Vũ Trụ Huyền Kỳ

"Hừ! Giờ sao hả, tiện nhân?".

Mặc kệ Doãn Lập Thành đang nằm bẹp trên đất, Trần Phàm lúc này mới lừ lừ bước đến chỗ công chúa Bích Lam, nhìn nàng bằng ánh mắt đầy khinh bỉ, tuổi còn nhỏ mà đã ác độc như rắn rết, lại chỉ biết dựa vào vốn tự có để giương oai, Trần Phàm đã ngứa mắt con ả này từ lâu rồi, cái gì mà thương hoa tiếc ngọc, ả tiện nhân này mà là hoa là ngọc sao.

"Ngươi...ngươi muốn làm gì?".

Bích Lam công chúa giờ phút này sợ hãi vô cùng, đã không còn bộ dáng cao cao ngạo ngạo khi nãy, khóe môi mím lại, cặp mắt ươn ướt chớp nhẹ lấy vài cái, dường như có nước mắt sắp chảy ra, cả người mềm nhũn, bộ dáng mười phần yểu điệu, pha lẫn chút yếu đuối nhỏ bé tới yêu kiều, vừa khẩn khoản lại van lơn, khiến cho ai nhìn vào cũng không khỏi động lòng thương cảm.

Bích Lam công chúa từ nhỏ đã là cành vàng lá ngọc, xinh đẹp mỹ miều, từ khi sinh ra đã được nuông chiều hết mực, ăn trắng mặt trơn, không có kẻ nào dám cả gan làm trái ý nàng cả, nhưng hiện tại trước mắt lại như một chú mèo con mười phần xinh xắn, phô ra một bộ đáng thương mảnh mai hết mức có thể, bởi dù sao nàng cũng phải người ngu, biết giờ phút này nếu vẫn tiếp tục cái vẻ cao quý như trước chắc chắn sẽ bị tên gia hỏa trước mặt này thẳng tay trừng trị.

Nàng không tin Trần Phàm lại không biết thương hoa tiếc ngọc.

Chỉ đáng tiếc, Bích Lam công chúa đã hoàn toàn tính sai rồi!

"Phi!"

Trần Phàm phun ra một ngụm nước miếng, chán nản lắc đầu, sắc mặt hơi chút nhăn nhó, nhìn thiếu nữ trước mặt như đang nhìn một con ngốc, đúng là buồn nôn ói mửa mà.

Nếu đổi lại là người khác, hành động này của nàng có lẽ sẽ có chút tác dụng, đáng tiếc đây là Trần Phàm, cho dù Đàm Tư Dung trước đây còn đẹp hơn ả công chúa này không ít còn chẳng khiến hắn động tâm được, huống chi là loại nhân phẩm thối tha như Bích Lam công chúa.

"Là bên nào ý nhỉ?".

Đột nhiên Trần Phàm lại hỏi một câu không đầu không đuôi, khiến cho Bích Lam công chúa cũng không khỏi ngơ ngác, tên này rốt cục đang muốn hỏi cái gì, nàng lắp bắp nói:

"Cái gì bên nào?".


"Ý của ta là lần trước lão tử đã tát ngươi bên nào?".

Trần Phàm trừng mắt.

"Ngươi..."

Bích Lam công chúa không dám tin nhìn vào Trần Phàm, tên này rốt cục có phải là nam nhân không vậy, tại sao nàng đã ra vẻ đến mức này rồi, tại sao hắn vẫn còn muốn ra tay.

"Trần Phàm...dừng..dừng tay...ngươi không được phép làm tổn thương nàng".

Đột nhiên lúc này, Doãn Lập Thành đang nằm bẹp trên đất bỗng chống tay gượng dậy, cánh tay vươn ra thều thào nói, ý định ngăn cản Trần Phàm, nhìn hắn như sắp sửa dầu hết đèn tắt vậy, không hiểu sao đến hiện tại tên này vẫn còn muốn bảo vệ cho Bích Lam công chúa đến như thế, là lòng trung thành hay còn vì một nguyên nhân khác.

"Ngươi nên lo cho bản thân mình thì hơn".

Trần Phàm lắc đầu nhìn Doãn Lập Thành, tên này vừa rồi khiến cho mình có không ít hứng khởi, giống như một đối thủ đáng giá tôn kính.

Cách đó không xa, có thân ảnh đang rón ra rón rén,bộ dạng y như một tên trộm, không ai khác chính là Hoàng Viên Hạo đang tính chuồn khỏi nơi này.

"Đứng lại!".

Trần Phàm quát lên một tiếng, khiến cho gã họ Hoàng giật nảy cả mình, hắn đương nhiên sao có thể quên được tên tiểu nhân này chứ, muốn yên lặng mà trốn trước mặt ta, ngươi còn chưa được có bản lĩnh đó.

Hoàng Viên Hạo cả khuôn mặt xanh như đít nhái, khó coi vô cùng, hắn quay lại nhìn Trần Phàm rồi cố nở ra một nụ cười đầy gượng gạo, đoạn nuốt lấy một ngụm nước bọt, nói:


"Sư...sư huynh, chuyện gì vậy?".

"Ta có nói để ngươi đi chưa?".

Trần Phàm nhàn nhạt hỏi.

"Trần sư huynh, đệ sai rồi, lần trước là đệ không phải, đệ đáng chết, cầu xin huynh rộng lượng mà bỏ quá cho ta".

Hoàng Viên Hạo bỗng nhiên quỳ xuống, rối rít dập đầu. Một đệ tử nội môn phải quỳ lạy trước một ngoại môn đệ tử, nói ra thật chẳng còn mặt mũi nào, nhưng giờ phút này Hoàng Viên Hạo làm gì còn tâm trí bận tâm tới điều đó, giữ được mạng mới là điều quan trọng, huống hồ tên quái vật trước mặt này khi còn là một tân sinh cũng đã khiến cho hắn suýt chút nữa phải quỳ xuống rồi.

"Hừ! Cúp đuôi ở yên đó cho ta, lát nữa ta mới xử lý tới tên tiểu nhân nhà ngươi".

Trần Phàm hừ lạnh, ánh mắt phi thường khinh bỉ nhìn gã họ Hoàng đang quỳ trước mặt mình, sao trong thánh địa tông môn lại có thể xuất hiện cái thứ rác rưởi thế này chứ.

"Vâng vâng, tiểu đệ không dám".

Hoàng Viên Hạo khúm núm nói, trong lòng bất an nổi lên không ngừng, nhưng cũng chỉ có thể an phận quỳ mọp tại chỗ mà thôi, loại người như hắn còn có thể làm gì hơn được.

"Trước tiên ta phải dạy cho loại tiện nhân như ngươi một bài học".

Trần Phàm quay sang chỗ Bích Lam công chúa, nhếch mép rồi vung tay chuẩn bị cho một cái tát vỡ mặt.


"Dừng lại...nàng ấy là người đã được Lăng sư huynh để mắt tới, ngươi không thể...vạn lần không thể đụng tới nàng!".

Doãn Lập Thành không khỏi gào lên, cố lấy chút sức tàn còn sót lại muốn ngăn cản Trần Phàm, Lăng sư huynh trong miệng của hắn không ai khác chính là Lăng Thiên Mệnh, thánh tử của Vạn Linh Tông, thân phận dưới một người mà trên cả vạn người.

"Hửm! Lăng sư huynh?".

Trần Phàm bất chợt dừng tay lại, ánh mắt có chút kỳ quái, ả công chúa này không phải là muội tử của gã họ Lý gì đó sao, tự nhiên sao lại có Lăng sư huynh ở đây.

"Ha ha ha...Trần Phàm, tên tiện dân nhà ngươi đã nghe thấy chưa, bổn cung chính là người của Lăng Thiên Mệnh, là Lăng sư huynh - Lăng Thiên Mệnh đó, ngươi dám đụng tới một cọc tóc của ta đảm bảo sẽ chết cực kỳ thê thảm".

Bích Lam công chúa cười lên như bị bệnh tâm thần, cặp mắt oán độc nhìn chằm chằm vào Trần Phàm, như thể muốn nhai tươi nuốt sống hắn, bộ dáng ủy mị đáng thương ban nãy đã biến mất sạch sẽ, như là tìm về với bản chất thật sự của mình.

Nàng bản thân là Huyền Âm Linh Thể, lại là công chúa của một đế quốc rộng lớn, linh thể ở thời đại bây giờ hiếm có vô cùng, đừng nói là các thế lực nhất lưu khác, cho dù là thánh địa tông môn cũng cực kỳ coi trọng, hiển nhiên ả công chúa này thời gia qua ở đây đã thu hút được chú ý của thánh tử Lăng Thiên Mệnh rồi, tuy là chưa được gặp mặt lần nào, nhưng sư huynh của nàng Lý Nguyên đã từng nói thánh tử sẽ sớm cho triệu kiến nàng thôi, đây là vốn liếng mạnh nhất mà Bích Lam công chúa lấy làm kiêu ngạo, bởi trên đời này người lọt được vào mắt xanh của Lăng Thiên Mệnh khắp cả đại lục này có thể được mấy ai.

"Hừ!"

Bốp!

"A!"

Còn chưa đắc ý được bao lâu, một cái tát như trời giáng đã đập mạnh lên mặt của Bích Lam công chúa, so với lần trước ở Đế thành còn mạnh hơn vài lần.

"Tiện tỳ! Tóc của ngươi ta đây không thèm đụng, nhưng cái mặt đểu giả này thì muốn vả từ lâu rồi".

Trần Phàm lạnh lùng nói.

Bích Lam công chúa bị tát bắn văng đi, cả người xoay tròn trên không trung, máu tươi vung vẩy, nương theo đó còn có vài cái răng gãy bật ra khỏi miệng, thân thể rớt bịch xuống đất, nàng tóc tai rũ rượi mà hét lên:


"A...đồ tạp chủng...ta nhất định sẽ..."

"Bốp!".

Còn chưa kịp nói hết câu thì lại thêm một cú bạt tai cực mạnh giáng vào má bên kia, cả người lại tiếp tục bị văng thêm một đoạn, Trần Phàm còn chưa buông tha, thân hình như ma quỷ lướt tới, khi cơ thể của thiếu nữ còn chưa rơi xuống đất hắn đã tóm lấy cổ nàng mà xách lên, y như xách lấy một con gà bệnh.

Bích Lam công chúa một chút hoàn thủ cũng không có, hai bàn tay ôm lấy cổ, đôi chân thon dài cố gắng vùng vẫy nhưng chẳng thể làm nên chuyện gì, ánh mắt đầy tơ máu nhìn vào Trần Phàm, cổ họng phát ra những tiếng khùng khục không rõ nghĩa.

Trần Phàm cũng chẳng muốn nói thêm gì nữa, cánh tay vung lên, tựa như một chiếc quạt hương bồ tiếp tục đập xuống.

"Bốp, bốp, bốp...!"

Liên tiếp là những cú bạt tai chí mạng đau điếng, giống như thể muốn đập nát cả khuôn mặt này, hắn dùng lực thật mạnh, mỗi một phát tát đều có máu tươi bắn ra tung tóe, trộn lẫn trong đó là vài cái răng trắng như ngọc cùng từng tràng tiếng kêu la thảm thiết.

Giờ phút này cả khuôn mặt của Bích Lam đã sưng lên như đầu heo, ngũ quan lộn xộn, xanh đỏ tím vàng, người chẳng ra người ma chẳng ra ma, nào đâu còn bộ dáng yêu kiều mỹ mạo trước đó nữa, hoa dung đáng tự hào gần như đã bị hủy, quá đau đớn cùng phẫn hận không gì sánh nổi đã khiến cho thiếu nữ ngất lịm đi, cái đầu sưng vù không phải đầu người lúc này đang rủ xuống trên tay của Trần Phàm.

Nhưng mà chưa đến đây vẫn còn chưa hết, Trần Phàm bỗng nhiên nảy ra một ý, hắn từ trong người lấy ra một gói bột gì đó, đây chính là độc tán mà hắn thu được sau khi giết tên Huyết Dạ lần trước, cũng không biết cụ thể là thứ độc dược gì, Trần Phàm trước giờ vẫn cất ở trong nhẫn trữ vật, chưa có dịp đem ra sử dụng, vậy hôm nay tiện đây cho con ả này ném mùi luôn

Đưa tay vẩy mạnh một cái, Trần Phàm đem gói đọc dược rắc hết lên khuôn mặt đầy máu nát bét kia, so với kiếp trước tạt a xít chắc cũng chẳng kém là mấy, nếu là kịch độc, vậy chết đi càng tốt, còn không chí ít cũng có thể hủy đi dung mạo của ngươi, để xem sau này ngươi còn dám tác oai tác quái.

"Aaaaaaaa..."

Bích Lam công chúa đang ngất lịm lại đột ngột bừng tỉnh, theo bản năng rú lên một tiếng xé toạc trời xanh, âm thanh thảm thiết mà tê tâm liệt phế, nàng thậm chí còn không biết bản thân vừa xảy ra chuyện gì, dường như não bộ đã bị hỏng, cặp mắt sưng húp che đi hết tầm nhìn khiến cho nàng hiện tại đâu còn nhìn rõ được trước mặt mình là gì nữa, chỉ cảm thấy mặt mình giống như là bị ngâm trong nước sôi, liên tục sùi lên những bọt bong bóng lớn nhỏ, giống như một cái nồi lẩu, xót xa khủng khiếp, đau đớn lúc này không còn từ ngữ nào có thể hình dung.

Bích Lam hai bàn tay run rẩy đưa lên gần mặt, vì quá đau nên còn không thể chạm vào, cả người cứ thế quằn quại trên mặt đất, liên tục rú lên từng hồi.

Nếu có ai nói Trần Phàm ra tay độc ác, vậy có bao giờ nghĩ rằng nếu như hôm nay hắn không có đủ thực lực, rơi vào trong tay ả công chúa kia, vậy số phận nhất định còn thêm thảm hơn Bích Lam bây giờ nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận