Vũ Trụ Huyền Kỳ

Vậy ra đây chính là năm cảnh giới đầu tiên của tu sĩ.

Trần Phàm gật gù tự nhủ. Hiện tại tu vi của hắn bằng không. Nhưng sau khi bước ra khỏi cái không gian này, bản thân sẽ bắt đầu bước đi trên con đường tu chân giả tại dị giới. Có hệ thống nơi tay, lo gì không nắm được thiên hạ. Một tháng cực khổ qua thật giống như cơn ác mộng, nếu đã qua rồi thì cứ để nó tiêu tan đi.

"Được rồi. Giờ ta xem xem cái viên nội đan của yêu thú kia ra làm sao nào?".

Trần Phàm lẩm bẩm rồi thử bước đến gần hơn viên yêu đan. Nó hiện tại đã trở thành một viên minh châu đỏ rực, lơ lửng trên không, toàn thân tỏa ra hồng quang bỏng rát. Hắn có cảm giác như đây là một mặt trời thu nhỏ vậy. Kết quả vừa mới nhích gần hơn chút tới chỗ yêu đan, Trần Phàm đã chịu không nổi phải dừng ngay lại. Với thực lực hiện tại của hắn đứng trước viên yêu đan này quả thực như con kiến đứng trước vầng thái dương vậy, yếu ớt tới thương cảm. Đây vẫn còn là do hệ thống đã tẩy hết đi yêu khí trên đó. Nếu không thì Trần Phàm nhất định sẽ bị ý chí còn sót lại của Địa Ngục Hỏa Lang giết chết rồi.

"Hệ thống ơi hệ thống, ngươi đã làm người tốt thì làm cho chót đi. Hiện tại ta không có cách nào tới gần yêu đan kia được, chứ đừng nói tới chuyện hấp thu năng lượng trên đó. Giờ ngươi có cách nào hay không?".

Trần Phàm một bộ dạng năn nỉ nói.

"Cái này cũng không có gì. Ta cũng đang định nói với ký chủ việc này. Hiện tại người còn chưa chính thức tu luyện nên vẫn nằm trong phạm vi được hệ thống hỗ trợ một số thứ. Tuy nhiên ta phải nhắc nhở ký chủ câu này. Ngay khi người đạt tới Luyện Thể tầng một thì sau này sẽ không nhận được bất kỳ sự trợ giúp nào đại loại như vậy nữa. Muốn có lợi ích gì thì bắt buộc phải dùng điểm năng lượng để đổi, tất cả đều là giao dịch công bằng".

"Ta biết rồi".

"Bây giờ ta sẽ phân tách năng lượng trên yêu đan kia thành một tia năng lượng nhỏ nhất để ký chủ có đủ khả năng tiếp nhận được".

Chỉ qua vài giây sau. Có một sợt tơ nhỏ như sợi tóc, ngoằn ngoèo như con rắn lao nhanh về phía Trần Phàm. Chỉ trong nháy mắt đã chui vào người hắn.

Trần Phàm cảm thấy trái tim đột nhiên trở nên nóng rát, giống như bị lửa thiêu. Tất nhiên đau đớn nhanh chóng bị hạt giống kia hấp thu, bằng không thì hắn đã thét lớn lên rồi. Hiển nhiên là sợi tơ năng lượng kia đã xâm nhập vào tim hắn, trở thành một điểm nhỏ năng lượng trong đó. Nhưng chớ coi thường điểm nhỏ năng lượng này. Đây dù sao cũng là năng lượng của yêu thú Kết Đan cảnh. Chỉ trong chốc lát, năng lượng tỏa ra khiến toàn bộ thương thế của hắn đã được chữa trị với tốc độ mà mắt thường có thể thấy.

Trái tim của Trần Phàm giờ đã không còn là trái tim bình thường nữa.

"Từ giờ trở đi, mỗi một lần tim đập sẽ là một lần tiêu hóa năng lượng, sau đó năng lượng sẽ lưu chuyển phát tán khắp cơ thể. Nghĩa là ký chủ vận động càng nhiều thì tim đập càng nhanh, từ đó sẽ càng nhanh chóng tiêu hóa số năng lượng này".


Hệ thống lên tiếng nhắc.

"Tốt!".

Trần Phàm cảm thấy tâm tình vô cùng sảng khoái:

"Có lẽ giờ ta cũng nên ra ngoài rồi. À quên mất. Hệ thống, ta làm thế nào để ra ngoài đây?".

"Rất đơn giản. Tập trung ý niệm, ký chủ chỉ cần nghĩ tới việc ra ngoài là được. Hệ thống đã kết nối với não bộ của ký chủ. Về sau nếu muốn vào lại chỗ này chỉ cần làm ngược lại là ý niệm của người sẽ được đưa vào đây. Thời gian trong thư viện này hoàn toàn khác biệt với ở ngoài, vậy nên vào đây bao lâu thì bên ngoài cũng chỉ là một cái chớp mắt mà thôi. Lưu ý rằng chỉ có ý niệm là có thể tiến vào trong không gian này, còn thân xác của ký chủ vẫn ở bên ngoài".

"Hả. Thế còn quả yêu đan kia thì sao?".

"Nó được hệ thống chứa đựng trong không gian riêng. Ký chủ không cần bận tâm. Dù là đưa ý niệm vào thì vẫn có thể hấp thu được năng lượng của yêu đan".

"Hóa ra là vậy. Rất tốt!".

"Đã đến lúc ta nên ra ngoài rồi".

Trần Phàm nhắm mặt lại rồi tập trung tư tưởng. Hắn chỉ cảm thấy toàn thân chao đảo như sắp ngã, không gian xung quanh như sắp sửa sụp đổ. Kết quả là vài giây sau mở mắt ra đã thấy khung cảnh của núi rừng vô tận. Hiển nhiên đây chính là nơi hắn bị thương trước đó.

Bầu trời hiện tại vẫn là ban đêm, quả nhiên những chuyện nãy giờ xảy ra trong không gian thư viện chỉ là một cái chớp mắt. Giống như một giấc mơ vậy. Nhưng hạt giống vong ngã trong đầu và trái tim nóng bỏng đang đập nói cho hắn biết, tất cả đều là thật.

"Hệ thống, giờ có nói cho ta biết về nhiệm vụ tối thượng chưa?".


Chợt nhớ tới cái nhiệm vụ ghê gớm gì đó, Trần Phàm hỏi hệ thống.

"Nhiệm vụ đã bắt đầu rồi đó ký chủ. Nhiệm vụ này chỉ có duy nhất bốn chữ mà thôi".

"Ồ. Là bốn chữ gì vậy?".

"Cường giả mạnh nhất".

Trần Phàm im lặng không nói.

"Nếu như hoàn thành nhiệm vụ này, ký chủ sẽ được gặp người sáng tạo và nhận được một món quà từ người đó".

"Đúng rồi. Liệu có phải người sáng tạo đã đưa ta tới thế giới này không?".

"Cái này không nằm trong lập trình của hệ thống. Ta cũng không thể trả lời câu hỏi này của ký chủ".

Trần Phàm chỉ âm thầm gật đầu. Nhiệm vụ này thật hư vô mờ mịt. Hắn mặc dù có tự tin trở thành cường giả, nhưng để thành người mạnh nhất nói dễ vậy sao? Chữ "nhất" nghe thì có vẻ đơn điệu nhưng lại không đơn giản chút nào, đây có nghĩa là đứng trên tất cả. Thế giới tu chân bao la vô tận. Phải thông hiểu bao nhiêu đạo lý, lĩnh ngộ bao nhiêu sức mạnh mới có thể làm được chữ "nhất" này?

Xem ra là một con đường rất dài phải đi!

Đêm khuya tĩnh lặng, vào lúc này đang có một bóng người hì hục cố gắng nâng lên một tảng đá lớn. Chính là Trần Phàm.

Tảng đá này nặng chừng 50 cân (theo cân Việt Nam nhé), Trần Phàm cố gắng nâng nó quá đầu, sau đó vòng một vòng lại đưa xuống gần sát dưới chân, tạo thành một vòng tròn tuần hoàn. Cứ làm liên tục ba bốn vòng như vậy. Vừa dùng lực vừa phải khéo léo không được để rơi. Kế tiếp dùng sức ném tảng đá ra xa, giống như ném bóng rổ. Sau đó hắn nhặt tảng đá lên rồi tiếp tục làm lại như ban đầu.


Nếu cảm thấy đã quen lực thì về sau tăng dần cường độ lên. Cho tảng đá ra sau người rồi lấy thân cõng đá, tiến hành nhảy cóc lên xuống.

Cuối cùng là dùng tay không chân trần đánh liên tục vào đá cho đến khi tay chân rớm máu, không thể chịu được nữa mới thôi.

Đây là một loại phương pháp rèn luyện cơ bắp có tên là Man Nhân Hý Thạch mà Trần Phàm học lỏm được khi quan sát các tử Trần gia luyện tập. Tuy hiệu quả cao nhưng vô cùng hao tốn thể lực.

Trước đây Trần Phàm đã từng luyện qua nhưng không có được tốt như vậy, hắn chỉ dám dùng đá 20 đến 30 cân là hết cỡ. Nhưng hôm nay có năng lượng yêu đan trợ giúp, hắn cảm thấy mình đã có thể nâng được một khối đá 50 cân cũng không khó khăn lắm.

Hơn nữa Trần Phàm hầu như không hề cảm thấy mệt mỏi hay đau đớn, bởi tất cả cảm xúc tiêu cực đều bị cắn nuốt. Tuy nhiên cái này cũng không phải là việc tốt cho lắm vì nếu cứ tu luyện như vậy thì kiểu gì cũng kiệt sức mà chết lúc nào không hay. Nhưng Trần Phàm lại đó một trái tim không bình thường. Nó đã được dung nhập năng lượng của nội đan yêu thú Kết Đan cảnh cho nên hắn có thể căn cứ vào nhịp tim mà biết cơ thể lúc nào cần phải dừng lại. Nhịp tim đập quá nhanh chính là lúc hắn cảm thấy nguy hiểm, lúc này không nên cố sức tập tiếp nữa.

Trần Phàm từ trong người lấy ra một thanh đoản đao, đây là vũ khí hắn thu được từ đám người Trần gia xấu số. Hắn cũng nhặt thêm một cây chiến phủ để phòng thân. Nếu hắn đoán không lầm đây chính là vũ khí của vị đại hán kia, người duy nhất chủ động bắt chuyện với mình. Đáng tiếc giờ đây người đã không còn, tất cả đều bị hủy diệt sau vụ nổ, nếu không hắn cũng muốn chôn cất tử tế bọn họ một phen. Không biết nhị tiểu thư kia thế nào rồi? Có lẽ ai cũng cho rằng Trần Phàm đã chết. Nếu đã vậy trước tiên hắn cứ ở trong sơn mạch này tu luyện một phen.

Trần Phàm cắt vỏ cây bện thành dây thừng, sau đó kiếm một cây gỗ chắc chắn, buộc hai thứ lại với nhau tạo nên một cái đòn gánh thô sơ. Hắn buộc mấy khối đá vào hai đầu cây rồi đặt lên vai bắt đầu đứng lên ngồi xuống, tiếp theo là gánh đá chạy lòng vòng khắp cả sơn động. Đây là một phương pháp luyện tập hắn tự nghĩ ra.

Cứ như vậy, Trần Phàm cật lực tu luyện trong ba ngày tiếp theo. Cứ tập cho tới khi tim đập như trống trận, đầu váng mắt hoa, tay chân trở nên vô lực mới chịu dừng lại nghỉ ngơi.

Mấy ngày qua sức nâng của hắn tăng lên rất nhanh. Từ khối đá 50 đến 100 cân, rồi 150 đến 200...Đến hôm nay, trước mặt hắn là một khối đá lớn gần bằng thân người. Ước chừng nặng nặng khoảng 300 cân. Cũng là nhờ vào năng lượng yêu đan. Nếu không thì làm sao có thể tăng nhanh như vậy được.

"Lên cho ta!".

Trần Phàm vận sức vào hai tay ôm lấy khối đá, muốn nhắc nó lên. Hắn nghiến răng nghiến lợi ra sức, gân mặt gân tay nổi lên gồ ghề, tựa như khối đá này có thù không đội trời chung với mình vậy.

Khối đá bắt đầu nhúc nhích, bị Trần Phàm nhấc dần lên. Hắn từ từ nhấc bổng nó lên vai, lúc này mặt mũi đã đỏ tía tai. Sau khi nhấc được hắn mới dùng hết sức quăng mạnh xuống.

"Phù. Vậy là được rồi. Ta rốt cục đã đạt tới luyện thể tầng một!".

Trần Phàm thở hổn hển, mặt mũi đỏ gay. Mệt mỏi qua đi khiến hắn cảm giác được thoải mái. Trái tim tiếp tục truyền tới năng lượng. Đây là số năng lượng cuối cùng trong trái tim. Một tia năng lượng nhỏ kia đủ cho hắn lên được cảnh giới thấp nhất này. Nhưng không sao, sau khi dùng ý niệm câu thông với hệ thống, hắn lại rút ra một tia năng lượng nhỏ khác. Lần này không cần hệ thống trợ giúp, hắn có thể tự làm. Những năng lượng đó thực chất là những sợi cương khí. Đạt tới kết đan cảnh thì chân khí đã hóa thành cương. Trần Phàm chỉ hít nhẹ một hơi là một sợi tơ cương khí bị hút vào, nó lại tự động chui vào trái tim của hắn.


Bây giờ Trần Phàm là luyện thể tầng một.

Ở tầng này võ giả sẽ có thể nâng được vật nặng từ 300 đến 500 cân. Lên tới tầng hai sẽ có lực lượng 600 đến 800 cân. Tầng ba từ 1000 đến 1200 cân...Cứ như vậy nếu đạt tới luyện thể viên mãn sẽ có lực lượng tối đa là 5000 cân.

Trần Phàm vẫn còn phải cố gắng nhiều.

Bỗng nhiên trong đầu hắn xuất hiện một trường thông tin:

Thân thể vô thượng, phải được tạo nên từ những thứ vô thượng. Bên trong cơ thể con người có một thứ gọi là tế bào. Thân thể như thành lũy. Mỗi một tế bào là một viên gạch kiến tạo nên thân thể. Gạch càng chắc chắn thì thành lũy càng vững mạnh...

Hình thái tiếp theo của Đại Vũ Trụ Thuật, Vũ Trụ Vi Thể.

Trường thông tin này như một luồng ý niệm tự nhiên đến, không có bất cứ dấu hiệu báo trước. Trong đầu Trần Phàm cứ đột nhiên xuất hiện những tin tức như vậy. Dường như là những ý niệm tồn tại từ trước, được phong ấn lại trong thức hải, chỉ chờ đúng lúc sẽ tự động bung ra.

Ngay khi vừa đạt tới luyện thể tầng một chính là lúc phải tu luyện hình thái này.

Ồ một tiếng. Ngạc nhiên qua đi. Trần Phàm tiếp tục tìm hiểu thông tin vừa xuất hiện.

Trong cơ thể con người có ba mươi sáu ngàn tỷ tế bào. Biến mỗi tế bào thành một viên ngọc siêu nhỏ, đây gọi là thức tỉnh tế bào, hay có thể gọi là quá trình ngọc hóa. Mỗi một tế bào thức tỉnh sẽ là một lần cơ thể thay đổi. Nếu như có thể thức tỉnh toàn bộ thì lúc đó bốn chữ nghiêng trời lệch đất cũng không đủ để hình dung. Thân thể lúc đó sẽ là thân thể vô thượng...

"Hóa ra hình thái tiếp theo là cái này. Cũng quá mức dọa người đi!".

Trần Phàm khiếp sợ than. Thức tỉnh từng tế bào một, tổng cộng ba mươi sáu ngàn tỷ tế bào. Vậy thì cần năng lượng nhiều tới mức nào?

"Ký chủ vừa lĩnh ngộ hình thái thứ hai của Đại Vũ Trụ Thuật là Vũ Trụ Vi Thể. Sau này khi tu luyện năng lượng sẽ được chuyển trực tiếp vào từng tế bào. Nếu đủ năng lượng tế bào sẽ tự động thức tỉnh".

Hệ thống lên tiếng nhắc nhở.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận