- Cứ cho là mày nói đúng đi! – Nó hùng hồn – Nếu tao viết thư làm quen với nó tao phải đề tên họ chứ? Đằng này tao không nói tên tao thì làm sao nó biết? Vả lại một bức thư làm quen không thể ngắn như thế!
Thịnh “ộp” nhướn lông mày, im lặng, rồi cất lên một câu bình thản:
- Thế chiều nay mày không định ra Game World cho nó nhận mặt à? Rồi còn cái gì thì lúc ấy không nói được hay sao?
Thịnh “ộp” len qua người nó để vào lớp, rồi quay lại nói với nó một câu cuối:
- Tao nói thật đấy. Mày cứ làm quen đi, đừng áy náy. Tao không tức mày đâu, anh em với nhau mà.
Rồi thằng này đi thẳng vào lớp. Nó giậm chân một cái mạnh ở cửa lớp thằng Thịnh. Nó tức đến phát khóc. Thằng Thịnh bây giờ không tin lời giải thích của nó, nhất là một câu chuyện khó tin như thế.
Thế là bao nhiêu việc nó làm ột thằng mà nó coi là bạn đã đổ hết xuống sông. Cái thư không được gửi nữa. Lũ A23 cũng đã đến lớp rồi. Nó bỏ mặc, muốn tới đâu thì tới. Thịnh “ộp” có làm quen phải với một đứa ăn chơi nó cũng không thèm quan tâm. Mà rồi thằng này hiểu nhầm nó, tức nó hay cú nó thế nào nữa nó cũng mặc.
Chỉ vì một đứa con gái. Nó thật không ngờ. Nó đi về lớp, không muốn nghĩ thêm gì về chuyện này nữa. Đó là việc của thằng Thịnh, thằng Thịnh tự phải lo lấy. Nó cần gì phải quan tâm. Nó thở một cách bực dọc, nhưng hơi mạnh và dài. Nó cố lấy lại vẻ bình thường, mặt bớt đỏ và hai tay cảm thấy khô, rã ra. Nó lấy sách ra học bài.
Nó cố đọc những dòng kiến thức trong vở ghi thật to, để xua đi mọi ý nghĩ bực dọc cứ lởn vởn trong đầu. Nhưng chẳng mấy hiệu quả. Nó đọc to hơn nữa. Những đứa trong lớp nhìn nó như thể nhìn một sinh vật lạ. Nó mặc kệ. Và tiếp tục đọc oang oang khắp lớp, cho đến vào học.
Trống ba hồi vào giờ truy bài. Nó không ngồi truy bài. Nó ngồi tỉ mẩn xé vụn tờ thư nó định gửi. Xé luôn cả phong bì. Bức thư chỉ có mấy dòng ngắn ngủi, và được xé đều khắp, nên những mảnh vụn có chữ và những mảnh vụn còn trắng cứ lẫn lộn vào nhau. Nó bóp chặt rồi rắc vào sọt rác.
Nó thở một hơi ngắn. Rồi một hơi dài.
Những đứa ngồi cạnh nhìn nó với con mắt rất lạ. Nửa ngạc nhiên, nửa sợ, và quả thật trông nó cũng có một chút đáng sợ. Mặt nó ẩn chứa một câu quát rung trời, nếu bọn này chớm mất trật tự. Vì thế lũ này ngồi câm như hến.
Lớp nó hôm nay cũng có vẻ rất nề nếp, tuy có hơi ồn, nhưng không đến mức phải nhắc nhở. Nó tự nhiên thấy lạ. Nó cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đấy khiến nó khó chịu, mới gần đây thôi. Nó cố nhớ mà không nhớ được. Nó bỏ qua luôn không muốn cố nhớ nữa. Cái đã khiến nó khó chịu thì nó nhớ làm gì cho khó chịu ra. Nó hơi vui vui vì lớp nó hôm nay không phải hét, thậm chí không phải quát.
Nhưng nó chỉ vui cho đến được hết giờ truy bài. Vào tiết một, tiết hai đầu tiên của ngày thứ sáu thì nó hết vui, nếu không muốn nói là nó đâm ra lo lắng.
Tiết một là tiết toán – đại số. Cô giáo vào rất bình thường. Lớp đứng dậy chào, cô cho ngồi xuống. Cả lớp ngồi xuống, nhưng cô vẫn đứng. Cô đứng, và mắt đảo khắp một lượt lớp. Cô chú ý hai bàn đầu dãy trong, rồi bàn sau dãy cuối. Nó không hiểu cô nhìn cái gì. Rồi bỗng cô gọi nó:
- Lớp trưởng đứng dậy – Cô gọi bằng một giọng nghiêm trang – Sao lớp hôm nay vắng nhiều thế?
- Vắng ạ? – Nó giật mình cũng đảo lại lớp một lượt. Đúng là lớp nó vắng thật. Nó không khỏi ngạc nhiên và sửng sốt. Nhiều bàn trống chỗ – như thể là một cuộc bỏ học tập thể vậy. Bàn ba dãy một, bàn hai và bàn ba dãy giữa, liền tù tì ba bàn cuối dãy ngoài cùng, đều chỉ có ba người.