Vũ trụ đã mất

Trên đường trở về nhà, Diệp Hiệu không nói câu nào, Cố Yến Thanh cho rằng cô mệt hoặc đói, xem ra cô cũng không muốn ra ngoài ăn nữa. Khi vào thang máy, anh cầm điện thoại chuẩn bị gọi ít đồ ăn giao đến.
 
Diệp Hiệu im lặng nhìn con số đang nhảy lên.
 
Sau khi vào cửa, cô bỗng nhiên ấn người đàn ông đang cúi đầu xem điện thoại lên cửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau lưng Cố Yến Thanh đột nhiên đập vào chốt cửa, anh “a” một tiếng, cảm giác đau đớn truyền ra khắp toàn thân nhưng biến mất rất nhanh.
 
“Em làm gì vậy?” Anh còn chưa kịp phản ứng lại, nhìn Diệp Hiệu.
 
Diệp Hiệu đưa tay chạm vào chỗ của anh tiếp xúc với cánh cửa, khẽ xoa cho anh, cô hỏi: “Anh đau không?”
 
“Em muốn làm gì à?” Anh thấy rõ cảm xúc trong mắt cô, cuối cùng hiểu ra.
 
Diệp Hiệu cười hai tiếng, đưa tay kéo vạt áo anh lên, tay còn lại ôm cổ anh, hôn mạnh một cái: “Lúc thi đấu anh làm gì vậy?”
 
Không thể dùng khăn mặt lau mồ hôi sao? Không thể không lau sao? Hai cô gái bên cạnh cô gọi thẳng anh là nam Bồ Tát.
 
Lúc ấy, dục vọng của Diệp Hiệu bị khơi gợi, lại rất tức giận, còn có một tâm trạng phức tạp không biết nên hình dung thế nào. Cô rõ ràng cảm thấy mình rất hẹp hòi, nhất là khi nghe hai cô gái kia nói khi về phải điều tra xem anh chàng đẹp trai này làm ở bộ phận nào, con quỷ hẹp hòi lại càng càn quấy hơn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Yến Thanh cười lười biếng, anh khom người cúi xuống, giả vờ không hiểu: “Anh làm gì?”
 
Diệp Hiệu nghĩ lại cũng không có gì, mọi chuyện anh làm đều vì cô, cuối cùng anh cũng là của cô. Diệp Hiệu cởi áo phông của anh ra ném xuống đất, vuốt ve xương quai xanh, cổ của anh, lại cúi đầu ngửi.
 
Người anh rất thơm, sau khi vận động tắm xong chỉ có mùi sữa tắm nhẹ nhàng man mát.
 
Diệp Hiệu nói: “Sau này anh đừng vén áo lên nữa, biết chưa?”
 
Cố Yến Thanh không đáp cũng không làm gì, cứ để cho cô như vậy.
 
Anh cảm nhận được sống mũi và bờ môi lành lạnh của cô, ướt át, giống như động vật nhỏ vừa nguy hiểm lại vừa dịu dàng, như thể một giây sau sẽ bắt đầu cuộc săn mồi.
 
Diệp Hiệu không được đáp lại thì khẽ nhíu mày: “Anh không làm gì thì có thể cởi đồ cho em.”
 
Giọng nói nhẹ nhàng khiến lý trí của anh dần sụp đổ
 
Cố Yến Thanh ôm eo cô thì bị Diệp Hiệu đẩy ra, cô cúi thấp người, tay cũng theo đó lần xuống dưới.

 
“Đừng quá đáng.” Anh nhắc nhở.
 
Diệp Hiệu không nghe, cười lạnh vuốt ve cổ anh: “Quá đáng bằng anh sao?”
 
“Không phải anh thích vén áo sao, nào, vén áo cho em nhìn xem.”
 
Cố Yến Thanh không đấu võ miệng với cô nữa, thân thể dựa vào cửa, để cho cô làm loạn. Cuối cùng Diệp Hiệu vẫn là Diệp Hiệu, cho dù có phải bạn gái anh hay không.
 
Cơ bụng của anh chỉ lộ ba giây nhưng anh phải gặp nạn một đêm.
 

 
Từ hoàng hôn đến đêm muộn.
 
Diệp Hiệu mệt mỏi, tay cũng không muốn nhấc, cô ôm đầu gối tựa vào cửa sổ sát đất nhìn cảnh đêm, Cố Yến Thanh đang dọn lại giường. Thể lực của đàn ông thật sự không thể đo lường được, buổi chiều đánh bóng mấy tiếng, ban đêm còn có thể hành hạ cô như vậy, giết cho cô không còn một mảnh giáp.
 
Đợi anh thu dọn xong, ôm cô từ cửa sổ sát đất lên, Diệp Hiệu nhìn thấy lưng và cổ anh đều có đủ loại vệt đỏ khác nhau, đều là tác phẩm của cô.
 
Cô khẽ sờ, buồn bực nói: “Anh không sao chứ, cũng không biết thứ hai có biến mất được không.”
 
Cố Yến Thanh cũng sờ một cái, không có cảm giác gì.
 
Mái tóc dài của Diệp Hiệu trải ra gối nằm, nếu không cẩn thận anh sẽ đè vào, cuối cùng anh hết cách đành đứng dậy đặt cô sang bên cạnh.
 
Diệp Hiệu nằm trên gối nhìn anh, cho là anh muốn đi nên đưa tay ra: “Ôm em đi.”
 
Cố Yến Thanh quay về giường, khóe mắt cô vẫn còn đỏ, lông mi đen nhánh ẩm ướt dính vào nhau, trông rất mệt mỏi, nhưng đôi mắt lại sáng long lanh như hòn bi trong veo nhìn anh.
 
“Em mệt không?” Anh hỏi.
 
Diệp Hiệu chôn mặt vào cổ anh, giọng nói mơ hồ không rõ: “Vâng, nhưng muốn ôm anh.”
 
Cố Yến Thanh ôm cô vào lồng ngực: “Sao lại như đứa trẻ thích bám người vậy.”
 
Diệp Hiệu nhếch môi: “Đúng thế đó.”
 
Cố Yến Thanh không nói gì chỉ ôm chặt cô, mỉm cười đầy cưng chiều.
 

Diệp Hiệu chợt ý thức được cảm xúc của con quỳ hẹp hòi buổi chiều bắt đầu từ cái gì, chính là từ dục vọng chiếm hữu của cô.
 
Cô chống cằm dựa vào lồng ngực anh, ngẩng lên nói với anh: “Cố Yến Thanh, hình như em chưa từng nói với anh. Em rất thích anh.”
 
Cơ thể người đàn ông hơi cứng lại: “Em nói gì?”
 
Diệp Hiệu biết anh đã nghe thấy nhưng vẫn nói lại: “Em thích anh.”
 
Trong mắt Cố Yến Thanh hiện lên ý cười xấu xa: “Ai thích ai?”
 
Diệp Hiệu bóp bóp mặt anh: “Em thích anh.”
 
Sao người đàn ông này lại ngây thơ như vậy, hỏi lại giống như hai kẻ ngốc vậy.
 
Đã như vậy, Diệp Hiệu cũng quyết định thẳng thắn.
 
Đúng là ban đầu quyết định của cô không đủ tôn trọng anh nhưng cô không muốn phủ nhận, ngay vào lúc gặp anh ở nhà Trình Hàn cô đã thích anh rồi. Trong lúc cô đắn đo và tỉnh táo thì cuối cùng vẫn thích anh.
 
Không chỉ vì tình dục mà là vì anh.
 
Tình dục chỉ là một phần, muốn thân mật với mình thích là chuyện bình thường, điều này không có gì phải xấu hổ cả.
 
Nhưng mọi thứ của anh, từ tính cách, nhân cách, lý tưởng đều khiến cô thích.
 
Mà Diệp Hiệu không biết là Cố Yến Thanh cũng bắt đầu rung động với cô từ đêm mưa đó, anh cố ý trì hoãn nửa tiếng để đi đón Trình Hạ chỉ vì để ở lại với cô lâu hơn một chút.
 
Trong quá trình thích nhau này, bọn họ không mở miệng nói ra.
 
Qua một lúc, anh tì cằm lên trán cô: “Anh cũng vậy.”
 
“Diệp Hiệu, em nói lời phải giữ lời.”
 
Hai người chính thức xác định quan hệ thì sẽ không định che giấu nữa, nhưng cũng không phải phô trương khắp nơi.
 
Diệp Hiệu suy nghĩ, tạm thời cố gắng không nói chuyện này với nhà Trình Chi Hòe trước. Trong nhà đó một học sinh phải tập trung chuẩn bị thi, lúc này mà nghe được tin bát quái lớn như vậy sẽ gây ảnh hưởng.
 
Đương nhiên Cố Yến Thanh không ngại chuyện nhỏ nhặt này.

 
Đôi tình nhân luôn có rất nhiều sự ăn ý.
 
Cuối tuần khi Diệp Hiệu ôn tập cho Trình Hạ chuẩn bị thi, cô cũng làm đề. Ban ngày dạy thêm cho Trình Hạ, buổi tối đến chỗ Cố Yến Thanh để anh giúp cô mô phỏng cảnh phỏng vấn, nhưng trong lúc luyện tập, chủ đề lại không biết chệch đi hướng nào.
 
Thời gian trôi rất nhanh, thoáng cái đã đến tháng năm.
 
Từng việc trên bản ghi nhớ của Diệp Hiệu đều được đánh dấu đã làm xong, cảm giác gấp gáp cũng dần biến mất.
 
Nhưng có một chuyện khác, cô phải thuê nhà.
 
Mỗi sinh viên tốt nghiệp vào lúc này đều chán nản, cảm giác lúc nào cũng có thể lưu lạc đầu đường, mặc dù có thể ở ký túc xá đến tháng sáu nhưng người chung phòng đều dọn đi gần hết.
 
Thỉnh thoảng Diệp Hiệu cũng sẽ có cảm giác bàng hoàng, hốt hoảng.
 
Mua một căn nhà ở thành phố này giống như nằm mơ giữa ban ngày đối với Diệp Hiệu, nhưng dù sao cũng phải có một cái ổ cho bản thân để ổn định.
 
Thật ra từ trước đó cô đã bắt đầu xem trên mạng, trong lòng có ước lượng, giá thuê nhà ở trung tâm thành phố quá cao, chỉ có thể xem ở bên ngoài.
 
Diệp Hiệu không muốn thuê chung với ai, cô muốn ở một mình.
 
Thuê nhà cùng người khác có không ít phiền phức, mà cô không hiểu, cũng không có thời gian xử lý quan hệ đó. Huống chi hiện giờ cô có bạn trai, dẫn người về nhà sẽ không tiện.
 
Thật may là đúng lúc trong vòng bạn bè của cô có một đàn chị muốn cho thuê lại căn hộ riêng.
 
Diệp Hiệu liên lạc với đàn chị ấy, hẹn cuối tuần đi xem nhà.
 
Căn hộ này của đàn chị được gia đình mua cho lúc mới tốt nghiệp, hiện giờ phải kết hôn chuyển đến nhà mới nên căn chung cư đó để không lại phải trả hết tiền thế chấp nên cũng đáng tiếc.
 
Chung cư không lớn, là nhà kiểu loft, được giữ gìn không tệ, trang trí theo phong cách Bắc Âu mà con gái thích. Chỉ là có yêu cầu với khác thuê, một cô gái thích sạch sẽ, có công việc đàng hoàng, không nuôi thú cưng.
 
Cái này không có gì quá đáng, mỗi điều kiện Diệp Hiệu đều phù hợp. Mà điều quan trọng là khoảng cách từ đây đến nơi cô làm không xa, cuối cùng buổi sáng cô không cần chen chúc hơn một tiếng trên tàu điện ngầm nữa.
 
Diệp Hiệu xem nhà xong rất hài lòng, hỏi câu đầu tiên: “Chắc không yêu cầu độc thân đâu nhỉ chị?” Có một số chủ nhà sẽ có yêu cầu này.
 
Đàn chị trợn tròn mắt: “Nếu như em chỉ có một người bạn trai thì không có vấn đề gì.”
 
Diệp Hiệu mỉm cười, lại hỏi: “Bao nhiêu tiền một tháng ạ?”
 
Cô ấy nói ra con số, vẫn trong phạm vi dự trù của Diệp Hiệu nhưng hơi cao. Diệp Hiệu chắc chắn muốn dùng số tiền ít nhất, đi làm chuyện lớn nhất.
 
Hai người mặc cả một lần, dù sao trước đó cũng quen biết, cũng ngại từ chối nhau, đến cuối cùng giảm giá còn 300 tệ một tháng, đồng thời miễn phí một năm tiền Internet.
 
Thế là Diệp Hiệu tốn thời gian nửa ngày có được ngôi nhà đầu tiên của mình trong thành phố này.
 

Lúc đầu cô chỉ từng nhắc một lần với Cố Yến Thanh về quyết định này, không hề nói đến quá trình. Cho dù có bạn trai nhưng cô cũng chưa từng nghĩ đến việc chuyện gì cũng cần bạn trai giúp đỡ.
 
Cuối tuần, Cố Yến Thanh đi ra ngoài thành phố. Một mình Diệp Hiệu mất một ngày để thu xếp đồ đạc, dọn nhà.
 
Sẩm tối, ánh nắng ấm áp như thủy triều chiếu xuống mặt đất, một ít tia nắng chiếu lên người cô. Diệp Hiệu mặc áo phông bằng vải bông ngồi trên sàn nhà, mở ra thùng giấy nhỏ cuối cùng, bên trong là sách, cô lau từng cuốn một rồi đặt lên giá sách màu trắng.
 
Làm xong những chuyện này, sau lưng cô đều là mồ hôi, áo dán lên da.
 
Diệp Hiệu hơi mệt, nằm ra sàn nhìn trần nhà cao, bên trong lan can là giường, rèm cửa. Cô nằm một lúc lâu, mơ màng nhìn mặt trời lặn, trong phòng không có ánh sáng nào, ánh sáng khuất sau chân trời, ngoài cửa sổ không có tòa nhà nào, căn nhà như đảo hoang.
 
Mà cô như người chết nằm giữa đảo hoang, không ngừng chìm xuống.
 
Điều này có hơi khủng bố, nhưng thật sự rất cô độc.
 
Nhưng cô không cho phép bản thân quái đản như vậy, cô búng tay mở đèn lên, trong phòng lập tức sáng bừng từng ngõ ngách, mọi cảm xúc nhỏ bé kia đều biến mất không còn gì.
 
Cô đứng dậy khỏi sàn nhà, đi tắm rửa, gọi đồ ăn bên ngoài, trong lúc đợi giao hàng còn tranh thủ xem mấy đề.
 
Cố Yến Thanh cũng không ngờ mới ra ngoài mấy ngày, Diệp Hiệu không chỉ tìm được nhà mà còn chuyển nhà xong rồi.
 
Diệp Hiệu mang đến cho anh một cảm giác, quá độc lập.
 
Cuối tuần hai người gặp nhau ở nhà anh, Diệp Hiệu cũng chỉ dùng giọng điệu thản nhiên nói với anh những chuyện này.
 
Sau đó trừ khi có việc nếu không cô không đến trường nữa, cũng đưa địa chỉ nhà mới cho anh.
 
Cách chỗ anh rất xa.
 
Cố Yến Thanh nói: “Có phải em vội quá rồi không?”
 
Diệp Hiệu cười: “Cũng không phải mua nhà, sau này tìm được căn thích hợp hơn, nói không chừng sẽ chuyển nhà tiếp.”
 
Yêu đương chưa bao lâu, hai người đều cần không gian riêng cho mình, anh hiểu đạo lý này, không phải là anh không ủng hộ Diệp Hiệu thuê nhà.
 
Nhưng anh biết Diệp Hiệu vừa tốt nghiệp, có áp lực kinh tế, tình hình gia đình cô thế nào vừa nhìn là biết.
 
Anh không biết Diệp Hiệu có bao nhiêu tiền tiết kiệm nhưng là bạn trai của cô, dù cho anh không có loại quan niệm nuôi bạn gái nhưng anh không thể nhịn được mà suy nghĩ nhiều.
 
Cố Yến Thành hỏi cô tiền thuê nhà bao nhiêu, Diệp Hiệu cũng đơn giản nói một con số với anh.
 
“Anh cho…” Anh hơi do dự nói.
 
“Em không cần.” Diệp Hiệu cắt ngang lời anh, cô nhìn anh giống như hiểu anh suy nghĩ cái gì, anh muốn cô giúp cô tiền thuê nhà nhưng cô không cần.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận