Cố Yến Thanh dùng thêm một chút sức lực, ép buộc Diệp Hiệu đối diện với mình.
Cơ thể cô nhẹ đến mức gần như áp sát vào anh, khuôn mặt đáng yêu của cô hiện ra trước mắt anh.
Vẻ mặt Cố Yến Thanh rất nghiêm túc, hỏi cô: “Diệp Hiệu, em có biết mình đang nói cái gì không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Hiệu đáp: “Biết.”
Cố Yến Thanh nói: “Sau này em không thể nói những câu vô trách nhiệm sau khi lên giường với anh nữa. Ở ngoài không thể giả vờ như không quen biết nhau, cũng không thể trò chuyện với người đàn ông khác ngay trước mặt anh, em phải suy xét đến cảm xúc của bạn trai mình nữa.”
Diệp Hiệu gượng cười, tổng kết lại: “Được, em phải có trách nhiệm với bạn trai của mình.”
Quyền lợi và nghĩa vụ phải bao gồm cả chuyện giường chiếu nữa.
Cô rất biết cách phản công, Cố Yến Thanh dùng ngón trỏ nhéo sống mũi cô: “Đúng vậy, em phải chịu trách nhiệm với anh đấy.”
Diệp Hiệu nắm lấy tay anh, hỏi: “Vậy là, anh đồng ý đúng không?”
“Em nói gì đấy? Anh luôn muốn trở thành bạn trai của em mà.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chưa từng thay đổi.
Cô nói họ chỉ là bạn tình, anh đồng ý, cô nói bọn họ sẽ thực sự bắt đầu mối quan hệ nghiêm túc, anh vẫn đồng ý.
Anh cúi mặt xuống, cánh môi đặt lên chóp mũi, một chút rồi lại một chút nhích xuống dần khóe miệng cô. Diệp Hiệu kiễng chân lên, hơi há miệng để anh tiến vào.
Nhưng bọn họ hôn nhau rất nhẹ nhàng, mang theo chút thăm dò, khiêu khích như thể có chút luyến tiếc, không muốn đối phương bị tổn thương.
Diệp Hiệu khẽ quết một ít kem rồi bôi lên sống mũi cứng rắn của người đàn ông kia.
Cố Yến Thanh nhìn cô, hạ thấp giọng ra lệnh: “Lau sạch đi.”
Khoảng cách quá gần, giọng nói có chút trầm thấp, tuy không dữ tợn nhưng lại cực kỳ gợi cảm khi vào tai Diệp Hiệu. Trông anh bây giờ chẳng khác gì một con cún giả bộ hung ác nhưng cũng lại có vẻ ngây thơ vô tội.
Diệp Hiệu nói: “Ăn bánh đi.”
Cố Yến Thanh không nói gì, muốn cô lau mặt cho mình. Diệp Hiệu lè lưỡi liếm một mảng kem to bằng đầu móng tay.
Mỗi cử động của cô đều tràn ngập sự cám dỗ chết người, cô thực sự rất biết cách thao túng tâm lý của anh. Anh mỉm cười dung túng, một lần nữa cúi xuống hôn cô, lần này là một nụ hôn thật sâu.
Đêm đó bọn họ chỉ ôm nhau ngủ, cả hai đều quá mệt mỏi để làm bất cứ điều gì khác. Anh chỉ mặc quần ngủ, thân trên trần trụi vì chiếc áo phông của anh đã bị cô chiếm lấy.
Diệp Hiệu nép vào trong ngực anh, từng tấc da thịt đều áp sát vào người anh, Cố Yến Thanh tắm rửa xong, rất nhanh đã cảm thấy buồn ngủ, sau đó không lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Diệp Hiệu ngửi thấy hơi thở thoang thoảng mùi rượu, đêm nay mọi việc diễn ra quá thuận lợi, câu nói “Anh luôn muốn làm bạn trai của em” lại vang lên bên tai, Diệp Hiệu chỉ cảm thấy trái tim mình khẽ co rút, đầy đau đớn.
Người đàn ông này rất dễ bị dụ dỗ, chẳng lẽ tình cảm của anh dành cho cô từ đầu đến giờ vẫn không hề thay đổi sao?
Diệp Hiệu không thể nghĩ xa hơn nữa, không nhịn được càng ôm anh chặt hơn.
Cố Yến Thanh đã tỉnh được một lúc, hai mắt vẫn nhắm nghiền, trong đêm tối sờ lên mái tóc cô, thở dài: “Diệp Hiệu, hôm nay anh uống hơi nhiều, thực sự không còn sức lực, ngày mai em muốn làm gì anh cũng chiều, được không?”
Giọng nói của anh hơi khàn, nhưng lại không quên phải dỗ dành người khác, hiện tại đến lượt Diệp Hiệu cảm nhận sự đáng yêu của anh, chút buồn bã trong lòng cũng dần biến mất.
*
Thật ra đến Diệp Hiệu cũng không hiểu rõ sự khác biệt giữa bạn giường và bạn trai là như thế nào.
Ngẫm lại, bản thân cô cũng cảm thấy mình đã đi quá xa, Cố Yến Thanh cũng là một người hay nóng nảy nhưng rất giỏi kiềm chế, lúc nào giận lắm anh mới chỉ bộc phát một chút.
Lúc nào anh cũng luôn như thế.
Diệp Hiệu không muốn lo lắng nhiều như vậy, cô chỉ muốn đối xử tốt với anh nhiều nhất có thể để báo đáp lòng tốt của Cố Yến Thanh.
Sáng hôm sau, khi Diệp Hiệu tỉnh dậy, Cố Yến Thanh vẫn đang ngủ, nhưng cô không thể ngồi bên cạnh giường chờ anh tỉnh lại, cũng không nỡ đánh thức anh.
Cô vẫn còn việc phải làm.
Cô lặng lẽ đứng dậy đi rửa mặt, mặc quần áo rồi đi ra phòng khách, cầm lấy túi xách rồi rời đi.
Cô nhìn mình trong gương, thế này có khác gì lúc hai người là bạn giường với nhau không?
Diệp Hiệu cảm thấy vô cùng xấu hổ vì bản thân, lúc nói về việc làm bạn gái của ai đó thì rất hay nhưng khi làm thì không được như lời nói.
Cô có chút cạn lời với chính mình.
Lúc bước ra tới cửa, cô nhìn thấy điện thoại di động của Cố Yến Thanh đặt ở cửa ra vào, tối hôm qua sau khi anh ghi âm đoạn cô hát đã quên mang vào. Bây giờ điện thoại đã hết sạch pin, sập nguồn từ lâu.
Vì thế, với thân phận là bạn gái của Cố Yến Thanh, việc đầu tiên Diệp Hiệu làm cho anh chính là sạc điện thoại di động cho anh.
Khi đến ga tàu điện ngầm, cô khẽ gõ đầu mình một cái, cuối cùng cũng hiểu vì sao tên cặn bã ỷ vào việc có cái đầu thông minh mà vẫn không vượt qua bài kiểm tra.
Tài xế lâu năm thì cũng gặp phải một vấn đề mới mà.
*
Một giờ sau, Cố Yến Thanh bị đồng hồ báo thức đánh thức.
8 giờ, trên giường cũng như trong phòng đều không có dấu vết của Diệp Hiệu, lúc cô rời đi, anh hoàn toàn không cảm nhận được.
Trong một thoáng, anh còn cảm thấy mọi chuyện tối qua hình như không có thật.
Cố Yến Thanh không suy nghĩ nhiều, đứng dậy rửa mặt rồi pha cà phê, kiểm tra tin nhắn chưa xử lý trên điện thoại. Điện thoại di động đã được chuyển từ chỗ cửa ra vào đến bàn làm việc, trên bàn làm việc bằng gỗ anh đào, cáp sạc màu trắng vô cùng rõ ràng, mức pin hiển thị 60% đã được bật lên.
Khung trò chuyện với Diệp Hiệu đã bị đẩy xuống dưới, cô cũng không gửi tin nhắn cho anh.
Cố Yến Thanh đặt điện thoại xuống, nhìn xung quanh thì thấy dưới tai nghe là một mảnh giấy A4, bên trong có dòng chữ như rồng bay phượng múa:
Sáng mai em và thầy phải đến trung tâm trợ giúp pháp lý để phỏng vấn, em có hẹn với khách hàng lúc 8 giờ 30 phút nên không thể đợi anh dậy được, em phải đi đây. Buổi trưa em được nghỉ, nếu anh không có việc gì có thể gọi lại cho em. Yêu anh.
Cuối cùng, cô còn vẽ hình hai người đang hôn nhau.
Cố Yến Thanh cầm ly cà phê đứng đó nhìn hồi lâu, cuối cùng cũng bật cười, qua tờ giấy, dường như anh có thể nhìn thấy hình ảnh Diệp Hiệu ngồi đây vụng về giải thích mình sẽ đi đâu, sẽ ‘nỗ lực’ hoàn thành nhiệm vụ của một người bạn gái như thế nào.
Thời gian không còn sớm nên sau khi uống xong ly cà phê, anh thay quần áo rồi đi làm.
Buổi trưa, Diệp Hiệu từ trung tâm trợ giúp pháp lý trở về công ty, thầy Phương giao hết công việc cho cô, dặn cô viết bản thảo cẩn thận, thầy Phương nói buổi chiều có việc phải làm, phải ra ngoài một chuyến.
Diệp Hiệu không quan tâm mấy, ngồi ở bàn làm việc chờ đồ ăn mang về.
Cô nhìn đồng hồ, đã 12 giờ 30 phút, cô do dự không biết có nên gửi tin nhắn WeChat hay gọi điện cho Cố Yến Thanh thử hỏi xem anh có đau đầu khi uống say không.
Không nhất thiết anh phải gọi điện tới, cô cũng có thể chủ động mà.
Lúc đang tìm kiếm thông tin, một tin nhắn đột nhiên xuất hiện trên WeChat. Cô bấm vào, Cố Yến Thanh gửi một tin nhắn âm thanh kéo dài 45 giây.
Đó là bài hát chúc mừng sinh nhật cô đã hát nhưng anh đã cắt nó đi.
“Chúc anh sinh nhật vui vẻ, chúc anh hạnh phúc, chúc anh khỏe mạnh, em chúc anh có một tương lai tươi sáng… Cố Yến Thanh, chúc anh sinh nhật vui vẻ.” Cô hát bằng cả phiên bản tiếng Trung và tiếng Anh.
Cô vốn không có kỹ năng ca hát, giọng hát không đúng giai điệu xen lẫn một chút khàn khàn, rất trẻ con. Nhưng vì anh đã phối nó với nhạc nền và chỉnh sửa lại, ban đầu Diệp Hiệu còn cho rằng sẽ rất xấu hổ nhưng hiện tại, cô lại cảm thấy cũng khá dễ thương.
Thế mới biết tầm quan trọng của một người bạn trai có kỹ năng và có gu thẩm mỹ này.
Cô nghe liên tục hai lần, vô thức mím môi bật cười, cho đến khi Cố Yến Thanh gọi đến: “Em có nghe không?”
Diệp Hiệu: “Ừm. Anh không gửi cho người khác phải không?” Vậy thì chắc cô sẽ chết mất.
Cố Yến Thanh hỏi ngược lại: “Em nghĩ bạn trai em là đồ ngốc à?”
Diệp Hiệu đè khóe miệng đang nhếch lên: “Ồ.”
Cô vẫn có thể nhìn thấy khóe miệng mình nhếch lên từ màn hình máy tính, đặc biệt khi nghe anh nói đến hai từ “bạn trai”, dường như não cô tiết ra lượng dopamine gấp đôi, chứa đầy yếu tố hạnh phúc.
Cố Yến Thanh nói: “Chuyện riêng tư như vậy, chúng ta tự nghe là được.”
Diệp Hiệu nheo mắt lại, nghiêm túc hỏi: “Khi nào thì nghe?”
Cố Yến Thanh nghe được ý tứ xấu xa trong lời nói của cô, cố ý không bỏ qua: “Lúc mất ngủ đó, em nghĩ thế nào?”
Diệp Hiệu hạ thấp giọng, nói tiếp: “Em nghĩ là lúc anh tự giải quyết cơ.”
Cố Yến Thanh rất muốn hỏi Diệp Hiệu rằng, có ai vừa nghe nhạc thiếu nhi vừa làm việc đó không, nhưng anh không hỏi.
“Anh vẫn cần phải tự mình giải quyết à?”
Đề tài này không lành mạnh chút nào, không ai muốn nói tới nhưng lúc cả hai thoải mái trò chuyện, tất nhiên sẽ không kiêng nể gì với nhau, Diệp Hiệu không nhịn được bật cười thành tiếng.
Cố Yến Thanh nói: “Hôm nay là thứ sáu, em đến chỗ anh được không?”
Diệp Hiệu lật qua bản ghi chú, trả lời: “Tối nay em muốn viết nốt một số ý chính, sang chỗ anh, em sợ mình sẽ bị phân tâm.” Chắc chắn cô sẽ muốn ngủ với anh, hy vọng anh có thể hiểu cho cô.
Cố Yến Thanh không nói gì, không biết anh đang suy nghĩ gì trong đầu.
Diệp Hiệu chủ động nói: “Chiều thứ bảy anh có thể tới đón em.”
Cố Yến Thanh suy nghĩ một chút: “Ngày mai có trận đấu bóng rổ, anh sẽ sắp xếp thời gian xem thế nào.”
Anh sẽ không bao giờ từ chối yêu cầu của cô, dù có thể làm ngay hay không thì phản ứng đầu tiên của anh là sẽ tìm cách thay vì từ chối. Điểm này khiến anh vô cùng hấp dẫn.
Nhưng hiện tại, Diệp Hiệu không còn tập trung vào chuyện này nữa, cô hỏi: “Anh còn chơi bóng rổ sao?”
Cố Yến Thanh nói: “Kỳ lạ lắm à, chẳng lẽ trời phú cho anh vóc dáng như này hả?”
“Không phải.” Diệp Hiệu cong môi, lời nói hàm chứa ẩn ý: “Em chỉ nghĩ rằng anh rất giỏi chơi bóng mà thôi.”
Cố Yến Thanh nhịn không được mắng cô một tiếng: “Diệp Hiệu.”
Diệp Hiệu cười nói: “Anh mắng em cái gì, anh Cố. Golf, bowling, bóng rổ đều là bóng, anh đang nghĩ đến quả bóng nào?”
Quả thật hôm nay không thể nói chuyện tử tế với nhau, Cố Yến Thanh dỗ dành cô: “Thi dấu sẽ diễn ra vào buổi chiều, anh xem có thể điều chỉnh thời gian với đồng đội hay không.”
Diệp Hiệu không ngờ rằng thời gian thi đấu có thể được điều chỉnh vì lý do cá nhân, cô nhanh chóng nói: “Không cần đâu, ngày mai em sẽ đến nhà anh.”
Cố Yến Thanh đồng ý: “Cũng được.”
Diệp Hiệu: “Khi nào thì anh kết thúc?”
Cố Yến Thanh: “Bốn giờ, kết thúc rồi thì anh sẽ về nhà ngay.”
Trò chuyện bình thường như vậy rất thoải mái, cô đứng dậy đi lấy cốc nước, nghĩ đến điều gì đó rồi chợt hỏi: “Em có thể xem trận thi đấu bóng rổ được không?”
Không đợi anh trả lời, cô vội vàng nói: “Không sao đâu, em chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
Đêm qua, Cố Yến Thanh nói anh không thích cô giả vờ không quen biết anh ở bên ngoài, vậy anh có muốn cô làm bạn gái đến gặp bạn bè đồng nghiệp của anh không? Có phải hiệu ứng sẽ được gia tăng thêm một chút?
Nhưng nếu cô không hỏi, Cố Yến Thanh có nghĩ cô lại muốn trốn tránh không?
Sau vài giây, anh hỏi: “Em muốn đến xem sao?”
Những lời này khiến Diệp Hiệu phải dừng lại, trong lúc nhất thời cô không thể hiểu được ý của anh là gì. Vì đưa cô đến đó có chút bất tiện hay bên họ không mở cửa cho người nhà vào xem?
Diệp Hiệu có chút không chắc chắn, trầm mặc một lát: “Em muốn xem anh chơi bóng nhưng nếu không tiện thì em ở nhà chờ anh.”
Cố Yến Thanh không nói gì.
Diệp Hiệu hỏi với giọng điệu thấp thỏm: “Không được sao…”
Cố Yến Thanh nghe cô tự lẩm bẩm một hồi, trêu chọc cô: “Có cái gì mà không được, còn có nơi nào em không thể đi sao?”
Diệp Hiệu biết anh cố ý nói ra, gương mặt nóng bừng, lập tức cúp điện thoại với lý do đồ ăn đã được mang đến. Trong thâm tâm cô đã muốn bay lên trời rồi, thế nhưng lại không thể.