Diệp Hiệu nhận ra rằng, khi cơ thể con người rơi vào trạng thái đau đớn tột độ, người ta hoàn toàn không có ham muốn sống nữa.
Cô nghĩ là chết đi thôi.
Chết rồi thì tốt, không còn đau đớn, không còn áp lực, cũng không cần đối mặt với hiện thực khốn nạn này nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng khi chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện, cô vẫn phải kiên cường bước xuống, coi mình là bất khả chiến bại.
Cơn đau làm cô không có cách nào cố gắng đi đến phòng bệnh được, nên cô đi đến hiệu thuốc mua ít thuốc để uống, sau đó ngồi xổm bên lề đường rất lâu, cho đến khi cơn co giật dữ dội đó trôi qua.
Trong phòng bệnh, mẹ đang đổ bô nước tiểu, tâm trạng của ba cực kỳ tệ, cả hai đều không muốn nói chuyện.
Mẹ đổi quần bỉm người lớn cho ông, bà an ủi rằng: "Bác sĩ nói khả năng hồi phục rất cao, anh đừng xị mặt nữa."
Diệp Hải Minh cũng không tức giận, chỉ là thấy hổ thẹn vì sự vô dụng của mình, ông thở dài hỏi: "Hiệu Hiệu đâu?"
Đoàn Vân nói: "Con bé ra ngoài rồi."
"Đi đâu?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Không biết." Đoàn Vân hạ thấp giọng dặn dò: "Tối nay Hiệu Hiệu chăm anh, nếu nước tiểu đầy thì anh bảo con bé gọi hộ sĩ tới thay bỉm nhé. Không thể để một cô gái làm những..."
"Biết rồi." Ngoại trừ xấu hổ, trong giọng của ông còn chứa đựng sự tủi thân.
Diệp Hiệu đứng ngoài cửa chờ một lúc, nghe thấy ba mẹ còn có lời muốn nói, cô chỉ còn cách xách cơm tối đi ra ngoài.
Trời đã sẩm tối, mây rất thấp. Cô chống tay lên bệ cửa sổ, bởi vì dạ dày vẫn còn đau nên không thể đứng thẳng người. Quần áo dính vào da, bó chặt cả người rất khó chịu.
Diệp Hiệu đưa mẹ lên xe buýt, sau đó cô thuê một căn phòng trong khách sạn nhỏ ở cổng bệnh viện hai tiếng đồng hồ.
Cô đi tắm rửa, cơ thể sắp bốc mùi rồi.
Sau khi tắm rửa xong vẫn còn một chút thời gian, cô cũng không rời đi ngay mà lấy điện thoại ra xem lại thông báo nhận chức. Để có kết quả này, chỉ mình cô biết bản thân đã phải bỏ bao nhiêu công sức nỗ lực.
Nếu hiện tại không như thế này, cô sẽ vào đài truyền hình, có thể may mắn được làm chuyên mục tin thời sự mà mình muốn làm, cũng có thể là có trắc trở. Thất bại cũng không sao. Diệp Hiệu chưa bao giờ sợ khó khăn, cô sẽ dùng hết sức tiến về phía trước. Trước nay cô luôn không có gì cả, thứ mà cô có nhiều nhất chính là sự dũng cảm.
Nhưng bây giờ những điều này chẳng có nghĩa lý gì.
Diệp Hiệu xóa bỏ tin nhắn này, mỗi lần chỉ cần đọc một chữ thôi cũng làm cho cô thấy trái tim mình đau nhói.
Rõ ràng là đã đủ rồi, nhưng lại không thể tiến lên trước một bước.
Cô mặc vào bộ quần áo sạch sẽ rồi quay lại phòng bệnh, ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, rải những vệt sáng lạnh trên mặt đất. Diệp Hiệu chuyển hai chiếc ghế ra ngoài tấm rèm, cô ngồi dựa vào một cái, còn một cái để kê chân, bên trong tấm rèm có động tĩnh gì cô có thể nghe thấy ngay lập tức.
Diệp Hải Minh vẫn luôn im lặng bất động, Diệp Hiệu cũng cả đêm không ngủ.
Sáng sớm mẹ đã đến, sắc mặt mệt mỏi, Diệp Hiệu không hỏi bà có phải bị đau đầu hay không, hỏi ra bà cũng không nói thật.
Bầu không khí vẫn rất trầm lặng.
Mẹ có mang máy tính xách tay đến, sau khi nhận được máy cô vội vàng làm giấy chứng nhận tai nạn lao động. Bên phía công trường đã gọi điện thoại để giải quyết riêng tư, nhưng cô vẫn phải nghiên cứu bản thỏa thuận và số tiền bồi thường, những việc phải làm nhiều đến mức cô chẳng có thời gian để buồn vì những chuyện không cần thiết.
Buổi chiều có họ hàng đến thăm ba, ngoài an ủi ra mọi người cũng không giúp được gì. Hơn nữa, một khi nhắc đến chuyện bị thương là Đoàn Vân lại khóc.
Khó lắm Diệp Hiệu mới thấy buồn ngủ, vừa nhắm mắt thì lại bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh, là số điện thoại lạ từ thành phố B.
Sau khi bắt máy, đầu bên kia vang lên giọng một người đàn ông trung niên: "Xin hỏi đây là bạn Diệp Hiệu phải không?"
"Là tôi."
Đối phương nói: "Xin chào, tôi là thầy Trịnh ở phòng nhân sự đài truyền hình thành phố B, bài đánh giá của bạn đã được thông qua, bạn đã nhận được thông báo bằng tin nhắn chưa?"
Diệp Hiệu hơi sửng sốt, nói: "Nhận được rồi ạ."
Đối phương thấy tò mò cô nhận được rồi sao không trả lời, mà Diệp Hiệu thì đã xóa tin nhắn rồi.
"Chỗ tôi muốn xác nhận với bạn một chút, thời gian nhận chức và những tài liệu còn cần chuẩn bị."
Diệp Hiệu đi đến bên cửa sổ, cố gắng nói rõ: "Xin lỗi, tôi không đến báo danh nữa, bên đài các thầy cứ để là tự động xóa đi."
Thầy Trịnh hơi bất ngờ: "Tôi có thể hỏi vì sao không?"
Diệp Hiệu nói: "Lý do cá nhân."
"Vậy được, tôi hiểu rồi."
"Tạm biệt."
Sau khi cúp máy, Diệp Hiệu lại đứng một lúc lâu, cho đến khi chị dâu họ đến vỗ vai cô gọi: "Diệp Hiệu."
Diệp Hiệu nhét điện thoại vào túi quần bò.
Chị dâu họ nhìn nhìn cô: "Em vẫn chưa ăn được đồ gì sao?"
Diệp Hiệu mỉm cười: "Đỡ hơn rồi ạ."
Nhìn sắc mặt cô, không giống dáng vẻ đỡ hơn chút nào. Khuôn mặt của Diệp Hiệu có khí chất phóng khoáng và thông minh, tỏa sáng, đường nét gọn gàng, trên mặt không có nhiều thịt, mới có hai ngày mà hai má cô đã hơi hóp vào.
Đây không chỉ là không thèm ăn, mà là thân thể có vấn đề.
"Đang bận làm việc sao?" Vừa đi vào đã thấy cô luôn làm việc trên máy tính và gọi điện thoại.
Diệp Hiệu hơi thất thần: "Vâng."
"Tình hình này của nhà em thì không thể thiếu em được, em biết chứ?" Chị dâu họ đắn đo lựa lời: "Ba em cần người chăm sóc cả ngày, thân thể mẹ em lại như thế."
Diệp Hiệu im lặng nghe chị ấy nói.
Chị dâu họ thở dài: "Nhà chị ở gần đây nên cũng có thể giúp đỡ chút ít, có thể thuê một người chăm sóc, nhưng họ không có chỗ dựa tinh thần, em đi xa như vậy, không phải là cách."
Diệp Hiệu nhìn chằm chằm mặt đất, đế giày cọ cọ nền gạch. Cô hiểu ý của chị dâu họ, cô nói: "Lần này em không đi nữa, ở nhà chăm sóc họ."
Ai cũng biết đây là một quyết định khó khăn.
Hiện giờ cô không đủ khả năng đưa ba mẹ đến sống ở thành phố B, mà bọn họ lại rất cần có cô.
Diệp Hiệu nhớ đến dì Vương mà cô phỏng vấn năm ngoái, vì để ba đứa con được học hành tử tế mà mùa hè bà ấy ở gầm cầu, cơm trưa chỉ có bánh bao chay và nước lạnh.
Nghe có vẻ khó tin, nhưng đây là hiện trạng của tầng lớp này. Ba mẹ cô chẳng phải cũng vậy sao? Với Diệp Hải Minh và Đoàn Vân mà nói, thành tựu duy nhất của cuộc đời này, chính là Diệp Hiệu.
Cô đã trưởng thành rồi, có quyền đưa ra sự lựa chọn, không thể ngoảnh mặt làm ngơ trước khó khăn của ba mẹ.
Nhưng đến lúc thực sự phải mở miệng nói từ bỏ, cô cũng đau khổ như xé lòng.
Gần tối, sau khi tiễn hết họ hàng về, cô nhận được tin nhắn wechat của Cố Yến Thanh.
[Ngày kia anh trở về thành phố B, khi nào em trở lại, anh đến đón em.]
Diệp Hiệu không biết khi gửi tin WeChat này trong lòng Cố Yến Thanh đang nghĩ gì, chắc chắn không phải là tâm trạng vui vẻ. Ba bốn ngày liên tiếp, bọn họ đều không nói chuyện bình thường với nhau. Tối hôm đó Diệp Hiệu nói một câu "em buồn ngủ rồi" để kết thúc cuộc trò chuyện, anh có thể nhận ra sự qua loa lấy lệ của cô.
Trên thực tế, Cố Yến Thanh không chỉ nhận ra sự lấy lệ của Diệp Hiệu, thậm chí anh còn cảm giác được dường như cô đang gặp phải chuyện gì đó, tâm trạng cô rất tệ, xa cách với anh.
Anh biết tính cách cô rất độc lập, cả người đều là gai góc, lần này cô cũng thu mình vào trong chiếc vỏ ngoài cứng rắn.
Cô không muốn nói, Cố Yến Thanh cũng không ép cô.
Anh đang ở nước ngoài nên chênh lệch vài múi giờ với cô, khoảng cách quá xa, mà công việc của anh lại quá bận, nên anh không thể chú ý hết mọi việc được. Nhưng cho dù xảy ra chuyện gì, Cố Yến Thành đều biết, hai người cần phải nói chuyện rõ ràng.
*
Ba ngày sau, Diệp Hiệu đã bước đầu giải quyết được chuyện thỏa thuận bồi thường, cô nói với mẹ phải đi đến thành phố B một chuyến, sẽ nhanh chóng quay lại.
Khi ngồi trên máy bay, Diệp Hiệu suy nghĩ rất nhiều, trong đầu đều là Cố Yến Thanh. Công việc là chuyện của cá nhân cô, có thể từ bỏ một cách quả quyết, chẳng qua là cam chịu thôi.
Còn mối quan hệ này là của hai người, cô không biết phải làm sao nữa, đến khi máy bay hạ cánh cô cũng chưa thể nghĩ ra.
Cô bắt xe đi đến dưới tầng nhà Cố Yến Thanh, sau đó gọi điện cho anh, không ai bắt máy. Diệp Hiệu không biết anh đang bận chuyện gì, chỉ có thể đi lên nhà xem thử.
Trong phòng tối om, vừa mới bước vào trong hai bước cô đã đụng phải một vật gì đó màu đen, nhìn kỹ hơn, là vali hành lý của anh.
Anh trở về đã hơn một ngày rồi, còn chưa dọn dẹp hành lý sao?
Diệp Hiệu bật đèn lên, nhìn thấy đôi giày ở cửa, điện thoại để trên sô pha, vứt rất tùy tiện. Anh ở nhà?
Trên giường trong phòng ngủ có một người, Cố Yến Thanh nằm nghiêng trên đó, trên người không mặc quần áo, đắp chăn đến ngang eo. Hình như anh rất mệt mỏi và buồn ngủ, tắm rửa xong là ngã thẳng xuống giường ngủ luôn.
Trên đầu giường có một chiếc đèn ngủ nhỏ, Diệp Hiệu ngồi xổm xuống, đưa tay sờ sờ đoạn eo trần của anh, rất lạnh.
Người đàn ông bị cô sờ cho tỉnh lại, hé mắt nhìn thấy Diệp Hiệu, anh vô thức mỉm cười: "Em về rồi?"
Diệp Hiệu hỏi: "Sao anh không mặc quần áo cẩn thận?"
Cố Yến Thanh: "Để dành cho em."
Nghe thấy anh nói vậy, Diệp Hiệu cau mày.
Cố Yến Thanh nắm lấy cổ tay cô, hơi dùng sức chút kéo cô lên giường, anh mơ mơ màng màng nói: "Diệp Hiệu, anh rất mệt."
Diệp Hiệu ngã xuống giường rồi ngọ nguậy: "Em còn chưa tắm rửa, trên máy bay rất bẩn."
Cánh tay Cố Yến Thanh quấn chặt lấy eo cô, lại nhắm mắt vào: "Còn mấy tiếng nữa trời mới sáng, ngủ đi."
Sau đó, mặc kệ Diệp Hiệu có nói gì, cựa quậy thế nào, anh cũng không có phản ứng.
Anh yên tĩnh đè trên người cô, cái ôm đã lâu không có, làm cho trái tim cô co thắt lại. Đã một tuần liền rồi, cảm giác bất an mãnh liệt, khiến cho cô luôn lo sợ rằng, thân thể mình sẽ bị vũ khí sắc bén đâm xuyên qua bất cứ lúc nào.
Cô không thể tưởng tượng được, từ thành phố này đến quê nhà cô, khoảng cách hai nghìn cây số, hai người phải làm thế nào để duy trì tình cảm này.
Ba bại liệt trên giường, mẹ sức khỏe không tốt, một gia đình như thế… Cố Yến Thanh phải đối mặt như thế nào? Anh là một người có xuất thân, học vấn, gia giáo đều rất tốt, chắc chắn anh sẽ chủ động giúp cô gánh vác trách nhiệm.
Nhưng như vậy có hợp lý không?
Là bởi vì anh có tiền, có học vấn mà cả nhà cô dựa vào anh nuôi dưỡng, anh nợ gì cô sao?
Không, lòng tự tôn của cô cũng không cho phép như vậy.
Cô vẫn mất ngủ nghiêm trọng, cơ thể rất mệt nhưng lại không ngủ được.
Nằm trên giường mấy tiếng đồng hồ, đến năm giờ rưỡi sáng, cô đứng dậy rời khỏi nhà anh.
*
Diệp Hiệu: [Tối nay cùng nhau ăn cơm nhé.]
Cố Yến Thanh tỉnh dậy, nhận ra không có Diệp Hiệu ở bên cạnh, nếu không phải nhìn thấy lời nhắn của cô để lại, anh còn tưởng rằng tối qua mình nằm mơ.
Câu nói này hơi kỳ quái, nhưng lại không nói rõ lạ ở chỗ nào.
Cố Yến Thanh cũng không làm trò đoán mò vô nghĩa, cái anh quan tâm hơn chính là vì sao mấy ngày trước cô không vui.
Bảy giờ tối, Diệp Hiệu tắm rửa xong, chuẩn bị ổn thỏa rồi đi xuống tầng.
Tối hôm qua quá tối, anh không có nhìn kỹ Diệp Hiệu. Hôm nay cô rất đẹp, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, so với khuôn mặt mộc thì như này càng có sức hấp dẫn của người phụ nữ trưởng thành.
Nhưng cô đã gầy đi rất nhiều, cằm cũng nhọn hơn, đây là mới có mấy ngày sao?
Ngồi trong xe, Cố Yến Thanh xoa xoa mặt cô: "Em sao thế?"
Diệp Hiệu lắc lắc đầu, nhìn anh nói: "Anh lái xe đi, em đói rồi."
"Được."
Nhà hàng mà anh đặt Diệp Hiệu chưa đến ăn bao giờ, cô chậm rãi ăn mấy miếng rồi không mấy hào hứng đặt bộ đồ ăn xuống.
"Em không thích sao?" Cố Yến Thanh ngồi ở đối diện quan sát từng hành động của cô: "Nếu không thì chúng ta đổi nhà hàng khác."
Vẻ mặt Diệp Hiệu không mấy nhiệt tình: "Không cần đâu, em không đói."
Lời nói trước sau của cô thật mâu thuẫn.
Cố Yến Thanh hỏi cô: "Diệp Hiệu, mấy ngày em về nhà có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
"Không có." Cô nhẹ nhàng nói.
Cố Yến Thanh có chút bất lực, nhưng lại không thể ép cô nói gì, anh nhìn thời gian rồi hỏi: "Hôm nào em đi báo danh? Đài truyền hình đã thông báo cho em chưa?"
Diệp Hiệu đối diện với ánh mắt của người đàn ông, im lặng rất lâu mới mở miệng nói: "Em có một ý tưởng."
Cố Yến Thanh mỉm cười, thân thể thả lỏng dựa ra phía sau: "Ý tưởng gì mà khiến em nghiêm túc cả buổi tối."
Diệp Hiệu nói: "Em không muốn đến đài truyền hình nữa."
Chuyện này rất bất ngờ, Cố Yến Thanh không khỏi sửng sốt vài giây: "Ý là sao?"
"Không gì hết." Diệp Hiệu nhẹ thở phào một hơi, nói: "Chỉ là cảm thấy rất vô nghĩa, thi vào rồi cũng chỉ thế mà thôi. Em học hành nhiều năm như thế, làm phóng viên kiếm được có chút tiền, chẳng đáng."
Bàn ăn bỗng rơi vào sự im lặng kỳ dị, Cố Yến Thanh hỏi ngược lại cô: "Ngày hôm nay em mới nhận ra không đáng sao?"
Diệp Hiệu cười khẽ một tiếng: "Rất lạ sao, em chợt hiểu ra, không vì kiếm tiền thì em vì cái gì?"
Cố Yến Thanh cũng cười: "Vậy em muốn làm gì?"
"Còn chưa quyết định, có thể sẽ quay về nhà." Diệp Hiệu nói.
Cố Yến Thanh nhìn cô chăm chú, trong mắt là cảm xúc mãnh liệt, hoặc có thể nói là nóng nảy, trò đùa này có hơi quá rồi.
"Diệp Hiệu, anh hy vọng em sẽ xem xét một cách kỹ lưỡng trước khi đưa ra bất kỳ quyết định nào."
Diệp Hiệu nói: "Không đến đài truyền hình chính là kết quả sau khi em đã suy nghĩ cẩn thận, quay về nhà làm việc cũng là kết quả sau khi em cân nhắc kỹ lưỡng, có vấn đề gì sao?"
Cố Yến Thanh hỏi: "Khi em đưa ra những quyết định này có nghĩ đến anh không? Em không chỉ có một mình, em đã có bạn trai rồi."
Diệp Hiệu dùng ánh mắt châm biếm nhìn anh: "Cho nên, bây giờ em muốn làm gì, cũng phải suy nghĩ đến cảm nhận của anh trước phải không?"
"Em biết anh không có ý này." Cố Yến Thanh rất kích động với thái độ bất thường này của cô, nhưng anh vẫn nói: "Em bình tĩnh một chút."
Diệp Hiệu nói: "Em vẫn luôn rất bình tĩnh để nói những chuyện này với anh."
Lại là một sự im lặng.
"Diệp Hiệu, em đang thi với anh xem trái tim ai tàn nhẫn hơn sao?" Cố Yến Thanh nhìn cô chằm chằm, cố gắng kìm nén cơn nóng giận.
Thân thể Diệp Hiệu rất khó chịu, đối diện với áp lực đến từ người trước mặt này, mỗi một câu cô nói ra đều phải dùng hết sức lực.
"Đây không phải ngày đầu anh quen biết em." Những ngón tay ở dưới gầm bàn của cô nắm chặt lại, thái độ vô cùng cứng rắn: "Em chính là một người ích kỷ hám lợi, anh đừng áp dụng mấy bộ lọc bạn gái khó hiểu với em."
Càng nói càng mất kiểm soát, Cố Yến Thanh nhíu mày: "Em có ý gì?"
Diệp Hiệu: "Có lẽ, anh nên tìm một người bạn gái phù hợp với anh."
Nói xong, cô rời khỏi nhà hàng mà không ngoảnh đầu nhìn lại.
Cố Yến Thanh không đuổi theo giống như tình tiết trong phim thần tượng, lòng tự tôn của anh hoàn toàn bị cô thách thức. Có thể là do anh chưa kịp phản ứng lại, có thể là do anh bị cô làm tức giận đến ngây người.
Nhìn thấy bên cạnh có một quán Starbucks, Diệp Hiệu rẽ vào đó, chạy đến nhà vệ sinh nôn mửa, nôn đến khi chỉ còn lại nước chua.
Buổi tối cô cố chịu đựng ăn mấy miếng thức ăn, có mấy lần cơn buồn nôn trào đến cổ họng rồi, nhưng đều bị cô ép xuống.
Bên ngoài nhà vệ sinh có một đứa trẻ đang chờ, mẹ đứa trẻ gõ gõ cửa: "Bên trong đã xong chưa? Ngại quá, con tôi sắp không nhịn được nữa rồi."
Diệp Hiệu vội vàng đứng lên, xả nước, mở cửa ra.
Cô đi đến trước bồn rửa tay, nhìn người phụ nữ trong gương, ngay cả lớp kem nền cũng không che được vẻ mệt mỏi thảm không nỡ nhìn của cô, xấu muốn chết.
Cô đang ở trong tình trạng cực kỳ tồi tệ, cô không đồng ý với bất kỳ lời nói nào cô nói với Cố Yến Thanh vào tối nay, cũng không phải cô không biết đạo lý lời nói lời tàn nhẫn làm trái tim người lạnh giá trong tháng sáu.
Những câu nói kia đều rất quá đáng, không thể tha thứ được, cô hiểu rất rõ.
Nhưng cô không quan tâm được nhiều như vậy, nếu đã làm ra quyết định rồi, chỉ có thể chia tay thật sạch sẽ, thật triệt để. Đừng ai đến tìm ai, bị hiểu lầm cũng không sao cả.
Dù sao, sở trường của cô là cắt đứt tất cả hy vọng.