Vũ Trụ Huyền Kỳ

"Hử?".

Vân đô thống không khỏi nhướng mày, sắc mặt kinh nghi, ý lực của hắn tuôn ra nhắm vào Trần Phàm lại giống như đá chìm đáy biển, không chút tác dụng, đây là điều khiến hắn không sao có thể hiểu được, một tiểu tử chỉ có tu vi hư khí lấy đâu ra bản lĩnh lợi hại đến thế?

Có chút tà môn!

Đây là ý nghĩ lóe lên trong đầu gã thống lĩnh.

"Tiểu tử, là ngươi đã ra tay với công chúa điện hạ sao?".

Vân đô thống lạnh lùng hỏi, cặp mắt nhìn chăm chăm vào Trần Phàm, như thể muốn xem thấu từng tấc da thịt trên người hắn.

"Không sai, chuyện này chỉ có một mình ta làm, không liên quan gì đến mấy người bọn họ, nếu muốn tìm thì cứ tìm một mình ta".

Trần Phàm thản nhiên đáp.

"Ngươi tới từ đâu, tên là gì?".

"Thành Vân Long, Trần Phàm".

"Ha ha...Hóa ra là tới từ một nơi chim không thèm ỉa, thật không nghĩ tới ngươi dựa vào cái gì lại cuồng vọng phách lối tới như vậy?".

"Ngươi có biết mình vừa gây ra tội nghiệt lớn tới mức nào hay không?".

"Buồn cười! Chỉ là quét đi một ít rác rưởi mà thôi, vậy mà cũng bị xem như thành có tội? Ta thấy cái Thiên Uy đế quốc này quá nhiều rác rưởi rồi đấy".

"To gan! Ai cho ngươi gan chó nói như vậy? Ngươi quả nhiên tội đáng chết vạn lần! Tuy nhiên Cửu công chúa đại nhân đại lượng muốn để ngươi còn sống, vậy hôm nay bổn tướng quân trước phế hết tu vi cùng tứ chi của ngươi".

Vân đô thống giận tím mặt, vừa rồi nghe gã đội trưởng kia nói hắn còn có chút không tin, cho rằng gã đội trưởng này thêm thắt cường điệu câu chuyện, nhưng bây giờ chính tai nghe được ngữ khí kia của Trần Phàm, hắn cuối cùng đã hoàn toàn tin tưởng, tiểu tử này quả nhiên cuồng vọng tới cực điểm, cho dù là bình sinh một đô thống như hắn cũng chưa bao giờ gặp.

"Ta thấy gan chó là tên đô thống ngươi mới đúng, đường đường một tướng quân triều đình không phân biệt phải trái thị phi, vừa xuất hiện chỗ này đã hung hăng sủa bậy, cái đế quốc này thực sự hết thuốc chữa rồi sao?".

Trần Phàm khoanh tay mà đứng, vừa lắc đầu vừa nhàn nhạt nói.

"Tốt! Rất tốt! Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Lập tức bắt bốn tên phía sau kẻ nghịch tặc này, bọn chúng là đồng lõa, còn kẻ nghịch tặc kia để đích thân ta xử lý, bắt lại!".

Vân đô thống giận quá hóa cười, cánh tay vung lên ra lệnh cho đám thuộc hạ.

"Rõ!".

Mười một tên vệ binh sau lưng tên nào tên nấy đều là chân khí đỉnh phong, hậu kỳ, khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén, đao kiếm sắc lạnh, như lang như hổ cùng nhau bước đến...

"Khoan!".

Trần Phàm đột nhiên giơ tay ngăn lại.

"Ha ha...Giờ ngươi mới biết sợ sao?".

Vân đô thống cười lạnh.

"Sợ? E là khiến ngươi thất vọng rồi. Năm người chúng ta là tân sinh của Vạn Linh Tông lần này, các ngươi chẳng nhẽ cũng muốn bắt hay sao?".

"Vạn Linh Tông?".

Vân đô thống khẽ nhíu mày một cái, sau đó khuôn mặt lại dãn ra mà cười:

"Chẳng trách ngươi cuồng vọng tới như vậy, hóa ra là ỷ vào cái danh tân sinh của Vạn Linh Tông, nhưng chẳng lẽ tiểu tử ngươi không biết cho dù là thánh địa cũng không thể can thiệp vào chuyện nội bộ của một đế quốc hay sao, các ngươi bây giờ chính là phản tặc, là bại hoại của đất nước, cho dù là Vạn Linh Tông cũng không che chở được các ngươi, huống hồ ta biết đám tiểu tử các ngươi vẫn chưa nhập tông, vẫn chưa chính thức được coi là người của Vạn Linh Tông đâu".

Nói xong Vân đô thống cũng lập tức động thủ, chân khí trong người ào ạt tuôn ra, bàn chân bước lên phía trước một bước, tốc độ thiểm điện đưa tay xuất ra một trảo, một trảo ấn bằng băng lo lớn hiện ra, trắng xóa cực kỳ lạnh lẽo, năm cái móng sắc nhọn chộp về phía Trần Phàm...

"Dừng tay!".

Thế nhưng đúng vào lúc một trảo của Vân đô thống sắp sửa tóm được đối phương, đột nhiên trong không gian vang lên một đạo thanh âm từ tốn, chầm chậm mà đầy uy nghiêm, chỉ trong chớp mắt đã phá vỡ trảo ấn băng hàn của hắn.

"Người nào?".

Vân đô thống ánh mắt không khỏi co rụt lại, láo liên nhìn xung quanh, có cao thủ khác gần đây mà hắn lại không hề hay biết, hiển nhiên là thực lực cao hơn hắn rất nhiều.

"Thiên Uy đế quốc dạo này hành vi đúng là càng ngày càng bá đạo, cho dù là đệ tử của tông ta cũng không thèm nể mặt".

Một âm thanh già nua chậm rãi vang lên, từ trong đám đông bước ra hai đạo thân ảnh, đều là hai lão giả thân khoác trường bào, tuổi ngoài 60, bộ dáng đầy vẻ tiên phong đạo cốt, mà một trong số đó chính là vị trưởng lão quen thuộc đã dẫn Trần Phàm cùng Trần Thu Nguyệt tới Đế đô - Mạc Thanh Vân, còn người vừa lên tiếng lại là vị trưởng lão bên cạnh.

"Cao thủ kết đan cảnh! Trưởng lão nội môn của Vạn Linh Tông!".

Vân đô thống vừa nhìn thấy hai người, âm thầm nuốt ngụm nước bọt, ánh mắt lộ ra đầy vẻ kiêng kị, nhất là đối với lão giả bên cạnh Mạc Thanh Vân, gã lại nhìn về phía Cửu công chúa, chỉ thấy khuôn mặt nàng lạnh lùng như băng, không chút biểu cảm, Vân đô thống cắn răng một cái, biết việc ngày hôm nay khó mà có thể chu toàn, một bên là công chúa điện hạ thân phận cao quý, còn kia là hai vị trưởng lão Vạn Linh Tông, hắn thân là người ở giữa chẳng thể đắc tội được ai cả, mà hiện tại cũng không thể rút lui, bởi vì công chúa còn ở kia, nàng này được bệ hạ cưng chiều thế nào hắn cũng đã biết, hôm nay nếu như không xử lý cho tốt, vậy thì cái chức đô thống này cũng đừng mong tiếp tục, thậm chí hậu quả sẽ còn nặng nề hơn.

"Hóa ra là hai vị trưởng lão, không biết hai vị đại nhân tới nơi này có gì chỉ dạy?".

"Ngươi đã biết rồi còn cố hỏi, lão phu cũng không muốn nhiều lời, tiểu tử kia là người lão phu đưa đến đây, không biết đã phạm phải tội gì khiến cho đích thân đô thống phải ra tay độc ác như vậy?".

Mạc Thanh Vân lên tiếng hỏi, giọng điệu ôn tồn nhưng ai cũng có thể nghe ra trong đó đầy ý trách móc.

"Đại nhân, không phải bổn tướng cố ý gây khó dễ cho tiểu tử kia, nhưng ngài cũng đã nhìn thấy, hắn ra tay đả thương công chúa của chúng ta, còn ngang nhiên nhục mạ cả triều đình, tội lỗi đó chưa đủ để bắt lại hay sao?".

Vân đô thống cũng không nhượng bộ đáp lại, dù sao đây vẫn là Đế thành, cho dù là thánh địa tông môn đi chăng nữa cũng không thể cưỡng từ đoạt lý.

"Trần Phàm, chuyện có phải như vậy?".

Mạc Thanh Vân không thèm để ý đến gã đô thống nữa mà quay sang hỏi.

Trần Phàm từng bước đi tới, sắc mặt bình thản, đầu tiên là chắp tay hành lễ với hai lão giả này một cái:

"Đệ tử gặp qua hai vị trưởng lão".

"Ừm, giới thiệu với ngươi đây là Tiết trưởng lão, cũng là trưởng lão dẫn đoàn của chúng ta lần này, ngươi mau thuật lại cho ta và Tiết trưởng lão nghe đầu đuôi câu chuyện".

"Vâng, chuyện là thế này..."

Trần Phàm không nhanh không chậm bắt đầu kể lại một cách ngắn gọn, từ đầu hai gã thanh niên kia động thủ với hắn ra sao, công chúa ngang nhiên ra tay muốn lấy mạng hắn như thế nào...tất cả đều là có gì nói nấy, một chút cũng không thêm không bớt.

"Hóa ra là vậy, nếu thế thì tiểu tử ngươi chỉ là tự vệ chính đáng mà thôi, người của triều đình cũng không thể bắt ngươi đi được".

Mạc Thanh Vân gật đầu nói.

"Trưởng lão, ngài không thể thiên vị như thế, tại sao chỉ nghe lời một phía của tiểu tử này, ở đây ai cũng thấy rõ công chúa điện hạ đã bị thương, đây chính là bằng chứng xác thực nhất, còn nếu ngài vẫn chưa tin có thể hỏi mấy tên tu sĩ ở đây, rốt cục sự việc là thế nào".

Vân đô thống vừa nói ánh mắt sắc lạnh lập tức quét tới mấy người khi nãy đã đứng ở đây xem náo nhiệt, chỉ cần là kẻ không quá ngốc sẽ có thể nhìn ra ý tứ của hắn là, nếu như còn muốn sống trên mảnh đất này thì các ngươi nên biết mình cần phải trả lời ra sao.

Mà cũng vào lúc này, Cửu công chúa cũng đã chầm chậm bước tới chỗ hai vị trưởng lão đang đứng, nét kiêu căng trên mặt cũng đã dần dần thu lại, hướng phía hai trưởng lão hơi chút cúi mình hành lễ:

"Đệ tử gặp qua hai vị trưởng lão, gặp qua Tiết tiền bối".

Ý tứ này rõ ràng là muốn nói, Tiết tiền bối chính là người mà nàng quen biết.

"Ừm, lão phu đã từng là chủ khảo của tỷ võ chiêu sinh tại Đế thành, nha đầu ngươi biểu hiện quả thực không tệ".

Tiết trưởng lão gật đầu, tựa như xác nhận.

Đây chính là vị trưởng lão có tu vi cao nhất được cử đi dẫn đoàn lần này, trưởng lão nội môn của Vạn Linh Tông, cho dù công chúa ở đây địa vị tôn quý mức nào cũng không dám càn rỡ trước mặt người như thế, nàng cũng không phải là kiêu ngạo tới mức có thể coi thường tất cả, ít nhất trước mặt người của thánh địa tông môn vẫn phải tạm thời cúi đầu.

Thiên Uy đế quốc có cường đại cỡ mấy cũng chỉ là thần tử của Vạn Linh Tông mà thôi.

"Đa tạ tiền bối khen ngợi, sau này nhập tông còn cần người chiếu cố nhiều hơn".

Cửu công chúa ra vẻ lễ phép nói.

"Được rồi, các ngươi đều là những tân sinh lần này của tông ta, chuyện hôm nay coi như chỉ là một xích mích giữa các đệ tử với nhau, ngươi thân là công chúa một nước, giờ thân phận lại là đệ tử của thánh địa tông môn, tầm nhìn cũng phải cao hơn một chút, nếu như muốn giải quyết thì đợi sau này nhập tông rồi hẵng nói, các ngươi thấy thế nào?".

Tiết trưởng lão nhìn về phía Trần Phàm cùng Cửu công chúa rồi hỏi, giọng nói mang theo đấy thâm ý.

"Vâng, cứ theo ý của Tiết trưởng lão".

Trần Phàm thản nhiên gật đầu, mà Cửu công chúa sắc mặt vẫn có chút không cam tâm, nhưng chính miệng trưởng lão dẫn đoàn đã nói thế, cho dù là phụ hoàng ở đây cũng khó mà thay đổi được, nàng chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn mà thôi.

"Vâng, đệ tử đã hiểu".

"Tốt! Vậy chuyện hôm nay kết thúc ở đây, Mạc Thanh Vân, chúng ta đi thôi".

Hai vị trưởng lão sau đó đã nhanh chóng rời đi, để lại một đám người thẫn thờ ngơ ngác.

Đây chính là sức mạnh của thánh địa tông môn sao, chỉ là tùy tiện đưa ra vài câu nói đã thay đổi cục diện, cho dù là Cửu công chúa cao cao tại thượng cũng không dám có ý kiến, quả thực là nhất ngôn nặng tựa ngàn cân mà!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui