Vu Vơ Lớp 10

- Khoan đã! – Nó gọi với theo. – Sao mày lại thôi? Mà mày định làm gì? Mày cứ làm đi! – Nó chạy theo. – Tao thật là không có ý định làm quen với nó mà.
Cả hai đứa ra khỏi lớp. Ngăn bàn của cô bé lớp trưởng A23 vẫn trống không. Nó phải đi như chạy mới có thể theo kịp bước chân của Thịnh “ộp”. Nó chưa biết phải giải thích ra sao. Nhưng lời lẽ trong mồm nó cứ vọt một cách lúng túng.
- Từ từ đã Thịnh “ộp”! Thư của tao không phải để làm quen đâu mà! Thư tao rất… đàng hoàng.
- Đàng hoàng à? – Thịnh “ộp” vẫn bước nhanh. – Đàng hoàng mà mày toát hết mồ hôi ra thế! Đàng hoàng thì việc gì mày phải lẻn vào lớp nó lúc sáng sớm như thế này?
- Tao, - Nó ấp úng – Thì không phải đàng hoàng, nhưng không phải là để làm quen. Tao đã hứa giúp mày thì làm sao mà tao lại viết thư làm quen được.
Thịnh “ộp” bỗng dừng lại. Thằng này quay phắt lại và đứng đối diện với nó.
- Không phải thư làm quen, vậy mày có dám mở ra cho tao xem không?
Mở ra cho Thịnh “ộp” xem! Nó lập tức rút cái phong bì ra khỏi quyển sổ và xé toạc một đầu của bức thư ra. Nhưng khi đã xé được nửa chừng thì nó sực nhớ: theo lời lẽ trong thư quả thực là nó muốn làm quen. Nó ngập ngừng, Thịnh “ộp” nheo mắt. Nó quyết định xé tiếp. Cứ để Thịnh “ộp” xem rồi nó sẽ giải thích tất cả kế hoạch của mình cho thằng này nghe, kể cả buổi chiều hôm lao động.
Nó xé hết một đầu phong bì và rút cái thư ra khỏi phong bì, không một chút do dự. Cái thư gấp làm tư, tự tay nó mở ra. Nó đưa cho Thịnh “ộp”. Nhưng rồi nó rụt lại, cần phải nói trước với Thịnh “ộp” một số điều.
- Đây chỉ là thư để tao thử nó thôi, tao hẹn nó đi bắn Halflife vào 6 giờ chiều nay. Nếu nó đi thì coi như nó là đứa ăn chơi, tao khuyên mày không nên làm quen. Còn nếu nó…
Thịnh “ộp” giật luôn lá thư trên tay nó, và đọc ngay những dòng ngắn ngủi mà nó đã cất công viết cả tối hôm qua. Thịnh “ộp” cười nhếch mép. Thằng này chăm chú vào bức thư hơn là vào những lời mà nó đang cố giải thích. Đọc xong, Thịnh “ộp” trả lại bức thư cho nó rồi bước đi. Nó chạy lên trước để chặn thằng này lại.
- Tao nói thật đấy, - Nó cố giải thích. – Mày không hiểu đâu. Chiều hôm nọ… chiều hôm thứ tư ấy, tao thấy… đã 6 giờ tối rồi mà nó còn đi chơi ở quán Game World. Tao nghĩ nó là đứa ăn chơi, tao định thử nó lần nữa. Nếu không phải thì…
Thịnh “ộp” tránh nó rồi đi tiếp. Hai tai nó đỏ ửng. Nó buộc phải đuổi theo Thịnh “ộp” lên cầu thang. Nó không biết phải nói làm sao thật ngắn gọn để cho Thịnh “ộp” hiểu được, thì thằng này lên tiếng:
- Mày không cần phải thế đâu, - Thịnh “ộp” bước lên cầu thang. – Có gì mày chỉ cần nói với tao một câu, tao sẽ sẵn sàng nhường nó ày làm quen, kể cả khi mày đã hứa giúp tao. – Thịnh “ộp” ngừng lại – Tao sẵn sàng chấp nhận. Việc gì mày phải giải thích khổ sở thế.
Nó tức đến đỏ bừng cả mặt. Không phải tức vì thằng bạn mà vì nó không có khả năng giải thích rõ ràng được. Rồi Thịnh “ộp” nói một câu khiến nó điếng cả người:
- Mày quay lại gửi cái thư của mày đi. Tao nhường ày làm quen đấy. Tao không tức gì mày đâu.
- Thật sự là tao không thích làm quen với nó. – Nó nói như quát, giọng đầy bức xúc. – Mày phải nghe tao nói đã.
Thịnh “ộp” vẫn im lặng và bước đi vội vàng. Thịnh lên tầng ba thì càng bước nhanh hơn. Nó chặn Thịnh “ộp” lại ở ngay cửa lớp A29. Nó đã tìm ra một lý lẽ để thanh minh:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui