Vũ Trụ Huyền Kỳ

"Tô Văn, ngươi nói gia hỏa đó ở chỗ này sao?".

Bên ngoài Tân Ký Xá, ngay tại phía trước đình viện nơi ở của đám người Trần Phàm, lúc này đang có bốn năm tên đệ tử ngoại môn ánh mắt bất thiện, hùng hổ vô cùng, trong số đó chính là Tô Văn lần trước bị Trần Phàm đánh bại, ở chính giữa bọn chúng còn một hán tử mày kiếm mắt ưng, bộ dáng thâm trầm, nhìn qua vẻ mặt cung kính của mấy tên đứng cạnh thì có vẻ như đây là lão đại của bọn chúng, hắn cũng là người vừa mới lên tiếng hỏi.

"Vâng Hoàng sư huynh, nhưng đệ nghe nói tên Trần Phàm này vừa vào trong phòng đã đóng cửa bế quan, đã gần một tháng nay vẫn chưa hề chui ra ngoài".

Tô Văn gật đầu đáp, hắn vẫn còn vô cùng tức giận chuyện lần trước, nói ra đều là bị các huynh đệ khác cười cho thối mặt, khiến cho bản thân Tô Văn xấu hổ vô cùng, bị một tên tân sinh ký danh đệ tử đánh cho nằm bò lăn ra đất, thử hỏi sau này hắn làm sao còn ngóc đầu lên được, càng nghĩ lại càng thêm căm hận Trần Phàm.

"Ha ha ha, nhất định là gia hỏa đó bị uy nghiêm của Hoàng sư huynh chấn cho sợ rồi, giờ lại biến thành con rùa đen rút đầu trong đó sao?".

Một đệ tử ngoại môn khác cười to nói, mà khuôn mặt của Hoàng Viên Hạo lại là lóe thêm vài phần kiêu căng, hắn chỉ là cười nhạt một cái, từ chối cho ý kiến.

Hoàng Viên Hạo là một đệ tử nội môn, vốn dĩ người như hắn sẽ không bao giờ bước chân tới chỗ này, đệ tử nội môn tính toán với ký danh đệ tử, nói thế nào cũng là không khỏi mất đi thân phận, nhưng mấy ngày trước khi hắn vừa xuất quan đi ra đã nghe nói có tên tân sinh mới đến lại cự tuyệt gia nhập mình, lại còn phế bỏ Tào Thịnh, đánh bại Tô Văn, trong lòng Hoàng Viên Hạo vừa hiếu kỳ vừa giận dữ, Vạn Linh Tông khi nào thì có một tên tân sinh biến thái như vậy, bất quá hai gã Tào Thịnh Tô Văn đều là tay sai của hắn, gia hỏa kia đánh bọn chúng có khác nào là đánh vào mặt của hắn đây.

"Hoàng sư huynh, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Trần Phàm kia cứ đóng cửa không ra, chúng ta cũng không thể tùy tiện xông vào được".

Tô Văn lên tiếng hỏi.

"Hừ! Ta không tin gia hỏa kia có thể ở lì trong đó mãi, sớm muộn cũng phải mò ra thôi, xung quanh đây khắp nơi đều có tai mắt của chúng ta, chỉ cần hắn ló mặt sẽ lập tức phát hiện. Mẹ kiếp, mới vào tông môn đã dám coi trời bằng vung như vậy, dám không để Hoàng sư huynh vào trong mắt, chính tay ta sẽ cho tên gia hỏa đó một trận".

Một tên khác không đợi cho Hoàng Viên Hạo trả lời đã lập tức quắc mắt nói.

"Các ngươi không nên chủ quan, ta cảm thấy Trần Phàm kia luôn có chút gì đó quỷ dị, không phải mấy người như chúng ta có thể làm gì được đâu, ta nói thật đó, mặc kệ các ngươi có tin hay không, nhưng ta vẫn cứ cảm thấy lần đó Tào Thịnh kia không phải là đơn giản bị một cước phế di như vậy".

"Hoàng sư huynh, chuyện ngày hôm đó đệ cũng đã kể tường tận với huynh rồi, sư huynh cảm thấy sao?".

Tô Văn nhắc nhở mấy tên đồng bọn rồi quay sang hỏi Hoàng Viên Hạo.

"Ý của ngươi là Trần Phàm đó tu luyện ma công?".

Hoàng Viên Hạo có không trả lời mà nhàn nhạt hỏi lại.

"Đệ không dám chắc, nhưng có khả năng là như vậy, vì hình như chỉ một sát na trước lúc Tào Thịnh kia bị một cước đá bay đệ đã không còn cảm nhận được chân khí trong người hắn nữa".

"Ngươi chắc chứ, dù sao bây giờ Tào Thịnh đan điền đã mất, có nói gì cũng vô dụng, ngươi lấy gì để khẳng định Tào Thịnh trước khi bị đá bể đan điền có còn chân khí hay không?".

Một gã đứng cạnh Tô Văn lên tiếng hỏi, bời vì đan điền là nơi chứa đựng toàn bộ chân khí, một khi bị hủy thì chân khí cũng theo đó mà triệt để tiêu tan.

"Đây chỉ là suy đoán của ta thôi, nhưng nếu như chúng ta đem chuyện này báo cáo lên chấp pháp đội của tông môn thì..."

"Ngươi phiền phức quá đấy, ý của ngươi là chúng ta cần phải nhờ tới đội chấp pháp can thiệp mới giải quyết được Trần Phàm kia, còn Hoàng sư huynh không làm gì được hắn sao?".

Một gã đệ tử hình như chướng mắt gã Tô Văn, lập tức tranh thủ cơ hội này công kích.

"Thành Cương, tên khốn nhà ngươi nói bậy bạ cái gì, ta khi nào nói Hoàng sư huynh không làm gì được gia hỏa đó?".

Tô Văn trợn mắt quát lên, gã Thành Cương kia trước giờ vẫn luôn ghen ghét với hắn vì được thân cận với Hoàng sư huynh hơn.

"Phế vật, ngay cả một tên tân sinh cũng không giải quyết được, ngươi đã làm cho những đệ tử như chúng ta mất hết mặt mũi".

Hoàng Viên Hạo khinh thường nhìn Tô Văn, trong mắt lộ ra một tia chán ghét.

Mà đúng vào lúc này, Trần Phàm cũng đã mở cửa gian phòng của mình, cất bước đi ra, nhìn sang hai bên thấy phòng của mấy người Dương Khôi vẫn còn đóng kín, đoán chứng có lẽ vẫn đang trong phòng mình tu luyện.

"Hửm?".

Đột nhiên bên ngoài đình viện truyền tới tiếng vang ồn ào, khiến cho Trần Phàm chú ý.

Nơi đây chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện một đám người, kẻ dẫn đầu mặc y phục màu lam, vẻ mặt cao ngạo, sau lưng gã còn có mấy tên đang đứng, dáng dấp hùng hổ, chính là đám người Tô Văn khi nãy tìm tới đây gây chuyện.

Trần Phàm thong thả bước ra ngoài, chỉ cần từ xa đã cảm thấy người tới không mang thiện ý, nhưng hắn vẫn điềm nhiên hoàn toàn không sợ, thậm chí còn không khỏi mừng thầm.

Vừa mới xuất quan, chẳng lẽ đã có mấy chú cừu non tìm tới tận cửa dâng lên hậu lễ? Lão tử vừa mới tăng trưởng tu vi, còn đang ngứa ngáy vì chưa được động chân động thủ đây này.

"Sư huynh, việc lớn không tốt, Tô Văn kia đã tìm được tên Hoàng Viên Hạo tới đây rồi, huynh mau trở lại tròng phòng đi".

Đỗ Mậu thân hình ục ịch chạy tới, khi nãy bên ngoài ồn ào hắn tất nhiên cũng có mặt, mặc dù rất tin tưởng vào thực lực của Trần Phàm nhưng gã họ Hoàng kia là đệ tử nội môn a, thế là hắn vội vàng lủi vào trong đình viện, chỉ chờ cho Trần Phàm bước ra sẽ lập tức thông báo.

"Đỗ béo, ngươi không phải lo, với lại chúng ta trốn được một ngày có thể trốn được cả đời sao? Theo ta ra ngoài".

Trần Phàm cười nhạt một tiếng, sau đó khoát tay đi, Đỗ Mậu chỉ còn nước cười khổ mà lật đật chạy theo.

"Hoàng sư huynh, hắn ra rồi kìa, gia hỏa đó chính là Trần Phàm lần trước!".

Tô Văn vừa trông thấy bóng người đã lập tức chỉ tay hô lớn.

Nhiều tân sinh thấy nào nhiệt cũng nhanh chóng bu lại càng ngày càng đông, bọn họ dùng ánh mắt kinh dị mà nhìn lấy Trần Phàm, mới nhập tông chưa được bao lâu đã có đệ tử cấp cao tìm tới, thật không thể hiểu nổi một tên tân sinh dựa vào cái gì lại có thể đắc tội với nhân vật lớn như vậy.

"Ngươi chính là Trần Phàm sao? Nhìn dáng vẻ cũng chỉ có thế mà thôi".

Mấy tên đệ tử ngoại môn thần sắc ngạo mạn, khinh khỉnh nói, sau đó liền dùng ánh mắt cao ngạo như từ trên cao nhìn xuống Trần Phàm.

Mà Hoàng Viên Hạo thì vẫn giữ im lặng, chỉ dùng cặp mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào đối phương, uy áp từ trên người nhanh chóng lan tỏa ra, bao phủ lấy Trần Phàm, tựa như một trái núi trên cao đè xuống, mấy tên khác đứng cạnh hắn cũng vẻ mặt hung tợn, ý lực thao thiên cùng nhau phóng thích, đây chính là vừa mới gặp mặt đã muốn đè bẹp nhuệ khí của đối phương.

"Hừ! Muốn chơi trò ỷ đông hiếp yếu với ta?".

Trần Phàm khóe miệng dương lên, thân hình vẫn bất động mà đứng, tựa như thiên nhân tọa đỉnh, hai mắt của hắn bất chợt loé lên tinh quang, tâm thần khẽ động, một luồng ý lực khủng bố ào ạt tuôn ra, uy áp của năm tên đệ tử giống như sông nhỏ gặp biển lớn, trong chớp mắt đã bị đánh cho tan tành.

"A..."

Ngoại trừ Hoàng Viên Hạo còn chống đỡ được chút ít, mấy tên còn lại đều là bị lực lượng vô hình đánh cho thiếu chút phun máu, phải choáng váng lùi về, khuôn mặt không khỏi lóe lên sự kinh hãi.

"Làm sao có thể, Tô Văn, không phải ngươi nói gia hỏa đó chỉ có tu vi chân khí thôi sao?".

Ba gã đệ tử ngoại môn liên tục chửi rủa, mà Tô Văn chỉ có thể âm thầm cười khổ mà thôi, bản thân ta cũng làm sao mà biết a!

Giờ phút này Tô Văn cảm thấy thực lực của Trần Phàm đã là vượt xa lúc trước, mới chỉ có một tháng không gặp, tại sao gia hỏa này lại có thể khủng bố đến vậy?

Ý lực của Trần Phàm hiện tại đã tương đương với cao thủ kết đan cảnh, nếu không phải hắn nhẹ tay e là cả năm tên này linh hồn đã bị tổn thương nặng nề.

Nhưng mà, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!

Dám dùng ý lực uy hiếp ta, chẳng lẽ ta lại không thể uy hiếp ngược lại các ngươi sao?

Trần Phàm cười nhạt một tiếng, chậm rãi tiến lại gần năm gã đệ tử cấp cao, mỗi khi hắn bước về phía trước một bước thì ý lực tỏa ra lại tăng thêm một phần.

Ý lực khủng bố tựa như khí thể thao thiên, dường như muốn nghiền nát hết thảy phía trước. Đây là một loại khí thế sinh ra khi bản thân có được thực lực cường hãn mang tới.

"Bốn tên chân khí cảnh một tên ngưng dịch, có vậy mà cũng dám la lối om sòm trước mặt ta, không biết tự lượng sức".

Trần Phàm vừa nói vừa bước ra từng bước, cứ mỗi bước đi thì khí thế trên người lại càng thịnh, đè ép cho năm tên trước mặt gần như không sao thở nổi.

"Chết tiệt!".

Trong lòng Hoàng Viên Hạo thầm hô không tốt, hắn và thuộc hạ của mình nằm mơ cũng làm ngờ tới một tên đệ tử ký danh hóa ra lại là giả trư ăn thịt hổ, trong đây thậm chí còn chẳng ai nhìn ra được tu vi của Trần Phàm này. Đáng chết, tên Tô Văn kia cớ sao lại đi trêu chọc phải một kẻ biến thái đến như vậy!

Giờ phút này khí thế của Trần Phàm giống như một ngọn núi từ trên trời giáng xuống, chậm rãi ép xuống đầu năm người, khiến cho cả đám phải đau khổ chống đỡ, ánh mắt của đối phương tựa như một con thái cổ hung thú đang nhìn họ chằm chằm, Hoàng sư huynh thì còn có chút khá khẩm, chứ bốn gã còn lại tên nào tên nấy đều là run rẩy toàn thân, hai chân khụy xuống, khó có thể mảy may động đậy.

"Dừng tay, chúng ta đã làm gì ngươi đâu, cớ gì xuống tay như vậy?".

Hoàng Viên Hạo cố gắng vét hết số sức lực còn lại của mình, nghiến răng nói, bởi nếu còn không nói e rằng hắn cũng sẽ phải quỳ xuống giống như năm gã đàn em của mình, tu luyện đến bước này như hắn có ai là kẻ lỗ mãng ngu ngốc, nếu đã thấy đối phương kinh khủng như vậy còn không lên tiếng nhượng bộ vậy thì sau đó chỉ có thể càng thê thảm hơn mà thôi.

Nhưng mà, một đệ tử nội môn phải quỳ gối trước mặt một tân sinh ký danh đệ tử, nói ra Hoàng Viên Hạo làm sao còn mặt mũi nào sống ở chỗ này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui