Diệp Hiệu có một số ưu điểm mà không phải ai cũng có, dù ở trong tình huống nào thì cô cũng không hề luống cuống, làm gì cũng giống như cây ngay không sợ chết đứng.
Ví dụ như cuối năm nay cô đưa anh đến nhà mình bị hàng xóm, dù bị cha mẹ gặp được nhưng cô vẫn rất thản nhiên.
Đây không phải chuyện gì to tát nhưng rất ít người có thể làm được như Diệp Hiệu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Yến Thanh không nói cho Diệp Hiệu biết, trong toàn bộ đài truyền hình chỉ có anh đưa theo bạn gái đến.
Trận đấu bóng rổ hàng năm được lên kế hoạch vào tháng tư, đúng lúc hoa về xuân nở, Cố Yến Thanh với tư cách là trụ cột trong đài truyền hình, đương nhiên sẽ được cử lên, mà chính anh cũng thích thể thao.
Khi Diệp Hiệu đến sân bóng, Cố Yến Thanh đi thay quần áo, cô thấy trên khán đài có rất nhiều người ngồi, còn có một số cổ động viên.
Lúc đầu cô tìm một góc ít người nhưng ngồi một lúc phát hiện vị trí nơi này cách quá xa, thị lực cô không tốt nên không thể nhìn rõ mặt người.
Xem đánh bóng không thấy rõ thì còn thú vị gì nữa, như thế làm gì giống đến xem đấu bóng?
Thế là Diệp Hiệu chuyển đến hàng thứ ba bên dưới.
Cố Yến Thanh đi ra làm nóng người, Diệp Hiệu lập tức chụp mấy bức ảnh lại, bị anh phát hiện ra, Cố Yến Thanh đang định đi đến nói chuyện với cô thì bị một người đàn ông lớn tuổi trông giống trọng tài gọi lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô đặt điện thoại lên đùi, chờ đợi.
Hai nữ học sinh bên cạnh nhìn cô mấy lần, thân thiện hỏi: “Xin chào, chị ở bộ phận nào ạ?”
Diệp Hiệu trả lời: “Tôi không phải nhân viên đài truyền hình.”
“À, em xin lỗi.”
Trên mặt hai bạn nữ có vẻ khó hiểu, cũng vẻ mặt kia cũng biến mất, không hỏi quá nhiều mà tiếp tục nói chuyện của mình.
Diệp Hiệu có hơi buồn chán, người kia tìm Cố Yến Thanh nói chuyện hồi lâu cũng chưa thả người đi, cô nhìn thấy anh cau mày lại mất kiên nhẫn.
“Ôi trời, mắt tôi hỏng rồi sao?” Từ lối vào truyền đến một giọng nam, Diệp Hiệu ngước mắt lên nhìn thì thấy một người cũng xem như quen mặt.
Diệp Hiệu nhớ anh ấy, Hồ Thụy Văn, từng chơi bowling cùng nhau.
Đi cùng anh ấy còn có mấy chàng trai trẻ tuổi khác, sân vận động rất nóng, bọn họ chỉ mặc áo sơ mi, áo khoác vắt trên cánh tay, dáng vẻ lười biếng đi đến.
Có người trêu chọc: “Sao thế lão Hồ, lại gặp người quen cũ à.”
Hồ Thụy Văn phất tay: “Không liên quan đến tôi, các cậu đi trước đi.”
Đám đàn ông kia ngậm miệng lại rời đi.
Diệp Hiệu không thay đổi sắc mặt nhìn Hồ Thụy Văn, thấy anh ấy ngồi xuống bên cạnh mình, trên mặt còn nở nụ cười như có như không. Anh ấy gọi đúng tên cô: “Diệu Hiệu, chuyện này là trùng hợp à?”
Diệp Hiệu nhướng mày lên: “Có chuyện gì sao?”
Hồ Thụy Văn đã cầm tiền bịt miệng của Cố Yến Thanh nên tuyệt đối không tiết lộ mối quan hệ của hai người ra, nhưng hôm nay Diệp Hiệu quang minh chính đại ngồi ở đây, đến xem ai thì không cần phải nói nữa.
Anh ấy đã biết rõ còn cố hỏi: “Trận đấu trong đài truyền hình của chúng tôi, cô đến cổ vũ cho ai?”
