Vũ Trụ Huyền Kỳ

"Sư huynh cẩn thận!".

Đỗ Mậu dường như thấy được gì đó, hắn lập tức hét lớn lên cảnh báo cho Trần Phàm, bộ dáng mười phần khẩn trương.

Chỉ thấy lúc này trời xanh như đột nhiên tối lại, nhưng không phải là bị mây đen bao phủ, mà phía trên đầu của Trần Phàm hiện tại đang có một cái bóng khổng lồ buông xuống, Đỗ béo thấy được đương nhiên Trần Phàm cũng có thể nhận ra, giác quan của hắn vô cùng nhạy bén, khuôn mặt bình tĩnh mười phần, cảm giác được cái thứ trên đầu mình mang theo một tia uy hiếp, nhưng chỉ vẻn vẹn có một tia mà thôi, tuy vậy hắn cũng không hề khinh địch, lập tức vận lên Đế Vương Chiến Khải hộ thân.

Ngay khi chiến khải vừa mới bao phủ lên người Trần Phàm, tức thì một trảo ấn đã từ trên cao bổ xuống, tốc độ như thiểm điện, mang theo cuồn cuộn sát khí, giống như muốn xé mở đại địa.

Trần Phàm theo bản năng giơ hai cánh tay co chéo trước ngực ra đón đỡ, soạt một tiếng, âm thanh chói tai như sắt cạo đá vang lên, trước người của hắn lóe ra mấy đường tia lửa, cả người bị thứ lực lượng hung bạo đánh cho bắn ngược ra xa.

Trần Phàm nhanh chóng hơi khom người xuống, một chân co lên phía trước, chân kia đạp về phía sau, thế bay lập tức bị hắn cưỡng chế dừng lại, kéo theo cả một rãnh dài in trên mặt đất. Sau khi ổn định được thân hình, lúc này Trần Phàm mới đem ánh mắt nhìn xuống chiến khải của hắn.

Ghê gớm thật, một trảo vừa rồi vậy mà có thể để lại vết cào trên Đế Vương Chiến Khải của ta...

Phải biết trước đó dù là kiếm khí cũng không thể mảy may tạo được vết tích gì trên bề mặt chiến khải của hắn, vậy mà cái thứ vừa rồi kia lại làm được, hiển nhiên là sức sát thương cực kỳ kinh khủng.

Trần Phàm nhìn lên phía trước, chỉ thấy ở trước mặt mình hơn ba trăm mét, đứng lù lù một con mãnh thú thân hình cự đại, giống hổ mà không phải phải hổ, giống báo mà không phải báo, đang chễm trệ phía trên một mỏm đá lớn bằng quả núi, bộ dáng trông cực kỳ dữ tợn, hai cái răng nanh dưới miệng to bằng bắp chân, tinh quang phản chiếu từ ánh nắng trên cao chiếu xuống khiến cho nó trông lại càng thêm sát phạt, giống như hai thanh lợi kiếm nhe ra nhọn hoắt, tưởng như một cú đớp có thể táp bay cả núi rừng.

Mãnh hổ vô cùng to lớn, áng chừng phải bằng tám chiếc xe tải cộng lại, toàn thân đen sì, thi thoảng lại lè ra cái lưỡi đỏ au màu máu liếm láp khóe miệng, cặp mắt đỏ rực như lửa đang nhìn chằm chằm lấy Trần Phàm, giống như đang nhìn một con mồi béo bở.


"Hắc Hổ Kiếm Nha, lão đại, đây là một con linh thú đó, huynh phải cẩn thận!".

Đỗ béo dường như cũng có nghiên cứu về linh thú, vừa nhìn rõ là đã nhận ra ngay, lập tức hô lên nói với Trần Phàm.

"Hừ! Tên mập chết dẫm, sau khi xử lý xong gia hỏa kia ta sẽ để cho ngươi làm bữa điểm tâm cho linh thú của ta".

Hoàng Viên Hạo lừ mắt nhìn Đỗ Mậu.

"Ha ha ha!".

Nhưng đột nhiên lúc này chợt vang lên tiếng cười của Trần Phàm.

"Ngươi cười cái gì?".

"Một người một thú sao, hóa ra đây là át chủ bài của ngươi, nhưng cần nhiều hơn một con mèo bệnh để lấy mạng ta đấy".

Trần Phàm có chút mỉa mai nói, linh thú phía trước đúng là rất mạnh, tu vi tuy cũng là ngưng dịch cảnh trung kỳ giống như Hoàng Viên Hạo, nhưng thực tế Hắc Hổ Kiếm Nha còn lợi hại hơn cả chủ nhân của nó nhiều, cũng không biết gã họ Hoàng này thu phục kiểu gì được, hiển nhiên thủ đoạn không phải tầm thường, linh thú cũng giống như yêu thú, tu luyện tiến cấp chậm chạp hơn con người, nhưng đổi lại thực lực sẽ mạnh hơn so với nhân loại đồng cấp không ít, Hắc Hổ Kiếm Nha thực lực có thể sánh ngang với ngưng dịch cảnh đỉnh phong, cộng thêm bản thân Hoàng Viên Hạo thì hoàn toàn có thể nghiền ép một cao thủ ngưng dịch đại viên mãn.


Chỉ có điều người gã phải đối mặt là Trần Phàm mà thôi, hắn không phải là tự cao tự đại, mà giờ thực lực của hắn phải tương đương với cao thủ kết đan sơ kỳ, hoàn toàn có vốn để kiêu ngạo!

"Hừ!".

Hoàng Viên Hạo hừ lạnh một tiếng, thân hình lăng không nhảy lên lưng linh sủng của mình, chễm chệ ngồi trên đó nhìn Trần Phàm với ánh mắt sắc bén, gã trầm giọng nói:

"Không thể không nói ngươi thật can đảm, chết đến nơi vẫn còn thản nhiên ngông cuồng như vậy, nhưng mặc kệ ngươi bản lĩnh ra sao, hôm nay cũng phải táng thân tại chỗ này".

Hoàng Viên Hạo một ngón tay chỉ xuống đất, ngay sau đó thân hình khẽ động, chỉ chớp mắt đã biến mất trên lưng linh sủng của hắn, tốc độ quá nhanh, người bên ngoài cũng chẳng hề biết được hắn đã biến đi như thế nào.

Mà đồng thời lúc này bốn gã Tô Văn, Thành Cương, Lương Trọng, Triệu Đỉnh Quân từ phía sau cũng đã triển khai công kích, có thể nói là dốc toàn lực đâm ra một kiếm.

Kiếm quang sắc lạnh, bốn thanh trường kiếm bạo đâm mà tới, kiếm khí lăng lệ phong tỏa bốn hướng đánh thẳng tới Trần Phàm, hợp kích chi thuật, chỉ trong nháy mắt liền nổ đến trước mặt hắn.

Nhưng mà sát chiêu thực sự còn ở phía sau, chính là hai đạo phong nhận khủng bố của Hoàng Viên Đạo, lúc này hắn đã hiện thân, kiếm pháp của tên này cũng được gia trì thêm kiếm khí, uy lực bạo tăng, từ trên cao một đường chém thẳng xuống, không khí lúc này như chém ra từng đoạn.

Ngoài ra Hắc Hổ Kiếm Nha vẫn đang đứng đó nhìn Trần Phàm, toàn thân điều chỉnh đến trại thái chiến đấu tốt nhất, bất cứ lúc nào cũng có thể tung ra một kích lôi đình.


Năm người một thú, lấy thế đè người, tầng tầng lớp lớp, công kích điên cuồng, sát khí thao thiên. Đối mặt với từng ấy công kích như thế, thủ đoạn tốt nhất chính là phải tạm lánh phong mang.

"Hừ!".

Nhưng mà đối mặt với tất cả những thứ khủng bố kia, Trần Phàm vẫn không hề nao núng, thân hình chớp động, tựa như quỷ mị phiêu linh, ám vân dạ hành được thi triển tới cực hạn, dù là ban ngày cũng ảo diệu phi thường, trong một tích tắc đã thoát khỏi mấy đạo kiếm khí của đám người Hoàng Viên Hạo.

Nhưng trong nháy mắt, Hắc Hổ Kiếm Nha như một đạo hắc ảnh xẹt qua hư không, giống như chỉ đợi cho Trần Phàm làm ra cử động, chỉ tích tắc thôi đã lướt tới ngay tới trước mặt của hắn, linh thú này tuy rằng hình thể to lớn, nhưng tốc độ lại nhanh tới dọa người.

Rồi trong cái nháy mắt lần hai, Hắc Hổ Kiếm Nha đã vung lên một trảo, chân trước của nó như vẽ một vòng trên đầu đối phương, móng vuốt màu đen hung bạo kéo xuống, trong hư không lập tức hiện ra năm đạo hắc quang do lợi trảo của linh thú tạo thành, không khí như tờ giấy mỏng bị nó một kích xé toạc.

"Tới tốt!".

Trần Phàm ánh mắt lóe lên tinh quang, khuôn mặt tiếu dung nhàn nhạt, con hổ này rình chờ hắn làm ra cử động rồi từ đó lôi đình một kích, hắn chẳng lẽ lại không biết chờ cho nó tấn công mình rồi một kích lôi đình hay sao, Trần Phàm thân thể đang nghiêng lập tức xoay mình ảo diệu, đồng thời cánh tay vung lên đấm ra một quyền.

Quyền ấn tựa như một luồng sáng theo đó bắn ra, vẻn vẹn chỉ có một quyền, nhưng bên trong dung nhập tới ba đạo quyền khí.

"Cô Tinh Tuyệt Sát!".

Không, có lẽ giờ phút này nên gọi là Tam Tinh Tuyệt Sát mới phải, cú đấm cực mạnh mang theo ba đạo quyền khí của Trần Phàm đánh gãy rồi xuyên thẳng qua năm đạo hắc quang của Hắc Hổ Kiếm Nha, tống thẳng lên thân hình đồ sộ của nó.

Mặc kệ cho mấy đạo kiếm khí dữ dội kia lại tiếp tục đâm tới, rơi vào người Trần Phàm cũng chỉ có hai đạo phong nhận còn coi như có chút mạnh mẽ, miễn cưỡng cũng có thể để lại được hai vết xước trên chiến khải của hắn mà thôi, Trần Phàm nhận ra được chỉ có con Hắc Hổ Kiếm Nha là mạnh nhất ở đây, còn bốn đạo kiếm khí kia dù là hợp kích chi thuật, nhưng rơi vào trong mắt Trần Phàm lại yếu đuối đến thương cảm, sơ hở tràn đầy, vốn dĩ không có chút lực uy hiếp nào với hắn, vậy thì cứ coi như là gió nhẹ thổi qua đi.


Gào...

Thân hình của Hắc Hổ Kiếm Nha bị đánh ngược trở lại, dường như có tiếng xương vỡ gãy vang lên, con linh thú rống lên một hồi đau đớn, hiển nhiên đã bị một kích này đập cho thụ thương.

Nhưng cái này cũng đã có thể thấy phòng ngự của con hổ này mạnh tới mức nào, phải biết trước đó Hoàng Viên Hạo xuất ra hai đạo kiếm khí, cộng thêm có cả hộ thuẫn phòng ngự mà vẫn bị quyền khí của Trần Phàm đánh cho thổ huyết trọng thương, mà Hắc Hổ Kiếm Nha bị trúng đòn trực diện cũng chỉ khiến cho nó có vài đoạn xương bị gãy.

Mà một trảo của linh thú cũng đánh cho Trần Phàm văng đi thật xa, hiển nhiên trảo kình lần này còn mạnh hơn lần trước. Nhưng vẫn Trần Phàm ứng phó rất nhanh, lập tức lộn người trên không trung một cái, ngay khi bàn chân của hắn vừa chạm đất lại lập tức nhanh chóng lấy đà bắn người vọt lên, tựa như tên bay đạn bắn.

Nói thì chậm mà thực tế diễn ra lại rất nhanh.

Công kích liên hoàn của Trần Phàm chỉ diễn ra trong tích tắc, thế như chẻ tre, không gì cản nổi.

"Đáng chết!".

Hoàng Viên Hạo cặp mắt long lên sòng sọc, miệng thét lớn một tiếng, một màn xảy ra lại tiếp tục như một nhát đinh đóng mạnh vào tâm linh của hắn, linh sủng coi như niềm kiêu hãnh cuối cùng của hắn không ngờ cũng bị Trần Phàm kia một kích đánh thương, rốt cục thì gia hỏa đó phải mạnh tới mức nào, Vạn Linh Tông ta cớ sao lại xuất hiện ra một tên quái vật đáng sợ như thế.

Nhưng những ý nghĩ này rất nhanh được Hoàng Viên Hạo ném ra khỏi đầu, hiện giờ việc cấp bách nhất chính là cứu nguy cho linh sủng của hắn đã.

Hoàng Viên Hạo lập tức cùng bốn gã đàn em của mình lao lên vọt tới, trên người lúc này có bao nhiêu lực lượng, bao nhiêu bản lĩnh tất cả đều bộc phát ra hết, tựa như là muốn liều mạng tập thể vậy, thậm chí cả những ảo tưởng sức mạnh mà bản thân bọn chúng vốn không hề có cũng muốn moi ra, bởi vì đây là một trận chiến có liên quan tới danh dự tôn nghiêm, một đệ tử nội môn lại bị khí thế của tên tân sinh ký danh đệ tử ép cho không sao thở nổi, đây đã trở thành nỗi ám ảnh lớn trong tâm trí Hoàng Viên Hạo, chỉ có dùng máu của gia hỏa kia mới mong sao rửa sạch được.

Thế nhưng đột nhiên lại có dị biến nổi lên, gã họ Hoàng không biết suy nghĩ cái gì, phút chốc đang một đường công kích Trần Phàm hắn lại vòng ngược trở lại, tốc độ thiểm điện hướng tới một mục tiêu khác, không ngờ lại chính là Đỗ Mậu đang quan chiến nãy giờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận