Vũ Trụ Huyền Kỳ

"Được, thứ mà các hạ vừa ăn trên thực tế không phải của rồng, nó chỉ là của một loài giao long sinh sống ở biển thôi, rồng nào có dễ gặp như thế. Giao long bình thường hay ăn các loại kỳ trân dị thảo dưới đáy biển, những thứ này thường không dễ tiêu hóa, cho nên để có thể tiêu hóa được thức ăn giao long sẽ tiết ra một thứ gọi là nhuyễn dịch, thứ này lâu dần sẽ tích tụ lại trong bụng của giao long, về sau được chúng thải ra ngoài bằng đường dưới. Gọi cho có vẻ mỹ miều thì là long ngọc, nhưng nếu nói khó nghe một chút, thứ này chính là...phân đó! Giờ các hạ đã hiểu chưa?".

Chu Bân nói tới đây liền cố nén một bụng cười, sợ Trần Phàm nhìn ra được.

"Hóa ra là vậy".

Giờ thì Trần Phàm cuối cùng cũng biết lý do mà tên họ Chu kia không nén nổi cười là gì rồi, hóa ra Long Ngọc Hải Trầm lại là phân của giao long, nghĩ đến đây hắn không khỏi có chút dở khóc dở cười mà nhìn về phía Trần Thu Nguyệt.

"Trần Phàm...ta!".

Cuộc nói chuyện giữa Trần Phàm với Chu Bân Trần Thu Nguyệt tất nhiên có nghe được, chỉ thấy nàng giờ phút này sắc mặt không khỏi nhăn nhó, mếu ma mếu máo, khiến cho người ta nhìn mà thương, miếng Long Ngọc Hải Trầm vừa mới nuốt xuống lại như muốn tắc nghẹn ở cổ.

Hóa ra thứ nãy giờ mình ăn ngon lành lại chính là...đã thế còn mở miệng khen lấy khen để nữa chứ!

"Ta...ta vào nhà vệ sinh một lát".

Nói xong Trần Thu Nguyệt vội vàng một tay bụm miệng, quay người chạy đi như ma đuổi.

"Haiz!".

Trần Phàm thở dài một tiếng, tên tiểu nhị kia cũng thật là, đáng nhẽ nên giới thiệu ký càng hơn cho khách mới phải, cái gì mà tinh hoa của rồng. Nhưng cũng khó trách, nếu nói hết ra e là sẽ chẳng có mấy người ăn nữa, cái món này coi bộ cũng khá kén người ăn đây.

"Ha ha...ta hiểu mà, lúc đầu tại hạ cũng giống như vị cô nương kia, không nghĩ tới đặc sản của Đế thành lại là món phân rồng, thực ra món này chỉ có những người thuộc tầng lớp thấp ở trong thành mới ưa thích mà thôi, vương quan quý tộc đương nhiên không bao giờ đụng tới nó, riêng tại hạ thì chỉ ăn một lần rồi bỏ, cũng không phải ta ghét bỏ, chỉ là nếu ăn sẽ không khỏi nghĩ tới cái từ chẳng mấy sạch sẽ kia, muốn nuốt cũng khó, đơn giản vậy thôi".

Chu Bân lúc này mới mở miệng cười ha hả nói, sắc mặt biểu lộ nét đồng cảm.

"Ha ha ha...phân thì sao chứ?".


Trần Phàm đột nhiên ngửa cổ cười lớn, sau đó hắn thản nhiên bước về bàn ăn của mình, tay cầm thìa con xúc lấy một góc Long Ngọc Hải Trầm trong bát, cánh tay nâng lên trước mặt, ánh mắt như đang đang nhìn ngắm một thứ trân quý, mở miệng nói một cách dõng dạc:

"Thứ này một không thối hai không bẩn, là phân thì đã làm sao, không phải chỉ là một cái tên thôi ư? Trên đời này có những kẻ không ăn phân mà miệng vẫn thối, bề ngoài sạch sẽ mà trong bụng còn bẩn thỉu hơn phân! Nếu vậy, phân thì lại thế nào?".

Hắn cố ý nói thật to cho tất cả những người có mặt ở đây đều nghe thấy. Sau đó, trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, Trần Phàm đưa luôn miếng Long Ngọc Hải Trầm vào trong miệng, nhai nuốt một cách sảng khoái ngon lành.

"Ngon, quả nhiên là mỹ vị!".

Chưa dừng lại ở đó, hắn tiếp tục xúc thêm mấy thìa nữa đưa lên miệng, từ từ thưởng thức, sắc mặt hết sức hài lòng, hoàn toàn không có để ý cái gì gọi là phân ở đây cả.

Năm xưa Việt Vương Câu Tiễn còn phải nhẫn nhục nếm phân của Ngô Vương Phù Sai, sau cùng tiêu diệt được nước Ngô, giành lại nước Việt, trở thành bá chủ một phương. Người ta là vua một nước còn phải đi ăn phân người, mà Trần Phàm hắn thì được ăn phân rồng, so ra còn cao sang hơn Việt Vương không biết bao nhiêu, há lại có gì phải ngại.

Bộp bộp bộp!

"Hay, nói rất là hay!".

Bỗng nhiên có tiếng vỗ tay vang lên, này chỉ là tiếng vỗ tay của một người, chủ nhân của âm thanh đó là một thanh niên tuổi chừng 23-24, dáng người dong dỏng cao, khuôn mặt chữ điền, hòa ái lại thân thiện, hắn lúc này đứng dậy đi về phía Trần Phàm, vừa đi vừa nói:

"Các hạ nói không sai, phân thì đã làm sao, trên đời này có những kẻ còn thối tha và bẩn thỉu hơn phân nhiều".

"Ngươi là..."

Trần Phàm nhìn về phía thanh niên lạ mặt này nhíu mày hỏi.

"Tại hạ Dương Khôi tới từ Trạch Dương thành, vừa nãy nghe Trần huynh nói, ta nghe mà sảng khoái trong lòng, rất đúng, rất chí lý".


"Các hạ quá khen, ta chỉ là nghĩ sao nói vậy thôi".

"Nếu ta đoán không lầm Trần huynh cũng là tân sinh của lần này đi".

"Đúng vậy, ta tới từ Vân Long thành".

"Ha ha...Nếu vậy thì chúng ta chính là đồng môn rồi còn gì, nào nào nào, hai người các ngươi mau qua đây".

Dương Khôi cười lên sảng khoái, sau đó quay ra khoát tay ra hiệu với mấy người hồi nãy vẫn ngồi cùng bàn với mình, cũng là hai thanh niên trạc tuổi hắn, nghe thấy gọi liền đứng dậy đi tới, một người khuôn mặt thư sinh trắng trẻo, cặp mắt tinh anh mang theo đôi phần tinh quái, mà người còn lại thì thần sắc thâm trầm, khuôn mặt góc cạnh như từ một khối đá tạc nên, nét mặt còn già hơn cả tuổi, sau lưng hắn còn đeo một thanh đao khá lớn.

"Để ta giới thiệu qua một chút, vị này là Bùi Đình, tới từ Kiến Lộc trấn, còn đây là Hạ Hoài An tới từ Yên Quang thành, ba chúng ta đều là tân sinh của Vạn Linh Tông".

"Bùi huynh, Hạ huynh, hân hạnh!".

Trần Phàm ôm quyền nói.

"Ha ha ha...vậy là nhóm chúng ta lại có thêm một người nữa là bốn, à không không, phải là năm người mới đùng, ta suýt thì quên khi nãy còn có một vị cô nương xinh đẹp ở đây".

Hạ Hoài An hóm hỉnh cười nói, người này tính cách có vẻ cũng nhiệt tình như Dương Khôi, duy chỉ Bùi Đình là mang vẻ hơi trầm tính một chút, nãy giờ chỉ im lặng gật đầu chào hỏi, không lạnh không nóng, nhưng Trần Phàm vẫn có thể nhìn ra đây không phải người mang bụng dạ xấu, chỉ là không thích nói nhiều mà thôi.

"Hôm nay gặp mặt chính là có duyên, Trần huynh không chê để ba chúng ta ngồi chung bàn với chứ?".

Dương Khôi vui vẻ nói.


"Tự nhiên cầu còn không được".

Trần Phàm sắc mặt mỉm cười, cảm thấy mấy người này đều là những thanh niên trọng tình trọng nghĩa, sảng khoái lại chân thành, có thể kết giao chính là việc tốt, hắn đâu có lý do gì mà từ chối chứ.

Mà lúc này Trần Thu Nguyệt cũng đã từ trong nhà vệ sinh của khách sạn đi ra, một tay ôm bụng, sắc mặt nhăn nhó, hiển nhiên là vừa mới tống bỏ những thứ đã ăn khi nãy ra khỏi bụng.

Đi đến nơi nàng nhìn thấy bốn người ngồi đó liền không khỏi thắc mắc:

"Trần Phàm, mấy người này là...?"

"Tỷ tỷ, bọn họ đều là những tân sinh như chúng ta..."

Trần Phàm sau đó lần lượt giới thiệu, Trần Thu Nguyệt cũng chỉ là nhẹ gật đầu đáp lại, tỏ vẻ giữ khoảng cách, sau đó kéo lấy cái ghế ngồi cạnh Trần Phàm, ngoại trừ hắn ra nàng đối với nam nhân khác vẫn là tương đối lạnh lùng.

"Ha ha ha...Xem ra ta đúng là đã nhìn nhầm Trần huynh rồi, vừa mới tới đây đã làm quen được một mỹ nhân như vậy".

Hạ Hoài An mặt đầy thâm ý nói.

"Gì mà làm quen chứ, đây là tỷ tỷ đi cùng với ta từ Vân Long thành".

"Hả?".

Nghe tới đây đám người Dương Khôi không khỏi kinh ngạc, ánh mắt nhìn nhau một lát, Dương Khôi lên tiếng hỏi:

"Không lẽ...huynh đệ lấy được hai cái danh ngạch lần này sao?".

"Đúng vậy".

"Oh!".

Ba người Dương Khôi lại là không khỏi nhìn nhau một lần nữa, đều là những ánh mắt rất hiếu kỳ, bọn họ như vậy cũng phải, Vạn Linh Tông trước giờ tại mỗi một thành trấn đều chỉ cấp cho một danh ngạch đệ tử, ngoại lệ tuy không phải là chưa từng có nhưng cũng rất hiếm khi xảy ra.


"Thật là trùng hợp, ta đúng là cũng biết có một trường hợp khá giống với Trần huynh, ngươi có nhìn thấy hai nữ nhân xinh đẹp ngồi đằng kia không?".

Dương Khôi nói.

"Ừm có thấy, là hai tỷ muội sinh đôi?".

Trần Phàm theo ánh mắt của Dương Khôi nhìn tới, phát hiện cách đó không xa có hai nữ tử diện mạo cũng không thua gì Nguyệt tỷ, đặc biệt là gương mặt đầu tóc đều giống nhau như đúc, nếu không phải hai người đó đang mặc xiêm y khác màu có lẽ chẳng ai có thể phân biệt được.

"Chính xác, hai người kia chính là hai tỷ muội song sinh, ta cũng chỉ nghe nói qua thôi, người chị tên Liễu Thu, người em tên Liễu Hồng, bọn họ là tới từ Viên Xuân trấn, vốn dĩ người chị giành được quán quân trong trận tỷ võ chiêu sinh lần này, nhưng không biết làm thế nào lại có thể đưa được thêm cả người em cùng đi".

Dương Khôi gật đầu kể lể.

"Oh! Là vậy sao".

Trần Phàm nghe nói thế cũng cảm thấy có chút hiếu kỳ, ánh mắt lại nhìn nhiều về phía hai nữ tử sinh đôi kia, đột nhiên một người trong đó cũng ngẩng lên nhìn hắn, khuôn mặt hết sức lạnh lùng, ánh mắt chạm nhau, Trần Phàm chỉ khẽ mỉm cười gật đầu một cái rồi quay đi không để ý nữa.

"Tiểu nhị, cho ta hai bình rượu ngon nhất, mang thêm mấy món nữa ra đây".

Dương Khôi lớn tiếng gọi, sau đó quay ra nói với Trần Phàm:

"Trần huynh, lần đầu gặp, ta mời rượu huynh mời món, chúng ta không ai giành ai, huynh thấy thế nào?".

"Ha ha...vậy cứ theo ý Dương huynh".

Đám người Dương Khôi cùng Trần Phàm cứ thế hàn huyên vui vẻ một hồi, tựa như chỉ hận gặp nhau quá muộn, Dương Khôi tính tình cởi mở, ra vẻ mình là người hiểu biết nhất trong nhóm, Hạ Hoài An tính cách hài hước hay đùa, Trần Thu Nguyệt sau đó cũng là nhỏ nhẹ hỏi gì đáp nấy, duy có mỗi Bùi Đình là trầm mặc nhất ở đây, từ đầu đến cuối tên này chỉ nói vẻn vẹn mấy từ: "ừm...phải...không sai", mọi người sau đó phải âm thầm công nhận, tên này quả thực là một cục đá lì không hơn không kém.

Trong số ba vị bằng hữu mới của Trần Phàm, có Dương Khôi và Hạ Hoài An là tu vi cao nhất, vậy mà đã đạt tới chân khí cảnh sơ kỳ, còn Bùi Đình tuy chỉ có hư khí đại viên mãn, nhưng Trần Phàm ẩn ẩn cảm giác được “cục đá lì” này thực lực so với hai người kia tuyệt đối không kém.

Cuộc vui nào rồi cũng đến lúc tàn, sau khi ăn uống no say, trò chuyện sảng khoái, năm người ai về chỗ nấy, Trần Phàm cùng Trần Thu Nguyệt thuê hai phòng trọ gần nhau, ngay tại khách sạn này. Trùng hợp là hóa ra đám người Dương Khôi cũng ở đây, đến trước hai người họ được khoảng bốn năm ngày, trước khi chia tay Hạ Hoài An còn nói với Trần Phàm sáng ngày mai sẽ đến rủ hắn cùng đi tới một nơi gọi là Đế Thị Phường một chuyến, Trần Phàm tự nhiên là vui vẻ gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận