Vũ trụ đã mất

Mối quan hệ này lặng lẽ kết thúc, đây là kết quả mà Diệp Hiệu mong muốn, chẳng qua quá trình không được hoàn mỹ lắm.
 
Sau này bọn họ sẽ không gặp lại nhau, Diệp Hiệu quay lại thành phố S, Cố Yến Thanh ra nước ngoài, hai người đều có tương lai riêng.
 
Cuối tháng bảy, đầu tháng tám năm đó, Diệp Hiệu gần như không một lần ngẩng đầu ngắm bầu trời, nhưng không nhìn cũng biết là màu xám.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vì áp lực tâm lý quá lớn nên Đoàn Vân bị bệnh một trận.
 
Chuyện bồi thường không mấy thuận lợi, sau khi ký thỏa thuận thì đối phương lại trì hoãn việc thanh toán. Diệp Hiệu chỉ có thể dùng cách thương lượng đi thương lượng lại, cách chơi liều hoàn toàn không giống một sinh viên được hưởng giáo dục đại học.
 
Nhà họ rất cần tiền, quá trình phục hồi chức năng sau này dài đằng đẵng lại khó khăn, cô không thể để ba tuổi già sức yếu nằm mãi trên giường, thế nên phải bắt lấy mọi hi vọng dù là nhỏ nhoi nhất. Nếu Diệp Hiệu không xử lý những chuyện phiền toái này thì ba mẹ chỉ đành bất lực.
 
May mà cũng có vài tin tốt, cuối cùng nửa thân dưới của Diệp Hải Minh cũng có chút cảm giác, đại tiểu tiện cũng bình thường hơn trước, nhưng như vậy vẫn còn chưa đủ, nằm lâu trên giường sẽ khiến cơ thể ông teo đi, mất sức lực.
 
Sau khi về quê, Diệp Hiệu tạm thời không nghĩ đến chuyện tìm việc.
 
Một là Diệp Hải Minh phải đến bệnh viện trị liệu định kỳ, cô phải đi cùng ông. Bệnh của ba cô không chỉ trên mặt sinh lý mà tâm lý cũng có vấn đề nghiêm trọng. Ông đã hết hy vọng vào tương lai, cũng cảm thấy có lỗi với Diệp Hiệu, lúc ở một mình thường lải nhải "Thà chết đi cho xong, sống làm gì nữa."
 
Diệp Hiệu có cố gắng khuyên giải thế nào cũng vô dụng, an ủi theo cách bác sĩ bảo cũng không nghe. Cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cuối cùng chỉ đành tung đòn sát thủ mắng lại thì ông mới ngoan ngoãn hơn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai là ở cái huyện này không có mấy công việc ra trò.
 
Diệp Hiệu bất lực, chỉ đành lãng phí thời gian quý báu của mình vào việc đòi quyền lợi, thời điểm này chỉ có thể tự mình giải quyết thôi.
 
*
 
Cuối tháng tám, Trình Chi Hòe dẫn Trình Hạ đến thành phố S thăm hỏi.
 
Bà ấy gọi điện cho Diệp Hiệu, nói là muốn đến thăm cô. Tháng trước cô vội vàng rời đi nên chỉ nói qua loa với Trình Chi Hòe là "Về nhà có việc, tiện thể chăm sóc ba mẹ".
 
Cho dù Trình Chi Hòe có tin hay không thì quyết định này cũng là của riêng Diệp Hiệu, chẳng ai có quyền can thiệp.
 
Diệp Hiệu không ngờ bà ấy lại đến tận đây thăm cô, nhưng cô không muốn để Trình Chi Hòe biết tình huống gia đình cô nên chỉ hẹn gặp mặt trong thành phố.
 
Trình Chi Hòe là người lớn nên chủ động hỏi thăm tình hình gần đây của cô.
Trình Hạ thì nhìn cô với ánh mắt lạ lẫm khó hiểu. Diệp Hiệu hiểu, những đứa trẻ ngây thơ một khi trao tình cảm thì đều trao hết, bọn họ đã cùng nhau vượt qua cửa ải lên lớp mười, còn hẹn nhau đi du lịch. Nhưng cô đột nhiên vung tay, mặc kệ tất cả quả thực không tốt chút nào.
 
Trong bữa trưa, Trình Chi Hòe hỏi dạo này Diệp Hiệu đang làm gì, Diệp Hiệu cười nói tạm thời đang nghỉ ngơi, còn chưa bắt đầu tìm việc.
 
Trình Chi Hòe suy tư nói: "Mặc dù thành phố S phát triển nhưng lại chẳng có công việc nào bằng trên thành phố lớn."
 
Diệp Hiệu im lặng uống nước, không biết nên nói gì.
 

Sau bữa ăn, Trình Hạ nói muốn đi thăm nhà cỏ của danh nhân, bây giờ chỗ đó giống như một vườn cây, Diệp Hiệu lấy di động ra tra rồi nói: "Bốn giờ sẽ đóng cửa, bây giờ chúng ta đi luôn thôi."
 
Trình Hạ lau miệng, không dám tức giận với cô: "Được."
 
Đến vườn cây, Trình Hạ đi tuốt đằng trước.
 
Trình Chi Hòe và Diệp Hiệu đứng ở một nơi thoáng mát.
 
Nhìn Diệp Hiệu im lặng đứng một chỗ, Trình Chi Hòe đột nhiên hỏi: "Cháu có chuyện gì phải không?"
 
Diệp Hiệu không cố ý giấu giếm, chỉ là lười nói thôi: "Cháu thế này không tốt à? Nhịp điệu sinh hoạt chậm rãi, rất thư thái."
 
Trình Chi Hòe thở dài: "Con bé này, đối với dì mà cũng không nói được một câu thật lòng sao?"
 
Diệp Hiệu bình tĩnh nói: "Thật sự không có ạ."
 
Trình Chi Hòe lại hỏi: "Nói qua điện thoại là muốn về nhà với ba mẹ, nhưng sao đột nhiên ba mẹ cháu lại cần người ở cùng?"
 
Diệp Hiệu ngẩn người, cô đã quên lúc nói với Trình Chi Hòe chỉ là lời giải thích qua loa thôi, chỉ có lúc lừa Cố Yến Thanh thì cô mới cẩn thận suy nghĩ lý do.
 
Với tính cách của cô, chỉ có tiền đồ và tương lai mới có thể khiến cô từ bỏ tất cả.
 
Cổ họng Diệp Hiệu khô khốc, do dự một lát mới nói: "Cũng không có gì, đã qua hết rồi."
 
Trình Chi Hòe  nhìn Trình Hạ đang chụp ảnh phía xa xa, lại hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
 
Ánh mắt sắc bén của người phụ nữ trung niên như nhìn thấu lòng người, Diệp Hiệu ngẫm nghĩ, thấy cũng chẳng sao, dù gì thời điểm đau khổ nhất cũng đã qua rồi.
 
"Ba cháu bị tai nạn ở công trường, liệt nửa thân dưới."
 
Trình Chi Hòe hít một hơi thật sâu, chỉ muốn mắng cho Diệp Hiệu một trận, nhưng lời trách cứ đến miệng rồi lại không đành lòng. Bà ấy vẫn đau lòng cho cô.
 
"Cái con bé này... Xảy ra chuyện lớn như vậy mà cũng không nói?" Trình Chi Hòe không biết nên nói cô thế nào cho phải, im lặng một lúc lâu mới nói tiếp: "Có gì cần dì giúp không, đủ tiền chưa?"
 
Diệp Hiệu lắc đầu: "Cháu tự giải quyết được."
 
Trình Chi Hòe thở dài: "Lần đầu gặp cháu dì đã nhìn ra cái tính nết này của cháu rồi, chuyện gì cũng chịu đựng một mình."
 
Diệp Hiệu nhún vai: "Lớn đến chừng này cháu vẫn chưa từng dựa dẫm vào ai, cũng chẳng có ai để dựa vào." Cô chợt ngừng lại, nói: "Nhà cháu chính là như vậy, nếu cháu lùi lại thì ba mẹ cháu chẳng có chỗ nào mà dựa vào."
 
Trình Chi Hòe: "Hai chúng ta đều có tính cách mạnh mẽ và cố chấp giống nhau. Dì nói với cháu một câu, đừng khách khí với dì làm gì, vượt qua khó khăn là quan trọng nhất." 
 
Diệp Hiệu mỉm cười gật đầu: "Vâng."
 

Hai người đi đến ghế dài ngồi xuống, Trình Chi Hòe uống ngụm nước rồi nói: "Cháu với Yến Thanh, hai đứa..."
 
Diệp Hiệu nhắm mắt, nói: "Chúng cháu từng ở bên nhau nhưng giờ đã chia tay rồi." Dù gì cũng vì Trình Hàn là người cô mới quen biết, Diệp Hiệu cảm thấy nên nói rõ với Trình Chi Hòe.
 
"Dì biết." Trình Chi Hòe lại hỏi: "Nhưng chia tay ngay lúc quan trọng như vậy chắc không thoải mái nhỉ?"
 
Diệp Hiệu sợ Trình Chi Hòe hiểu lầm Cố Yến Thanh nên nói: "Anh ấy cũng không biết gì, là cháu đề nghị, chuyện này là cháu có lỗi với anh ấy."
 
"Yến Thanh và người nhà của thằng bé đều rất tốt, không đến mức phải chia tay đâu." Trình Chi Hòe ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng cũng hiểu suy nghĩ của Diệp Hiệu.
 
Sau hơn một tháng lại nhắc đến tên anh một lần nữa, trong lòng Diệp Hiệu vẫn có một nỗi đau không tên.
 
Cô nói đùa: "Cháu biết anh ấy là người tốt, nhưng cháu thấy vẫn nên buông tha cho người tốt thì hơn."
 
Trình Chi Hòe lại thở dài.
 
Sắc trời dần tối, ánh mắt trời bị mây trôi che khuất. Diệp Hiệu ngẫm nghĩ một lát rồi nói với Trình Chi Hòe: "Dì ơi, lúc gặp anh ấy dì đừng nói chuyện này được không? Cháu muốn mọi người đều thoải mái."
 
Trình Chi Hòe nhìn cô, đáp: "Không còn cơ hội đâu, sau khi cháu đi thì thằng bé cũng ra nước ngoài, đến khu vực có chiến tranh rồi. Hồi trước vì chuyện này mà Triệu Mai còn khóc rất lâu."
 
Xem ra bọn họ càng ngày càng cách xa rồi, Diệp Hiệu không biết mình nên nói gì nữa.
 
Trình Chi Hòe: "Hai đứa vẫn còn trẻ, có cá tính riêng, dù chia tay hay ở cùng nhau thì đều sẽ có người bị tổn thương.
 
*
 
Buổi tối Diệp Hiệu phải về nhà nên không thể ở lại lâu với bọn họ.
 
Từ vườn cây đi ra, Trình Chi Hòe đi lấy xe còn Trình Hạ và Diệp Hiệu đứng chờ ở cổng.
 
Mắt thường cũng thấy tâm trạng Diệp Hiệu không tốt lắm, Trình Hạ đột nhiên hỏi: "Chị quay về à?"
 
"Về đâu?"
 
Trình Hạ: "Thành phố B."
 
Diệp Hiệu cười nói: "Có thời gian sẽ đến thành phố B thăm em."
 
Trình Hạ biết Diệp Hiệu lại vẽ một cái bánh nướng lớn cho cô bé, có thời gian là sao: "Chị vốn dĩ sẽ không đi."
 
Diệp Hiệu cũng không phủ nhận lời nói của Trình Hạ, quả thực cô sẽ không quay lại thành phố đó nữa. Cô còn phải bôn ba vì người nhà, vì kế sinh nhai mà bôn ba, không có cả thời gian để nhớ lại.
 
"Cuộc vui nào rồi cũng đến lúc tàn."

 
Trình Hạ nghe thế lập tức nổi giận: "Chị, sao chị lại tàn nhẫn như vậy?"
 
Diệp Hiệu mỉm cười: "Chị vốn là dạng người này."
 
Trình Hạ nói: "Đừng có dùng những lời như vậy để che giấu, em không tin một chữ nào đâu. Chị tốn nhiều thời gian trên người em như vậy chỉ vì là gia sư của em sao? Chút tiền mẹ em trả chị hoàn toàn không mua nổi công sức của chị, rõ ràng đôi khi chị rất có nhân tính."
 
Rất có nhân tính?
 
Diệp Hiệu xoa xoa lỗ tai cô bé: "Chị có chuyện riêng, hy vọng em hiểu cho."
 
Trình Hạ: "Em không hiểu! Chúng em không quan trọng với chị chẳng lẽ chị cũng không cần anh Yến Thanh sao?"
 
Diệp Hiệu kinh ngạc: "Sao em lại..."
 
Cảm xúc của Trình Hạ trở nên xúc động, khóe mắt ươn ướt, dù gì vẫn còn nhỏ tuổi, không kiểm soát được cảm xúc trong lòng, cũng không thể dùng lý trí để xử sự chuyện chia ly.
 
Cô bé hờn dỗi thốt lên: "Em biết chị và anh Yến Thanh đang yêu nhau, từ hồi năm ngoái đi leo núi Mạn em đã biết rồi."
 
Cơ thể Diệp Hiệu như thể bị người ta quất cho một roi, nóng rát.
 
Đã là chuyện từ bao giờ rồi? Thì ra chuyện cô liều mạng che giấu chỉ là một trò cười.
 
Hôm đó, không phải bảy giờ Trình Hàn và Trình Hạ mới leo lên đến đỉnh núi mà hơn năm giờ đã đến rồi. Lúc đó trời vẫn còn tối đen nhưng Trình Hạ chỉ liếc mắt thấy nhìn thấy hai người đang hôn nhau.
 
Đây là chuyện hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, dù gì lúc trước bọn họ đều không hề quen nhau, thậm chí còn chẳng nói chuyện được mấy câu. Cảnh tượng hôm đó khiến cô bé rất sốc, không giống những nụ hôn nhìn thấy trên TV hay tình yêu socola kẹo mút trong trường, người trưởng thành khi thân mật thì sẽ mang theo cả dục vọng to lớn.
 
Đến lúc trời sáng thì bọn họ lại "không quen".
 
Tống Hiểu Quang hỏi Diệp Hiệu có muốn quen bạn trai không nhưng cô nói không muốn yêu dương.
 
Lúc đó Trình Hạ sốc đến mức suýt lòi cả mắt, nhưng Trình Hàn nói với cô bé đó là chuyện riêng tư của người khác, bảo cô bé đừng quan tâm, cũng đừng nói ra.
 
Cô bé vẫn vô cùng tò mò nên đã lén quan sát hai người, còn cố ý hỏi Diệp Hiệu tại sao lại không thích Cố Yến Thanh, rồi còn khiến anh ghen ở tiệm lẩu.
 
Cô bé nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao bọn họ lại không công khai, thích người khác chẳng phải là một chuyện tốt sao?
 
Lâu dần, sự ăn ý của hai người yêu nhau luôn vô thức bộc lộ ra, mỗi lần tụ tập chơi game chỉ có Cố Yến Thanh xem TV với Diệp Hiệu. Lúc liên hoan, Cố Yến Thanh sẽ mua hoa quả và đồ ăn vặt, ánh mắt hai người nhìn nhau cũng không giống khi nhìn người khác. Thậm chí, mùi hương trên người bọn họ càng ngày càng tương tự, đến cuối cùng dứt khoát không che giấu nữa.
 
Cô bé rất mong bọn họ có thể ở bên nhau.
 
Nhưng CP cô bé đu bao nhiêu lâu đột nhiên lại BE: "Hai người có hiểu lầm gì mà không thể nói rõ được à? Sao nhất định phải chia tay?"
 
Đúng lúc Trình Chi Hòe lái xe đến, gọi hai người lên xe.
 
Diệp Hiệu nhìn sắc trời thì thấy sắp mưa, bảo sao chiều nay lại nóng thế. Cô nói: "Không cần thiết, anh ấy không thể làm chúa cứu thế của chị, chị cũng không giúp anh ấy làm được chuyện anh ấy muốn làm."
 
Đêm đó về nhà, sau khi thu xếp cho ba nghỉ ngơi, tâm trạng Diệp Hiệu đột nhiên rất uể oải, cảm giác như giông bão sắp ập đến, thế như chẻ tre. Cô cảm thấy hít thở cũng khó khăn.
 
Cô tắm rửa xong rồi quay về phòng, đóng cửa lại.
 

Hơn một tháng nay cô gần như không hề nghĩ đến Cố Yến Thanh, lúc chia tay cũng không rơi một giọt nước mắt nào. Cô không thể dừng lại, sợ mình do dự vài giây lại lộ bản chất ích kỷ của mình.
 
Cô tự nhủ, bất cứ tình cảm cá nhân nào hay tương lai cũng không quan trọng bằng sức khỏe của ba mẹ.
 
Nhưng di chứng sau chia tay giống như bị trúng độc mãn tính, nó tích lũy theo từng ngày, cuối cùng đến lúc này cũng phát tác.
 
Cô rất, rất nhớ Cố Yến Thanh!
 
Ngoài người thân ruột thịt ra, trên đời này sẽ không còn người nào đối xử tốt với cô như anh. Mỗi một ngày ở cùng nhau anh đều bao dung cái tính cổ quái của cô, chăm sóc cuộc sống của cô, cho cô trải nghiệm cảm giác lên đỉnh, hiểu được sự cố chấp đến bướng bỉnh của cô.
 
Anh đối xử hết lòng hết dạ với cô.
 
Nhưng tất cả đều bị cô phá hỏng, cô chỉ lo liều mạng tiến lên phía trước, liều mạng trèo lên trên. Cô không biết làm thế nào đáp lại tình cảm tinh tế của anh mà dùng cách giải quyết dứt khoát làm tổn thương anh.
 
Chắc Cố Yến Thanh rất thất vọng và hận cô.
 
Diệp Hiệu nằm trên gối, khóc như điên như dại, bả vai run lẩy bẩy. Thì ra cô cũng có nhiều nước mắt như mấy cô bé mong manh yếu ớt.
 
*
 
Một buổi sáng đầu tháng mười.
 
Cố Yến Thanh bị tiếng ồn dưới lầu đánh thức, đôi mắt sáng mở trừng trừng, ngủ không ngon quả thực rất khó chịu, may mà không phải tiếng bom nổ. Cứ nghĩ đến đây là anh lại cảm thấy may mắn, đây là niềm an ủi tâm lý đối với anh.
 
Văn phòng phóng viên ở gần quảng trường, ký túc xá nằm ngay cạnh văn phòng, mặc dù là phòng đơn nhưng điều kiện chẳng khác căn phòng chỉ có bốn bức tường là mấy. Có lẽ ngày nào đó số "bốn" này sẽ biến thành "ba", rồi "hai" cũng không chừng...
 
Hồi đầu tháng tám, lúc anh thông báo với gia đình chuyện sắp ra nước ngoài đã đoán trước được Triệu Mai sẽ tức giận, bà ấy làm loạn ầm ĩ một hồi, thậm chí còn chắn trước cửa đe dọa anh nhưng đều vô ích, chẳng ai cản được bước chân anh.
 
Tính tình anh vốn bướng bỉnh, ngoại trừ trước mặt một người mà anh chẳng còn cách nào khác ra.
 
Anh rời giường, nhìn điện thoại trước mặt, mới bảy giờ, sau đó mới kiểm tra tin nhắn.
 
Hình nền đoạn chat trong WeChat là ảnh anh và Diệp Hiệu chụp chung khi đi xem phim. Cố Yến Thanh cắt ảnh Trình Hạ ra, chỉ để lại hai người, mặt hai người đều lạnh lùng, chẳng ai cười cả.
 
Chia tay đã hơn hai tháng nhưng anh vẫn không xóa ảnh này đi, WeChat là ứng dụng anh dùng nhiều nhất, mỗi lần mở lên đều có thể nhìn thấy Diệp Hiệu.
 
Không thể nói rõ là do ý nghĩ gì quấy phá mà lúc đầu cảm giác chập trùng như sóng biển nhưng đến bây giờ là tâm lặng như nước.
 
Thời gian như thể quay lại hai năm trước, chẳng có chuyện gì thay đổi, vẫn rách nát như cũ.
 
Có lẽ anh đã mơ một giấc mơ  ở trong nước, gặp một cô gái chỉ có trên trời mà không tồn tại dưới đất, cô gái đó đã đá anh.
 
Lúc đầu, anh nghĩ Diệp Hiệu bị bệnh hoặc là gặp phải chuyện gì khó khăn không muốn nói với anh. Trước khi ra nước ngoài anh còn hỏi Trình Hàn xem Diệp Hiệu có từng tiết lộ chuyện gì không nhưng chẳng có kết quả.
 
Thật ra cho dù Diệp Hiệu có gặp phải chuyện gì, chỉ cần cô ngậm chặt miệng không nói thì anh cũng chẳng có cách nào biết được, có cố gắng tới gần ra sao cũng vô nghĩa.
 
Thật buồn cười!



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận