Vũ Trụ Đại Phản Phái

Nguồn: .

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.

Biên dịch: Tiêu Dao.



Đài chỉ huy.

Các giáo viên và hiệu trưởng khen ngợi không ngớt lời với Vương Hạo của trong màn hình.

– Năng lực thích ứng của Vương Hạo rất mạnh, xem ánh mắt kìa, thật sự quá bình tĩnh mà.

– Khi nãy sau khi bị Tư Đồ Tù đánh bại lập tức điều chỉnh tâm tình, thật hiếm có.

– Nhất là khi Vương Hạo thất bại lần đầu, không đi tiếp đường cũ, điểm này khiến tôi rất thích.

– Quan trọng nhất chính là điều chỉnh tâm trạng, người bình thường sau khi thất bại sẽ uể oải một thời gian ngắn, nhưng Vương Hạo có thể lập tức tái chiến, cho nên cậu ta là chiến sĩ trời sinh.

– Còn khi đối mặt với hai trăm năm mươi nghìn người mà mặt vẫn không đổi sắc, tâm thái này vô cùng khó lường.

– Đứng trong vòng vây công vẫn có thể giữ được tỉnh táo như cũ, cho dù là lão phu cũng không làm được.

– Vấn đề đào tạo Vương Hạo, tôi cảm thấy đã không cần phí thời gian về mặt tâm thái nữa, thứ cậu ta thiếu chính là kinh nghiệm thực chiến.

– Thật ra vấn đề tu luyện của Vương Hạo rất tốt, điều duy nhất cần chú trọng chính là tính cách của Vương Hạo.

– Đúng vậy, nói khi Vương Hạo giết người rất bình tĩnh, chẳng bằng nói cậu ta lạnh lùng trước mạng người, nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy sẽ rất nguy hiểm.

– Tôi đã xem qua tư liệu của Vương Hạo, từ trong cuộc sống hàng ngày của cậu ta không khó để nhìn ra, mặc dù tính cách của cậu ta rất tệ, nhưng ít nhất vẫn có điểm quan trọng.

– Nắm chắc đường đi là chuyện tốt, nhưng điều này cũng không có nghĩa là chúng ta không cần đào tạo cách làm người của cậu ta.

– Ừ, nói có lý, đối với vấn đề đào tạo Vương Hạo, chắc chắn phải tăng thêm trên phương diện tư tưởng.

– …

Hiệu trưởng Chung Ly không tham gia thảo luận, bởi vì hắn hiểu rõ Vương Hạo, đó là một tiện nam, nhưng chắc chắn không phải người xấu.

Mặc dù những chuyện đã làm vô cùng ác liệt, nhưng tổng thể mà nói chỉ có thể coi là một cậu nhóc thích đầu cơ trục lợi, thích mang thù, một tiểu hồ ly thích chiếm tiện nghi mà thôi.

Lúc này, hiệu trưởng Chung Ly đang xem trong màn hình một màn Vương Hạo ném lọ dược tề màu trắng cho Hi Dung Hiên.

Nhất là khi nghe Vương Hạo nói là lọ thuốc giải, sắc mặt hiệu trưởng Chung Ly nháy mắt đại biến, mạnh mẽ nhảy dựng lên, thằng nhóc khốn kiếp Vương Hạo kia không phải định dùng độc đấy chứ?

Hiệu trưởng Lý Hạo nhịn không được bật cười:

– Hiệu trưởng Chung, tôi thấy xem ra ông suy nghĩ nhiều rồi, cho dù Vương Hạo là Dược Tông thì độc dược chế ra cũng chỉ mang uy lực có hạn, căn bản không đáng để lo.

Hiệu trưởng Chung Ly suy nghĩ một chút, dường như cảm thấy đúng.

Dược Tông mặc dù cũng có thể chế được ra độc dược Kiến Huyết Phong Hầu, nhưng thảo dược cần thiết đều bị chính phủ giám thị hết cả, với tình huống hiện tại của Vương Hạo sẽ không thể mua được.

Cho nên độc dược do Vương Hạo tạo ra cũng không gây ra thương tổn quá lớn, cũng không có bao nhiêu uy hiếp tới học sinh khác.

Suy khi suy nghĩ cẩn thận, hiệu trưởng Chung Ly khẽ thở ra, nhưng trong lòng luôn có cảm giác có gì đó không đúng.

Với cá tính của Vương Hạo thật sự sẽ vô duyên vô cớ cho Hi Dung Hiên thuốc giải sao?



Lúc này bên trong khu an toàn đã bùng nổ đến mức lật trời.

Khi nãy điểm của Vương Hạo đã tăng lên, điều này khiến các học sinh khác đều nghĩ đến Vương Hạo nhất định đã đi tới đại quân tù nhân kia.

Điều này khiến phần đông vô cùng hiếu kỳ, lập tức đi thẳng tới vị trí đại quân tù nhân, muốn xem Vương Hạo làm thế nào tăng điểm tích lũy.

Nhưng chưa nhìn còn đỡ, khi nhìn thấy rồi lại trực tiếp dọa sợ đám bọn họ.

Người đứng vị trí đầu bảng kia, cự kiếm khí phách kia, dáng vẻ giết người như thái rau, khí phách đó còn ai vào đây, khiến các học sinh phải hoảng sợ, rung động.

Khi Vương Hạo đã giết xong hơn năm trăm người, sau đó phủi đít tiêu sái rời đi, các học sinh hoàn toàn sôi trào.

Đơn thương độc mã đi vào giữa đại quân tù nhân hai trăm năm mươi nghìn người, cuối cùng không chỉ tiêu sái rời đi, mà còn hù sợ cả đám tù nhân đến mức dũng khí cũng không còn, loại người này có còn là học sinh cấp 3 không?

Sau khi Vương Hạo đã đi vào khu vực an toàn, trong nháy mắt sững sờ ngay tại chỗ, cả quân đoàn mỹ nữ oanh yến với hai mắt tỏa sáng, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.

– Tình huống gì vậy…

Vương Hạo nghi hoặc gãi đầu, hắn hoàn toàn không quen biết đám con gái này.

Nhưng còn chưa đợi Vương Hạo kịp phản ứng, đám con gái đã như ong vỡ tổ xông tới, bao quang lấy Vương Hạo.

– Anh Vương Hạo, anh quả nhiên khí vũ hiên ngang, đẹp trai kinh thiên động địa mà.

– Nhất là khi anh cầm cự kiếm, bộ dạng nhởn nhơ đi lại trong đám tù nhân, trong nháy mắt thật sự đã khiến em phải ngất ngây…

– Cơ thể này thật mạnh mẽ, cường tráng, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi…

– …

Một đám nữ sinh líu ríu nói không ngừng, Vương Hạo trong nháy mắt hiểu ra, thì ra đây là tập đoàn fan của hắn.

– Khụ khụ!

Vương Hạo ho khan một tiếng

Tất cả các mỹ nữ, đây là nơi công cộng, chúng ta nói chuyện ở đây sẽ ảnh hưởng đến người khác, chi bằng chúng ta đi vào trong phòng từ từ trò chuyện, như vậy sẽ không làm ảnh hưởng người khác nữa.

Vừa nói dứt lời, Vương Hạo cảm nhận được một loạt oán khí bao phủ, có thể thấy rằng những nam sinh kia đang dùng ánh mắt vô cùng u oán mà nhìn hắn.

Đồng thời, trong lòng đám nam sinh này không ngừng mắng to Vương Hạo là súc sinh, nhiều mỹ nữ như vậy còn quyết định ăn hết một lần, mày không sợ no chết à.

– Cầm thú!

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Hạ Vi Vi ngồi cách đó không xa không kiềm chế được mắng một tiếng, đồng thời khinh bỉ những nữ sinh không có tiết tháo này.

Hiện giờ xú danh của Vương Hạo đã truyền khắp khu vực tuyển chọn thi đấu rồi, chỉ cần những nữ sinh này lên mạng là có thể biết rất rõ Vương Hạo là ai, nhưng các cô gái này vẫn còn cố ý bám theo, đúng là tiện nhân.

– Thiên phú của Vương Hạo mạnh thế nào tiểu thư cũng nhìn ra, đối với những cô nàng sinh ra trên tinh cầu cấp 1 đương nhiên sẽ không bỏ qua rồi.

Nhạc Huyên khẽ nhấp một ngụm cà phê.

– Không được, bản tiểu thư tuyệt đối không thể nhìn Vương Hạo đắc ý như vậy được.

Khóe miệng Hạ Vi Vi nở nụ cười xấu xa, mở vòng tay Trí Năng ra, truyền hình ảnh Vương Hạo nở nụ cười y côn trùng trong lần Bách Hiệu Tranh Bá lên màn hình lớn của đại sảnh khu an toàn.

– Sao tiểu thư giữ lại hình ảnh nụ cười tà ác đấy của hắn làm gì!

Nhạc Huyên híp mắt không kiềm chế được rùng mình một cái, mỗi khi nhớ lại nụ cười đó, cô đều có cảm giác một cỗ hàn khí từ lòng bàn chân xông thẳng lên đầu.

– Đương nhiên là dùng để trừ tà rồi!

Hạ Vi Vi xác nhận một chút, màn hình trong đại sảnh nháy mắt xuất hiện Vương Hạo nở nụ cười y côn trùng.

Chỉ trong khoảnh khắc, cả đại sảnh an tĩnh lại, trong đầu tất cả mọi người chỉ còn một ý niệm, thật là một nụ cười tà ác.

Những nữ sinh vây quanh Vương Hạo đều theo bản năng lùi về sau mấy bước, mặc dù đám các cô muốn ôm chân cái cây to Vương Hạo này, nhưng nghĩ tới nụ cười tà ác kia, trong đầu không hiểu sao nghĩ tới cảnh một bên tay Vương Hạo cầm roi da, một tay cầm ngọn nến, nở nụ cười kì quái với các cô.

Nghĩ tới đây, các nữ sinh rùng mình, tất cả đều tỏ vẻ tuyệt đối sẽ không lấy tính mạng mình ra chơi đùa.

– Tôi đột nhiên nhớ ra một lát nữa có hẹn rồi.

Nữ sinh đáng yêu nhất quay đầu rời đi.

– Tôi cũng đột nhiên cảm thấy tôi không thích hợp tham gia tuyển chọn thi đấu này.

Một mỹ nữ chân dài cũng đi mất.

– Tôi đột nhiên đói bụng rồi, tôi đi ăn cơm đây.

Một nữ sinh dáng vẻ chị gái hoàng gia chạy như bay.

– Mẹ tôi gọi về nhà ăn cơm…

– Bà nội tôi bị bệnh, cần tôi trở về chăm sóc…

– Tôi…

Vương Hạo nhìn đám mỹ nữ bên cạnh đi mất, hơn nữa lí do còn rất độc đáo, điều này khiến hắn cảm thấy hết sức bi thương, đám fan đâu mất rồi? Sao chỉ một khảo nghiệm mà đã không chịu được?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui