Vũ Trụ Đại Phản Phái

Nguồn: .

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.

Biên dịch: Tiêu Dao.



Sau khi đài chỉ huy xác nhận điểm tích lũy của Vương Hạo, thì các tuyển thủ dự thi trên hành tinh Gia Đạt đều sôi trào.

Bọn họ không thể tưởng tượng nổi. Làm thế nào mà một học sinh cấp ba có thể kiếm được 500.000 điểm tích lũy trong một ngày ngắn ngủi.

Nhưng các học sinh đều hiểu rằng, 500.000 tù nhân đã bị Vương Hạo diệt một phần mười. Bây giờ, nếu họ không nắm chặt thời gian kiếm điểm tích lũy, thì bọn họ sẽ không có cơ hội trúng tuyển.

Nhưng lúc này, lại có tin tức truyền đến, có đám tù nhân đoàn kết lại, số người cao đến 200.000. Điều này khiến các học sinh dự thi không dám tấn công tùy tiện.

Chỉ có thể tìm kiếm tù phảm còn sót lại trên hành tinh Gia Đạt, thu được một ít điểm tích lũy.



Lúc này, trong đài chuyển huy, bốn hiệu trưởng của bốn trường Đại học trọng điểm đang thảo luận cuộc thi này.

– Đám tù nhân đoàn kết lại.

Sắc mặt hiệu trưởng Vương Côn Luân của Đại học Đông Diệu hơi nghiêm nghị, nhìn đại quân 200.000 tù nhân.

Hiệu trưởng Hoa Tử Húc của Đại học Tây Hoa khoát tay.

– Đây là chuyện đã đoán trước, dù sao bọn họ chỉ có 500.000 người. Nếu như họ không đoàn kết lại, thì sao đấu nổi 4.600.000 học sinh.

– Dùng sự tàn nhẫn của tù nhân, dạy cho những học sinh này không được mềm yếu. Điều này có hiệu quả hơn giảng bài trên lớp rất nhiều.

Hiệu trưởng Vũ Thiên Luân của Đại học Vũ Nam cười nói.


– Bây giờ, 200.000 tù nhân đoàn kết lại, thì rất khủng bố. Nhưng bọn họ cũng là tảng mỡ dày. Bây giờ, chúng ta ngồi xem xem, có ai dám ăn tảng mỡ dày này không?

Hoa Tử Húc nhìn màn hình, rồi cười nói.

Tô Mộc vuốt râu, cười nói:

– Muốn chiến thắng 200.000 tù nhân, thì nhất định phải có người từ bỏ trúng tuyển, nguyện làm binh sĩ, bị người khác chị huy. Nhưng những học sinh này đều là hạng người kiêu căng tự mãn, không đánh nhau chết sống, thì không phục ai. Cuộc chiến như vậy, có thể giúp chúng ta quan sát được tố chất của một học sinh.

– Đúng vậy!

Vũ Thiên Luân cười lớn.

– Những học sinh tuyển chọn trước đây, chỉ là tu vi cao, thiên phú mạnh. Nhưng khi ra chiến trường lại là phế vật, không có tí nhiệt huyết nào của võ giả. Lão phu hận không cho bọn nó mấy cái tát.

– Tôi muốn lần tuyển chọn này, học sinh phải có tính tình. Sau này, chúng nhập học với đám cừu non trong trường kia. Tôi nghĩ sẽ xảy ra rất nhiều chuyện thú vị. Đại học sẽ náo nhiệt hơn.

Hoa Tử Húc cười lớn.

– Bây giờ, tôi muốn xem xem, ai có thể chinh phục được đám học sinh. Sau đó mang theo chúng đánh bại đám tù nhân.

Vương Côn Luân rất mong chờ.

– Người tài giỏi như vậy mới là người chúng ta phải bỗi dưỡng trọng điểm. Người đó không chỉ có can đảm, có thủ đoạn. mà còn biết lãnh đạo. Quan trọng nhất là người đó có sức chiến đấu không thấp. Nếu không thì đám học sinh sẽ không thần phục.

Tô Mộc bóp cổ tay, nhìn thoáng qua bảng xếp hạng do hiệu trưởng Chung Ly gởi đến. Trong nháy mắt, ông ngây người.

– Tôi sợ nhất chính là không có người tài giỏi như vậy. Tất cả đều là nhân tài kém hơn một bậc, xây dựng đoàn đội nhỏ, sau đó từng người tự chiến.

Hoa Tử Húc hơi lo lắng.

– Không nên nghĩ những thứ này.

Vương Côn Luân khoát tay, cười nói:

– Từ khi bắt đầu, tôi đã không ôm hi vọng với những học sinh này. Chẳng lẽ anh cho rằng thanh danh của bốn trường Đại học trọng điểm, là dựa vào những học sinh ở hành tinh cấp một này xây nên.

Hoa Tử Húc bật cưởi, biểu thị mình nghĩ nhiều.

Mặc dù hành tinh cấp một đã từng có khá nhiều thiên tài, thậm chí còn có loại kỳ tài như Vương Thiên Dật.

Nhưng chỉ dựa vào mấy người này, tuyệt đối không thể tạo nên thanh danh của bốn trường Đại học trọng điểm.

Thế nên, loại kỳ tài như vậy không xuất hiện, bọn họ cũng không cảm thấy tiếc.

– Lão Tô, anh sao vậy?

Vũ Thiên Luân nhận ra Tô Mộc khác thường, tò mò hỏi.

Tô Mộc hít thở sâu, sau đó đưa bảng xếp hạng cho ba người nhìn.

– Mẹ kiếp! 500.000 điểm tích lũy.

Vũ Thiên Luân bỗng nhiên chửi tục.

Điểm tích lũy của cuộc thì này, ngang với điểm cống hiến sau khi vào đại học.

Nếu như 500.000 điểm tích lũy này là thật, thì sau khi người này vào Đại học, sẽ đạt được 500.000 điểm cống hiến.


Ba vị hiệu trưởng nghĩ đến đây, đều không bình tĩnh. Bọn họ biết: Bây giờ, một điểm cống hiến có thể hối đoái được 100.000 đồng. Điều này có nghĩa 500.000 tích lũy có thể hối đoái được 50 tỷ.

– Thằng bé đó tên là Vương Hạo.

Lông mày Vũ Thiên Luân nhíu lại, nhìn về phía Tô Mộc.

– Nhân viên đâu, mang video của Vương Hạo đến đây.

Hoa Tử Húc quát to một tiếng. Trong lòng ông có dự cảm xấu.

Các hiệu trưởng và giáo viên nghe thấy mấy vị này muốn xem video của Vương Hạo, thì không đứng dậy nổi.

Khi bọn họ biết ba vị hiệu trưởng trao Vương Hạo cho Tô Mộc vô điều kiện, thì bọn họ vẫn cố giấu những tin tức này, chỉ mong ba vị hiệu trưởng không nên hối hận.

Nhưng hết lần này đến lần khác, sợ điều gì sẽ gặp điều đó. Bây giờ, ba vị hiệu trưởng lại yêu cầu xem video của Vương Hạo, đây không phải muốn bị đả kích hay sao.

– Hiệu trướng! Các vị muốn nhìn video của Vương Hạo à?

Lý Hạo hỏi.

– Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, nhanh lên.

Hoa Tử Húc trợn mắt nhìn Lý Hạo. Ngày bình thường, thằng nhóc này không phải làm việc rất trôi chảy, sao hôm nay lại khác thường như vậy.

Lý Hạo thở dài, nếu không gạt được, thì thản nhiên đối mặt đi.

Sau khi Lý Hạo bật video của Vương Hạo lên. Sắc mặt ba vị hiệu trưởng bắt đầu âm trầm, nghìn phòng vạn phòng mà vẫn rơi vào cái bẫy cúa lão cáo già Tô Mộc.

– Ba vị! Ta cụng ly cái nhỉ.

Tô Mộc rất tự giác mời rượu ba người.

– Uống làm gì nữa.

Hoa Tử Húc nổi giận gầm lên một tiếng.

– Đây chính là học sinh cấp ba lĩnh ngộ bộ pháp Hồn Nhiên Thiên Hành. Bây giờ, nó bị ông lừa đi. Tôi còn có tâm trạng uống rượu sao, chắc đời này tôi cũng không uống nổi nữa.

– Lão Tô! Anh đúng là một tên…


Vương Côn Luân che ngực.

Vũ Thiên Luân hét Lý Hạo:

– Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau mở video của Hạ Vi Vi và Nhạc Huyên. Dù tôi chết, cũng muốn biết tại sao mình chết.

Trong lòng Lý Hạo nói thầm một cậu. Bây giờ không bị tức chết, nhưng xem tiếp thì tỉ lệ bị tức chết sẽ tăng lên.

Thế nhưng gã không dám dài dòng, vội vàng mở video của Hạ Vi Vi và Nhạc Huyên.

– Cô bé Hạ Vi Vi này khỏe quá, không đúng, nó họ Hạ, chẳng lẽ nó là…

Sắc mặt ba vị hiệu trưởng ngưng trọng nhìn Tô Mộc.

Tô Mộc gật đầu, ý bảo đúng như họ nghĩ.

– Mẹ kiếp! Hạ gia xuất thế.

Ba vi hiệu trưởng lại chửi tục.

– Không đúng! Mọi người xem cô bé Nhạc Huyên này, tu vi chỉ là Võ Sư mà có thể dùng đạn chân khí. Điều này giống như đã gặp ở đâu rồi thì phải.

Lông mày Hoa Tử Húc nhăn lại.

– Phá Không Chân Khi và Tật Phong Chi Dực. Chúng là bí kỹ độc môn của Nhạc Viễn Quang.

Tô Mộc có lòng tốt nên nhắc nhỏ.

Ba vị hiệu trưởng nghe xong, thì sắc mặt đen như mực. Tên cáo giá đáng chết này, đã bỏ ba cục cưng quý giá này vào túi, một người không chia cho bọn họ.

Điều khiến ba người hận nhất chính là, lão cáo già này còn lấy danh nghĩa uống rượu, kêu bọn họ sang đây, để khoe khoang.

Tô Mộc nhìn mặt ba người so với than còn đen hơn. Ông giống như uống nước mát giữa trưa tháng sáu. Các người hay khoe nhà mình có thiên tài lắm mà, lần này thì tròn mắt chưa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận