Vũ Trụ Huyền Kỳ

Chân khí tuôn ra, kiếm quang chưa lên mà khí kình đã tới, chân khí vô hình ở phía trước, mũi kiếm sắc lạnh ở phía sau, thủ đoạn tầng lớp, cho dù đối phương có may mắn thoát được chân khí công kích, vậy còn có lực tiếp được nhát kiếm phía sau sao, hai gã thanh niên này xem ra không phải chỉ là cao thủ chân khí bình thường.

Vừa rồi khi Trần Phàm xuất thủ, tuy chỉ là hời hợt cũng đã khiến cho hai tên này biết rõ lợi hại, cho nên vừa ra tay liền không hề giữ lại chút nào, bảo kiếm đâm ra liền huyễn hóa ra từng đạo kiếm ảnh, hiển nhiên là một bộ kiếm pháp vô cùng cao cấp, kiếm quang lấp lóe, kiếm ảnh lập lòe, mũi kiếm bao phủ hết tất cả yếu huyệt toàn thân của Trần Phàm, khiến cho tu sĩ xung quanh hết thảy kinh hô.

Nhiều người thấy đánh nhau lập tức xúm lại vây xem, trong phút chốc chỗ mà đám người Dương Khôi đang đứng đã vây quanh chật kín người, ai nấy đều không khỏi mồm miệng há hốc.

Bằng vào thứ kiếm pháp kia bọn họ có thể khẳng định, hai gã thanh niên này nhất định có lai lịch tuyệt không hề nhỏ.

Thế nhưng trước ánh mắt bao người, Trần Phàm lại là bình thản như không, phong khinh vân đạm, hoàn toàn không có vẻ gì là sợ hãi trước hai chiêu kiếm đang đâm về phía mình.

"Đúng là hai gã đàn bà, mềm yếu tới đáng thương, chẳng trách chỉ có thể làm nô tài cho một con nhóc".

Lời này vừa ra chẳng khác nào một cái tát quất thẳng vào mặt hai gã thanh niên nọ, khiến cho bọn chúng thiếu chút nữa phun ra một máu tươi, gầm lên giận dữ:

"Ngươi nói ai đàn bà, ai là nô tài hả?".

Ngay cả thiếu nữ đi cùng bọn chúng lúc này cũng đã chú ý tới Trần Phàm, sắc mặt không khỏi biến hóa...

Vút!

Nói thì nhiều nhưng thực tế chỉ diễn ra trong nháy mắt, hai gã thanh niên lúc này đã cầm kiếm vọt tới, kiếm quang sáng chói, chân khí lan tỏa ra nồng đậm, bao phủ lấy toàn thân Trần Phàm, thề phải chém tiểu tử này ra làm trăm mảnh.

"Thôi xong, tiểu tử này như vậy là xong rồi, chỉ có tu vi hư khí làm sao có thể là đối thủ của hai gã thanh niên kia".

"Đừng nói chỉ là hư khí cảnh, ta cảm thấy cho dù chân khí hậu kỳ cũng không tiếp nổi một lúc hai kích kia".

"Tội nghiệp, nhìn hắn có vẻ cũng là một nhân tài, nhẫn nhịn một chút thì có sao, xem ra đã đắc tội với một thế gia đại phiệt nào đó".

Vô số người xem xung quanh bắt đầu bàn tán rì rầm, ai ai cũng đều cho rằng hôm nay Trần Phàm chết chắc.


"Nguy rồi Dương huynh, chúng ta phải làm sao đây?".

Hạ Hoài An sắc mặt khẩn trương nói, trong lòng lo lắng mười phần, tất cả những người còn lại cũng đều là như vậy.

"Mọi người không để ý sao? Trần sư đệ vừa mới ra hiệu cho chúng ta không cần nhúng tay vào".

Dương Khôi sắc mặt cố giữ vẻ bĩnh tĩnh đáp, nhưng trong lòng hắn lúc này đã dậy sóng không thôi, hai gã thanh niên kia thực lực vượt xa đám người bọn họ, xông lên cũng chỉ là chịu chết, vốn định liều mạng tiếp lấy một kiếm giúp sư đệ, chỉ có điều Trần Phàm đã có ý như vậy hắn cũng không tiện can thiệp vào.

Mà lúc này, Trần Phàm rốt cuộc cũng đã động thủ, cánh tay nâng lên, một cỗ lực lượng khủng bố đột nhiên xuất hiện, hắn nhẹ nhàng đấm ra một quyền.

Chỉ một quyền, nhìn như nhẹ nhõm, nhưng nương theo đó là mấy ngàn quyền ảnh, tốc độ như sấm sét lưu tinh, trong tích tắc đã đánh nát hai luồng chân khí hung dữ kia, như đánh vào túi giấy, tiếp theo là hàng loạt kiếm ảnh cũng bị đập cho gãy vụn. Chưa dừng lại ở đó, quyền ảnh như mưa tiếp tục trút xuống, bao phủ lấy người hai gã thanh niên nọ, phủ kín cả người chúng, không một kẽ hở.

"Cái gì?".

Hai gã thanh niên sắc mặt đại biến, cảm thấy một cỗ nguy hiểm trước nay chưa từng có, hàng ngàn ánh lửa lóe lên như muốn xé nát bọn họ, mà ngay sau đó thì mắt mũi đã tối sầm...

A...a...a...

Chỉ thấy những tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang lên, hai gã thanh niên máu miệng cuồng phun, máu tươi cuồng xuất, cả người bê bết toàn máu là máu văng ra tít tận xa, dễ phải đến trăm mét, tựa như hai miếng giẻ rách, bịch bịch hai tiếng té mạnh xuống đất, lăn trên đá nền mấy vòng mới có thể dừng lại được, bất động mà nằm đó, không biết đã “củ tỏi” hay chưa.

Tĩnh...toàn bộ người xem ở đây đều là chết tĩnh!

"Ta đang nằm mơ sao, tiểu tử đó là ai, làm sao lại có thể mạnh đến như vậy?".

Trung niên vừa mới bán cho Trần Phàm gốc linh dược khuôn mặt đã ngốc lại càng thêm ngu người, khóe miệng lẩm bà lẩm bẩm nói.

Không chỉ riêng gì hắn, tất cả những người có mặt ở đây đều là âm thầm kinh hãi, cặp mắt mở to, mồm như có thể nhét được mấy quả trứng gà.


Tu vi hư khí chỉ với một chiêu đã đánh cho hai tên chân khí trung kỳ thê thảm như chó chết, kẻ vừa mới làm được điều đó, hắn còn là con người sao!!?

"Không nghĩ tới Trần sư đệ lại mạnh đến như vậy!".

Đám người Dương Khôi cũng thiếu chút bị hù cho ngất xỉu, Bùi Đình trước giờ luôn luôn bất động thanh sắc cũng không khỏi nhíu mày, sắc mặt liên tục biến hóa, hiển nhiên thực lực của Trần Phàm đã vượt quá tầm tưởng tượng của bọn họ.

Chỉ có Trần Thu Nguyệt là không quá ngạc nhiên cho lắm, bởi vì trước đây cũng đã chứng kiến nhiều phen nghịch thiên từ Trần Phàm rồi, thay vào đó là ánh mắt như si như say nhìn vào thân ảnh bá đạo phía trước.

"Hừ!".

Giờ phút này trông thấy hai gã thanh niên kia bị đánh cho tơi tả như vậy, thiếu nữ đi cùng bọn chúng cũng đã không nhịn được nữa, sắc mặt tối sầm lại, chỉ tay về phía Trần Phàm quát lên:

"Tiện dân to gan, ngươi có biết mình vừa làm cái gì không?".

"Hửm?".

Trần Phàm đang định phủi tay quay lưng bước đi, nghe thấy kia tiếng quát lập tức quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào thiếu nữ, thản nhiên nói:

"Các ngươi hay thật đấy, phải một câu trái một câu tiện dân, bộ nghĩ mình cao quý lắm sao, có là con trời đi chăng nữa cũng không có quyền nói người khác như vậy đâu".

"Tiện dân chính là tiện dân, ngươi tên là gì, bổn cung nhất định phải nhớ kỹ ngươi!".

"Ha ha ha...thứ tiện nhân xấu xí như ngươi không xứng biết tới tên ta".

Trần Phàm ngửa mặt lên trời cười sau đó trầm xuống mà nói.

"Tiện nhân...xấu xí? Ngươi...ngươi vừa nói cái gì, ngươi có biết bổn cung là ai không?".


Thiếu nữ tưởng như không tin vào tai của mình, một đôi mắt đẹp trợn trừng lên, hàm răng ngọc nghiến vào nhau ken két, nói.

"Tiện nhân chính là tiện nhân, lão tử cần phải biết ngươi là cái giống gì?".

Giờ phút này thiếu nữ hai tai đã ù đi, cặp mắt đờ đẫn, cảm giác như sắp sửa hôn mê tới nơi rồi, thân thể run lên vì giận giữ.

"Tạp chủng, ta phải giết ngươi!".

Thiếu nữ gầm lên một tiếng, chân khí ồ ạt tuôn ra, hai ngón tay đột nhiên hóa thành kiếm, ngón tay điểm tới, tựa như kiếm quang, cực kỳ sắc bén, muốn đâm thủng hai mắt của Trần Phàm.

Một chiêu này độc ác âm hiểm, không những muốn hủy đi cặp mắt của Trần Phàm mà còn muốn xuyên thủng đầu của hắn.

Tốc độ nhanh tới khiếp người, chỉ kiếm trong tay vô cùng lăng lệ, tu vi của thiếu nữ vậy mà đã là chân khí cảnh hậu kỳ, hiển nhiên mạnh hơn hai gã thanh niên ban nãy không ít, thậm chí cho dù hai tên đó hợp lại cũng hoàn toàn không phải đối thủ của nàng ta, điều đáng nói là thiếu nữ này mới chỉ 16-17 tuổi, ở tuổi đó đã có thực lực bậc này, thật khiến cho người ta không khỏi kinh ngạc.

"Hay cho một con tiện nhân rắn rết, tuổi còn nhỏ đã độc ác như vậy, cho rằng lão tử không dám xuống tay với ngươi sao?".

Trần Phàm hai hàng lông mày nhíu lại, cặp mắt tỏa ra hàn khí, hắn với thiếu nữ kia căn bản không hề có thù oán gì, thậm chí là càng không quen biết, có chăng cũng chỉ là nói vài câu với hai gã thanh niên nọ mà thôi, huống hồ là bọn chúng vô cớ sinh sự trước, nói là muốn mua lại mà giống như là ăn cướp, xuất thủ tàn độc, đối với Trần Phàm mà nói không cần biết đối phương là ai, dám động tới hắn đều sẽ phải trả một cái giá thật đắt.

Nghĩ là làm, bằng một động tác thiểm điện, Trần Phàm thân hình lóe lên, trong tích tắc đã tới vọt trước mặt của thiếu nữ kia, lật tay một cái, xuất thủ như sấm sét, tựa như linh dương móc sừng, không chút sơ hở, nháy mắt liền bắt lấy cổ tay của nàng.

(linh dương móc sừng: ám chỉ hành động vô cùng tinh tế, điêu luyện)

Một tháng qua ngồi trên lưng linh thú, Trần Phàm cũng đâu phải là ngồi không, hắn cứ thế từ từ suy ngẫm, diễn dải, tiêu hóa từng trận đánh trong dĩ vãng, từ đó đúc kết ra hàng loạt kinh nghiệm, hiện tại nội lực trong người cô đọng tinh thuần, tu vi đã được củng cố tới cực điểm, dưới ngưng dịch cảnh tuyệt đối không có kẻ nào là đối thủ của hắn.

Cổ tay trong tích tắc bị nắm chặt, thiếu nữ không khỏi cả kinh, chân khí trong người bộc phát liên tục, cố gắng giãy giụa thoát ra khỏi bàn tay của Trần Phàm, nhưng năm ngón tay của đối phương tựa như kim thiết, muốn làm gì đều vô dụng, nàng có thể so với người khác là thiên tài, nhưng so với quái thai Trần Phàm thì vẫn còn chưa đủ phân lượng.

"A...tiện dân, thả ta ra!".

Thiếu nữ phẫn nộ thét lên.

Trần Phàm nhếch mép cười nhạt, làm như không hề nghe thấy, một cỗ lực lượng không gì kháng nổi đem thiếu nữ kia cả người kéo tới, năm ngón tay vẫn tóm chặt lấy cổ tay của nàng, xung quanh chỗ bị nắm đã sưng lên đỏ ửng, chỉ cần hắn dùng lực thêm chút nữa là cổ tay trắng muốt của thiếu nữ sẽ lập tức bị bóp nát.


"Ngươi muốn làm gì?".

Thiếu nữ bị Trần Phàm bắt lấy, toàn thân trở nên vô lực, chân khí trong cơ thể không thể điều động được chút nào, bởi nếu nàng dám động dù chỉ một tí xíu, cả cánh tay sẽ lập tức bị chấn cho nát vụn, giờ phút này thiếu nữ đành phải dùng ánh mắt sắc lạnh băng hàn nhìn chằm chằm vào đối phương, vẫn là cái vẻ khinh miệt nồng đậm như cũ.

"Làm gì sao? Ha ha...để đại ca đây dạy cho tiểu muội biết, phàm là tiện nhân thì sẽ bị trừng phạt như thế nào".

Trần Phàm cười mà như không cười lạnh lùng nói.

"Ngươi..."

Thiếu nữ ánh mắt co rụt lại:

"Ngươi có biết bổn cung là ai hay không? Nếu ngươi dám đụng tới một cọng tóc của ta, cả nhà của ngươi sẽ bị chu di cửu tộc, là chu di cửu tộc!".

Thiếu nữ thét lên chói tai, cố gắng tìm kiếm một cảm xúc sợ hãi hoặc chột dạ nào đó từ đôi mắt của Trần Phàm.

Nhưng mà khiến nàng thất vọng là, trong đôi mắt của hắn một tia dao động cũng không có, hoàn toàn bình tĩnh, không chút cảm tình.

"Ta nhớ câu này nha đầu ngươi khi nãy vừa mới nói qua rồi, bộ không thể đổi một đề tài nào mới mẻ hơn sao?".

Trần Phàm lắc đầu nói, nhìn thiếu nữ trong tay như nhìn một con nhỏ tội nghiệp, loại này chính là cha mẹ quá mức nuông chiều sinh ra cái thói coi trời bằng vung.

"Thứ nhất, lão tử tứ cố vô thân, làm gì có cái gia tộc nào để cho ngươi đến chu di cửu tộc. Thứ hai, lão tử ghét nhất kẻ nào dám giở giọng ra huy hiếp lão tử".

"Trần Phàm ta bình sinh không thích đánh nữ nhân, nhưng những kẻ ti tiện thì trong mắt ta chưa bao giờ được tính là nữ nhân cả, mà chính là tiện nhân".

"Phàm là tiện nhân, thì người người đều có thể đánh!".

"Ngươi..."

Bốp!

"A!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận