- Ôi thế thì còn gì bằng - Cô cười, mắt ánh lên niềm vui của một người “mẹ”. Không khí lớp ấm hẳn lên.
- Thế nhé – Cô lại hạ giọng – Từ nay cô sẽ là chủ nhiệm lớp mình. Năm nay hay cả năm sau thì còn chưa biết nữa…
“Năm sau thì càng hay”, lớp lại nhao nhao lên. Có được một cô chủ nhiệm hiền, vui tính và nhất là thương trò như cô đâu phải dễ. Đứa nào đứa nấy đều muốn cô chủ nhiệm luôn cả ba năm cấp III ấy chứ lị. Nó cũng muốn thế. Nãy giờ nó ngồi như bị thôi miên bởi giọng nói trầm ấm của cô, giờ mới chợt tỉnh.
- Thôi, bây giờ đi vào việc chính nhé. Sắp tới lớp mình sẽ phải làm rất nhiều việc đây. Mua đồng phục này, lao động quét dọn lớp này, đóng lệ phí đầu năm này… Nhưng trước hết, - cô nhấn mạnh – Trước hết lớp phải cử ra một bạn lớp trưởng đã.
Lớp trưởng! Đúng rồi, cứ ở mỗi năm đầu cấp học nào cũng phải cử ra lớp trưởng. Thông lệ đã thành như vậy rồi. Nhưng nó nhớ là phải học một thời gian rồi xét tài đức thì mới bầu cử ai đủ tiêu chuẩn chứ nhỉ? Có lẽ cô muốn bầu một lớp trưởng “lâm thời” chăng.
- Bạn lớp trưởng sẽ phải lo cho cô tất cả mọi việc của lớp, thu chi sổ sách, đại diện cho lớp trước toàn trường… Trách nhiệm sẽ nặng nề đấy, nhưng quyền lợi cũng rất nhiều. Cho nên lớp mình ai thích làm lớp trưởng thì cứ giơ tay để cô xem.
Không ai giơ tay. Phần quyền lợi thì chẳng thấy đâu, nhưng trách nhiệm thì quả là nặng. Và không ai đủ dũng khí để gánh lấy cái trách nhiệm ấy cả.
- Nào, ai thích thì cứ giơ tay – Cô nhắc lại – Cô sẵn sàng bổ nhiệm luôn bạn đó làm lớp trưởng.
Vẫn không ai giơ. Không khí chùng hẳn xuống và im lặng. Không ai giơ tay. Nhưng nó giơ tay – một cái giơ tay dứt khoát và thẳng thắn. Bàn tay nó giơ cao hơn tất cả những cái đầu đang cúi xuống. Nó cũng không thể hiểu tại sao nó lại giơ tay. Ban đầu nó còn tự tin nhưng chỉ một phút sau bàn tay nó bỗng thấy run run, và tim nó đập liên hồi. Nó đang làm gì thế nhỉ? Nó giơ tay xin làm lớp trưởng ư? Nó không muốn thế. Nó hoang mang đưa mắt nhìn: những cái đầu đang ngoảnh lại nhìn nó. Nó làm lớp trưởng để làm gì kia? Nhưng nó bắt gặp ánh mắt cô: ánh mắt hài lòng và khích lệ như truyền một niềm tin cho nó. Nó giữ tay không run nữa. Và đưa lên cao hơn. Cô đang cần một lớp trưởng, và nó tình nguyện làm lớp trưởng. Đây sẽ là việc làm chín chắn nhất mà nó từng làm trong đời.
Im lặng. Cô giáo chờ xem còn cánh tay nào giơ lên nữa không. Nhưng rồi cô đưa tay lên vỗ trước lớp. Tiếng vỗ tay lan ra hai dãy bàn đầu, lan ra cả lớp thành một tràng pháo tay. Cô giáo vỗ tay động viên nó, cả lớp vỗ tay rào rào ủng hộ nó. Lần đầu tiên nó dám đứng trước một tập thể sáu mươi người, để nhận lấy trách nhiệm về mình, để khẳng định mình. Rằng nó muốn làm lớp trưởng.
- Tớ xin tự giới thiệu, tớ tên là Nguyễn Tuấn Hải, biệt danh: Hải “cối”.