Diệp Hiệu vừa định nói thì trận đấu đã bắt đầu, cô “suỵt” một tiếng, nói với Hồ Thụy Văn: “Anh im lặng được không?”
Hồ Thụy Văn: “Cô bá đạo thế.”
Diệp Hiệu thở dài: “Không phải, anh làm phiền tôi xem.”
Hồ Thụy Văn bất ngờ với sự thẳng thắn của cô, lại bật cười: “Hai người nhìn nhau chưa đủ à mà còn muốn đến đây nhìn nữa, mắc bệnh gì thế?”
Diệp hiệu rất muốn làm sáng tỏ chuyện không phải mỗi ngày bọn họ đều gặp nhau, cô nói: “Như vậy hay hơn, hôm qua anh ăn cơm nên hôm nay phải chết đói sao?”
Hồ Thụy Văn nói ra một câu buồn nôn: “Lão Cố là món ăn tinh thần của cô à.”
Diệp Hiệu cười hai tiếng, không nói gì, đôi mắt cô nhìn chằm chằm sân bóng. Sự chú ý của Cố Yến Thanh đều dồn vào trận đấu, không nhìn cô. Toàn bộ đàn ông trên sân chạy hỗn loạn, nhưng chẳng ai bắt được bóng, Diệp Hiệu dứt khoát nghiêm túc xem trận đấu.
Nhưng cũng có một hai người có tướng mạo vóc dáng khá được, không biết là do đài truyền hình của bọn họ không tìm được người hay có chuyện gì xảy ra, cả nước thiếu người đẹp trai như vậy sao?
Chắc chắn Cố Yến Thanh là người có bề ngoài đẹp trai nhất trong sân đấu. Mà ba đời, già trẻ, trung niên đều cảm thấy anh đẹp trai.
Hồ Thụy Văn lại ngồi yên bên cạnh, hỏi cô: “Hai người có chuyện gì? Tại sao ban đầu lại giả vờ không quen?” Vừa nghĩ đến việc anh ấy bị bịt miệng bởi một miếng băng cá nhân đã khiến anh ấy cảm thấy nhục nhã.
Diệp Hiệu không biết Cố Yến Thanh nói với Hồ Thụy Văn thế nào nhưng cô biết chắc chắn anh làm việc rất thỏa đáng. Cô cũng không thể như xe bị tuột xích được.
Cô không thể nói trước kia hai người là bạn tình, hiện giờ chuyển sang chính thức yêu đương: “Chúng tôi có bạn chung, vừa mới bắt đầu tình cảm chưa ổn định nên sợ ảnh hưởng đến quan hệ bạn bè, mới tạm thời giữ bí mật.”
Lời giải thích này rất hợp lý, Hồ Thụy Văn tỏ vẻ đã hiểu, sau đó lại chém gió trời nam biển bắc với Diệp Hiệu, cũng không biết làm sao anh ấy có thể chém như vậy, Diệp Hiệu chỉ nói một hai câu ứng phó.
Cô lại chụp mấy bức ảnh lúc Cố Yến Thanh chơi bóng, trong màn hình chợt thấy anh quay đầu nhìn qua, đôi mắt đen nhánh kia có hơi hung dữ, thể hiện sự bất mãn khi thấy cô và Hồ Thụy Văn ngồi cạnh nhau nói chuyện.
Diệp Hiệu bị vẻ mặt đáng yêu của anh chọc cười, cô để điện thoại xuống, nhìn thấy đầu anh đầy mồ hôi, tóc đen ngắn ướt nhẹp, làn da hơi đỏ lên, mồ hôi chảy dọc theo khuôn mặt xuống.
Người này đã hai mươi chín tuổi, nhưng vẫn tràn đầy khí phách trẻ tuổi như vậy, lại còn là bạn trai cô.
Nghĩ như vậy, Diệp Hiệu cảm thấy rất kiêu ngạo, rất muốn đi lên vò tóc anh, nhưng như vậy rất không đứng đắn nên cô không cho phép mình làm vậy.
Diệp Hiệu ở đây nghiêm khắc nhắc nhở bản thân, chính thức yêu đương thì không thể chỉ muốn làm chuyện như vậy.
Một giây sau, Cố Yến Thanh làm ra động tác khiến cô muốn chửi bậy trong lòng.
Ở trước mặt cô, anh kéo vạt áo chơi bóng lên lau mồ hôi trên đầu, lộ ra eo và cơ bụng, rắn chắc đẹp mắt, giữa bụng dưới còn có một đường nét mờ nhạt ẩn giấu dưới thắt lưng quần.
Không đến ba giây anh lại bỏ áo xuống.
?
Diệp Hiệu ném hết mọi âm tiết vào cổ họng, bất ngờ không nói nên lời, ngược lại hai cô gái kia còn nở nụ cười mập mờ, trông hai cô ấy như sắp chảy cả nước miếng: “Mẹ nó.”
“Nam Bồ Tát này ở bộ phận nào vậy?”
“Tổng biên tập à?” Một cô gái nói: “Chết tôi rồi, sao tôi lại không có ấn tượng với anh ấy vậy, đây là bất kính với trai đẹp đó!”
Động tác kia chỉ thoáng qua, không phải tất cả mọi người đều nhìn thấy, ít nhất là Hồ Thụy Văn không hề để ý đến khoảnh khắc xòe đuôi của con chim công này.
Diệp Hiệu không còn quan tâm gì nữa, cô liếm môi, thầm hạ quyết tâm buổi tối nay trở về, việc đầu tiên cô làm là phải ấn anh lên giường.
Đúng lúc này, dưới bậc thang có một người phụ nữ đi đến, mặc bộ đồ thể thao, tay cầm cốc giữ nhiệt.
Hồ Thụy Văn vẫy gọi: “Chị Thư, ở đây này.”
Lâm Thư nhìn đến, do dự nhìn Hồ Thụy Văn và Diệp Hiệu, cuối cùng ánh mắt dừng trên mặt Diệp Hiệu.
Diệp Hiệu có hơi khó hiểu.
Lâm Thư ngồi xuống bên cạnh Hồ Thụy Văn, đặt cốc giữ nhiệt bên chân. Nếu như cô ấy nhớ không cầm thì đầu tuần này, đối tượng hẹn hò của Hồ Thụy Văn là một cô gái khác, sao giờ đã đổi người rồi.
Đương nhiên chuyện này không liên quan gì đến cô ấy.
Hồ Thụy Văn và Lâm Thư cùng nói chuyện, cô ấy nhìn Diệp Hiệu, cố ý Hồ Thụy Văn: “Cậu không quan tâm đến bạn gái mình sao?”
Diệp Hiệu biết là bị hiểu lầm, cô nhìn về phía Lâm Thư, nói: “Xin chào, tôi là bạn gái của Cố Yến Thanh.”
Ánh mắt Lâm Thư hiện lên sự ngạc nhiên, sau đó bình tĩnh lại, chủ động vươn tay ra: “Xin chào cô.”
Diệp Hiệu cũng bắt tay với cô ấy.
Hai người phụ nữ không quen biết nhau không có gì để nói, Diệp Hiệu và Lâm Thư cũng không phải người thích tám chuyện.
Hồ Thụy Văn thấy có người đang bàn tán về Cố Yến Thanh thì thở dài nói với Diệp Hiệu: “Thể lực của lão Cố không tệ nhỉ.”
Diệp Hiệu không nói gì.
Lâm Thư hỏi: “Tại sao cậu không đi thi? Tại vì không thích à?”
Hồ Thụy Văn nhìn Lâm Thư, nói: “Bởi vì thể lực tôi không tốt, bởi vì tôi không phải trụ cột, bởi vì tôi không đẹp trai, bởi vì tôi không có bạn gái… Chị hài lòng chưa chị Thư?”
Lâm Thư nói: “Tôi hài lòng hay không không quan trọng, cậu tự rõ thực lực của mình là được.”
Diệp Hiệu: “…”
Phần sau của trận đấu, Diệp Hiệu chỉ lo suy nghĩ khi về nhà sẽ làm chuyện gì với Cố Yến Thanh, cũng không có tâm trạng nhìn tỷ số, mãi đến cuối cùng cũng không biết tại sao đội kia lại thắng được.
Kết thúc trận đấu, chuyện đầu tiên Cố Yến Thanh làm là chạy đến tìm Diệp Hiệu: “Anh đi thay quần áo đã, em chờ anh ở đây một lát nhé?”
Diệp Hiệu đưa bình nước cho anh, gật đầu.
Lâm Thư cười lạnh nói: “Buồn cười thật, bạn gái cậu cũng không mọc cánh, sao có thể tùy tiện bay đi.”
Miệng cô ấy quá sắc bén.
Cố Yến Thanh nhìn Diệp Hiệu, anh còn chưa giới thiệu quan hệ của hai người cho bất kỳ ai biết.
Diệp Hiệu nhún vai cười một tiếng.
Lâm Thư cảm thấy không thú vị nữa, đứng dậy bỏ đi, Hồ Thụy Văn nói: “Tối đi ăn cơm không?”
Không ai để ý anh ấy.
Cố Yến Thanh uống ít nước rồi trả bình nước lại cho Diệp Hiệu, khi cô nhận lấy hai người thuận thế nắm tay nhau, tay cô chỉ gãi nhẹ lên lòng bàn tay anh một cái.
Cố Yến Thanh hiểu, nói: “Không đi, tôi còn có việc.”
Hồ Thụy Văn không hỏi có việc gì: “Được.”
Cố Yến Thanh thấy Diệp Hiệu chủ động nói với người khác cô là bạn gái của anh thì có hơi bất ngờ nhưng lại cảm thấy đúng là chuyện cô có thể làm ra được. Cô luôn không cảm thấy ngượng ngùng vì bất kỳ chuyện gì.
Không phải chuyện động trời đáng sợ gì nhưng lại khiến Cố Yến Thanh vui mừng.
Trên đường trở về, anh nhớ đến lúc Diệp Hiệu say rượu nói anh và các đồng nghiệp nữ không coi ai ra gì liếc mắt đưa tình, mà anh chỉ trò chuyện với Lâm Thư ở cửa nhà hàng một lúc.
“Chị gái ngồi cạnh em vừa nãy có đẹp không?” Anh cười hỏi.
Diệp Hiệu cũng hỏi một câu rất nhàm chán: “Anh cảm thấy em với chị ấy ai đẹp hơn?”
Cố Yến Thanh: “Ngồi gần em có mấy chị gái, em biết anh hỏi ai sao?”
Diệp Hiệu nhếch khóe môi lên cười: “Vậy em không biết, dù sao người em hỏi là người chưa hết duyên cũ với anh kìa.”
“Duyên cũ chưa kết?” Cố Yến Thanh liếc nhìn cô, đây là kiểu hình dung gì vậy: “Diệp Hiệu, em ghen à?”
Diệp Hiệu không trúng kế, bởi vì cô biết một tin đồn, cô xích lại ngồi gần anh nói: “Chị ấy không phải là vợ trước của Trần Quan Nam sao? Anh lại là đồng nghiệp của Trần Quan Nam… Anh và chị ấy lấy đâu ra duyên cũ? Anh không nói đạo lý, cưỡng ép rót giấm vào trong miệng em à?”
Cố Yến Thanh không ngờ cô có thể thông minh đến vậy, đến cả chuyện này cũng biết, nhưng bởi vì đấu võ mồm như này rất thú vị: “Đúng là anh hơi ghen.”
Diệp Hiệu xác minh được phản ứng của Cố Yến Thanh, không ngờ trước kia Lâm Thư và Trần Quan Nam từng là vợ chồng.
“Anh ăn phải giấm quá hạn rồi.” Cô nói.
Cố Yến Thanh cười: “Cho bạn trai ăn một ít tượng trưng, trải nghiệm chút.”
Diệp Hiệu tháo dây cao su ra, tiện tay đặt lại trong hộp tay vịn, tóc đen xõa ra, cô buồn bực nghĩ tại sao vẫn chưa đến nhà?
“Bạn trai, lái nhanh chút được không?”
Cố Yến Thanh nhìn đường phố, chạng vạng tối thứ bảy khá đông xe, anh dịu dàng nói: “Có phải muốn đi vệ sinh không? Phía trước có một cửa hàng, anh dừng lại nhé?”
“Em không.”
Trong đầu Diệp Hiệu đều là hình ảnh anh vén áo đồng phục lau mồ hôi, vừa quyến rũ lại hấp dẫn, có lẽ cô tẩu hỏa nhập ma rồi.