại ghi âm nói: “Anh muốn nghe.”
Diệp Hiệu thật sự đã hát tặng anh cả một bài hát mừng sinh nhật, sau khi hát xong, cô trịnh trọng nói: “Cố Yến Thanh, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Cố Yến Thanh ném điện thoại sang một bên, nhận lấy chiếc bánh từ tay cô rồi thổi tắt nến.
Diệp Hiệu muốn ngăn cản nhưng không kịp: “Anh còn chưa ước gì mà.”
Cố Yến Thanh nói: “Điều ước của anh đã thành hiện thực rồi.”
Diệp Hiệu cau mày, hiển nhiên không tin lời anh vừa nói: “Anh lừa tôi à?”
Cố Yến Thanh cũng không thể để cô thừa dịp đục nước béo cò, mặc dù trong lòng anh đã rối tinh rối mù cả lên. Anh đặt chiếc bánh xuống, ôm mặt cô lên rồi ép cô hỏi: “Diệp Hiệu, em đợi tôi đến tận bây giờ, tổ chức sinh nhật cho tôi rồi hát chúc mừng sinh nhật tôi chỉ vì muốn làm tình với tôi thôi sao?”
Ánh mắt Diệp Hiệu dịu dàng nhưng cũng không né tránh, nói: “Không phải.”
“Vậy thì vì lý do gì?” Bàn tay anh khẽ dùng sức, suốt buổi tối hôm nay, tâm trạng anh từ thất vọng, tức giận chuyển sang ngạc nhiên rồi xúc động, giống như đi tàu lượn siêu tốc vậy. Cảm xúc của anh đã hoàn toàn bị cô điều khiển trong lòng bàn tay rồi.
Anh thực sự không cam lòng.
Diệp Hiệu đón nhận ánh mắt của anh, nói: “Cố Yến Thanh, hiện tại anh còn muốn có bạn gái không?”