Trời vẫn còn đục một màu sữa. Gió lào xào thổi. Nó ngáp một cái dài, rồi mặt đừ ra. Tim nó bỗng đập thình thịch và cảm thấy hồi hộp. Tay nó run run. Nó cảm tưởng hai chân nó đứng không còn vững nữa. Nó đang nghĩ đến “lúc ấy”, nghĩ đến cái việc chỉ một lát thôi nó sẽ làm.
Thật ra hôm nay nó đi học rất sớm – từ 6 giờ – là có mục đích. Nó muốn đến trường khi cả trường còn vắng, khi các lớp chưa thật đông, khi cô bé lớp trưởng 10A23 còn chưa đến. Nó đến sớm để gửi một cái thư giấu tên cho cô bé, gửi vào ngăn bàn.
Lớp 10A23 cứ phải đến 6 giờ 35 mới có người. Trước đó lớp này vắng tanh. Mà nếu có người thì nó cũng ứng phó được. Cái thư ấy nó sẽ kẹp vào quyển sổ đoàn của trường. Nó là lớp trưởng, cô bé ấy cũng là lớp trưởng. Việc đưa một quyển sổ đoàn giữa hai lớp trưởng thì chả có gì đặc biệt. Sẽ không ai nghi ngờ gì nó. Vả lại, nó sẽ đút trong ngăn bàn kia mà. Còn nếu cô bé ấy phản ứng, thì đó là một cái thư giấu tên. Mà đã là cái thư giấu tên thì cô bé biết phản ứng với ai?
Nó đã tính kỹ như vậy, và có lẽ không thể có sơ suất gì. Đã trấn an mình như vậy, thế mà nó vẫn run. Lần đầu tiên nó làm một việc “thậm thụt” như thế. Tim nó lại đập loạn xạ một cách vô thức, kể từ hôm nó bám theo cô bé ấy đến giờ.
Nó giở ra đọc lại cái thư một lần nữa. Để chắc chắn, mặc dù nó đã chuẩn bị chu đáo từ tối qua.
“Chào bạn Mai Lan Anh!
Chắc bạn ngạc nhiên lắm khi nhận được bức thư này. Đã có vài lần tớ gặp bạn bắn Halflife ở Game World. Tớ rất khâm phục bởi bạn là con gái mà lại bắn Halflife rất tài. Nếu bạn đồng ý, thì 6 giờ chiều nay, hẹn bạn ra Game World để tớ có dịp thử sức.”
Chỉ một lá thư ngắn gọn như vậy mà nó đã mất cả buổi tối hôm qua. Nó hẹn đúng vào cái thời điểm mà hôm trước cô bé đã chơi, để thử xem sự việc ấy có thể lập lại lần nữa không. Nếu vậy thì nó có thể kết luận việc đi chơi lúc 6 giờ tối với cô bé là chuyện thường. Nó sẽ ngay lập tức khuyên thằng Thịnh “ộp” dừng cái kế hoạch làm quen lại. Còn nếu không, nó sẽ cho tất cả những chuyện nó nhìn thấy chiều hôm trước vào “dĩ vãng”. Một buổi chiều đi chơi lúc 6 giờ tối, chưa đủ đánh giá một con người. Nó sẽ hết mình giúp Thịnh “ộp” làm quen với cô bé ấy.
Việc đầu tiên của phần thực hành chính là đi gửi cái thư kia.
Nó run run đút lại cái thư vào phong bì. Và để cẩn thận, nó liếm phần keo dính lại cho kín đáo. 6 giờ 25 phút. Không còn nhiều thời gian cho nó lừ khừ, bởi lũ 10A23 sắp đến. Nó còn 10 phút để “hành động”. Nó hít một hơi dài lấy can đảm và đứng dậy bước ra khỏi chỗ, hướng thẳng ra khỏi lớp. Lũ làm trực nhật có vẻ để ý đến nó.
6 giờ 25 phút rồi nhưng trời chưa sáng hẳn, và cái vẻ tờ mờ đó làm “đồng minh” cho hành động ám muội của nó. Cầu thang vắng tanh. Nó lao thật nhanh xuống lần lượt ba gác cầu thang, và không gây ra tiếng động gì lớn. Khi run sợ thì người ta thường đi như mèo vậy. Nó đứng dưới chân cầu thang, tim đập thình thịch cố nén những hơi thở dốc. Và mắt nó – một cách vô thức – dán vào cửa lớp 10A23, chéo qua sân trường. Lớp 10A23 – cái lớp nằm giữa trong số bốn phòng một, tầng dãy nhà D, giờ vẫn còn vắng tanh.
Nó ngó qua tiếp một lượt cái dãy lớp mà nó sẽ phải đi qua để đến được 10A23. Có lớp vắng, vài lớp có tiếng ồn, vẻ đã đông. Nó rùng mình. Kinh nghiệm cho nó biết rằng mọi ánh mắt sẽ đổ dồn vào nó, nếu nó đi qua cửa một lớp lạ vào giờ này. Nó thấy hơi ớn, và quyết định chọn cách đi chéo sân trường cho an toàn.
Nó khẽ kéo cánh cửa đang đóng của 10A23 ra. Tiếng kèn kẹt khiến nó run bắn. Nó khéo léo lách người vào và lại kéo cửa lại. Nó đã ở trong lớp 10A23. Tim nó đập mạnh hơn bao giờ hết. Mồ hôi tay nó vã ra như rửa. Nó đi qua một lượt dãy bàn để đút cái phong thư vào.
Nhưng rồi nó sực nhớ ra một điều vô cùng quan trọng, đó là nó vẫn chưa biết cô bé lớp trưởng kia ngồi ở đâu. Nó gần như hoảng loạn. Mắt đảo khắp lớp để cố tìm ra một dấu hiệu nào đó chứng tỏ cô bé đã từng ngồi. Nhưng tất nhiên là vô ích. Chân nó cũng run cả lên và không hiểu sao lúc này nó lại ngó đồng hồ. 6 giờ 31 phút. Còn 4 phút nữa cho nó. Nó vỗ tay đánh đét một cái nhưng rồi lại tự giật mình vì hành động này. Nó quay ngoắt lại, bước vội lên bàn giáo viên và mở ngăn kéo để tìm sơ đồ lớp. Có thế mà nó cũng không nghĩ ra! Một lớp trưởng như nó mà lại quên mất rằng sơ đồ lớp luôn đặt trong bàn giáo viên chứ! Nó vội vàng đặt cái sơ đồ ấy lên bàn và đảo mắt lướt qua thật nhanh tìm kiếm để không mất thì giờ của nó. Cái tên Mai Lan Anh nằm ngay trên đầu sơ đồ, tức là bàn cuối, dãy ngoài cùng và ngồi ở vị trí thứ hai từ phải sang. Nó ghi nhớ trong một giây và cất trả cái sơ đồ về chỗ cũ. Nó lao như bay xuống bàn cuối.
Nó vuốt cho thẳng mép cái thư.