Vũ Vương

Trong lúc nhất thời, chùm kiếm khí lạnh như băng đang đụng chạm vào mũi kiếm Xích Diễm kia, tựa như bông tuyết dưới ánh mặt trời bỗng nhiên liền tan rã hoàn toàn sạch sẽ. Cơ hồ cùng thời khắc đó, cái nóng rực kia liền nương theo kiếm khí đang bị hòa tan mà lan tràn đến trên Hàn Sương Kiếm. Chỉ trong lúc chớp lửa đá chạy cát bay, thanh trường kiếm trắng như tuyết liền trở nên đỏ rực.

Chỉ trong nháy mắt, Tuyết Thần Kiếm Pháp do Hàn Sương Kiếm thi triển ra liền bị tan rã, tan thành mây khói.

- A!

Cơ Vân Trúc mặt mày thất sắc, trong miệng thốt ra một tiếng đau đớn cao vút, liền cuống quít không ngừng buông tay phải ra. Thanh Hàn Sương Kiếm này rơi thẳng tới mặt đất, mà bàn tay phải trắng nõn kia của nàng lại giống như bị bàn ủi thiêu đốt một trận đến đỏ hồng, đúng là hoàn toàn sưng đỏ. Thậm chí ngay cả da thịt cũng đã hơi bị nứt ra.

Nhưng vừa lúc đó, tiếng sấm sét kinh thiên động địa lại bùng phát ra ở trên không trung.

Trong tay Mộ Hàn lặng yên ngưng tụ ra một thanh Xuân Thu Đại Đao. Lạc Lôi Đao Pháp thức thứ sáu Lôi Oanh Điện Xế lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đã được thi triển ra. Thanh trường đao vô cùng sắc bén hung hăng chém về phía cần cổ xinh đẹp tuyệt trần như thiên nga của Cơ Vân Trúc. Chỉ một thoáng, tiếng sấm nổ vang, điện xà múa điên cuồng.

Trong mắt nhung của Cơ Vân Trúc lộ ra vẻ kinh hãi. Nàng ngưng tụ chân khí xuất ra một thanh trường kiếm trắng như tuyết, cực kỳ vội vàng giơ lên nghênh đón Xuân Thu Đại Đao của Mộ Hàn .

- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!!


Trường kiếm mặc dù ngăn được đao thế của Mộ Hàn, nhưng mà Cơ Vân Trúc cũng là không thể khống chế nổi mà rút lui một bước. Hai gò má trắng như tuyết phút chốc hiện lên một mảnh ửng hồng!

Như vậy Cơ Vân Trúc hiện thêm vài phần duyên dáng khác. Thế nhưng Mộ Hàn lại không có chút thương hương tiếc ngọc nào. Đao thứ hai, đao thứ ba . . . Nối gót nhau bay tới.

Đao mang cuồn cuộn, như sóng triều mãnh liệt, phô thiên cái địa.

Trong phút chốc, Mộ Hàn đã bổ ra mười hai đao. Cơ Vân Trúc cũng là liên tiếp lui mười hai bộ, hai gò má đã là đỏ như lửa thiêu đốt. Cơ Vân Trúc mặc dù cũng là Huyền Thai Nhất Trọng Thiên, nhưng mà nói về ý chí, so ra lại còn kém thân là Khô Lâu Quỷ Tướng. Do tâm thần thất thủ nên đúng là hoàn toàn rơi vào hạ phong.

- Keng!

Thanh Hàn Sương Kiếm bị Cơ Vân Trúc buông ra vừa mới rơi xuống trên mặt đất, đao thứ mười ba của Mộ Hàn đã liên tiếp bổ ra, nhanh như tia chớp loại nện vào trên trường kiếm của Cơ Vân Trúc .

- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!!

Thân kiếm ầm ầm vỡ vụn, đao kình đánh thẳng vào ngực Cơ Vân Trúc. Thiếu nữ như hoa như ngọc này đúng là cũng không chịu nổi nữa. Một ngụm máu tươi phụt ra, nàng như chiếc diều bị đứt dây bắn ra xa.

Mộ Hàn giống như mãnh hổ phát hiện mồi săn, bóng dáng đột nhiên bật lên trên cao. Chụp một cái vào cổ Cơ Vân Trúc, kéo nàng rơi xuống mặt đất. Bàn tay không có nửa phần dừng lại mà vỗ vào thẳng mi tâm nàng. Pháp lực hào hùng tuôn ra mà vào, thoáng chốc liền phong bế triệt triệt để để Tâm Cung của nàng.

Mà nhìn thấy màn hình ảnh này, cho dù là đám người Hoắc Minh Kiệt, hay Kỷ Vũ Lộ bọn họ đều là trợn mắt cứng lưỡi, mở ra miệng đủ để nhét được mấy quả trứng gà.

Tình thế biến ảo cực nhanh, lại làm cho ánh mắt người ta cũng hơi phản ứng không kịp.

Trước một khắc, Hàn Sương Kiếm của Cơ Vân Trúc vẫn hoàn toàn áp chế Đạo Khí cao phẩm của Mộ Hàn. Nhưng vào lúc mắt thấy sẽ chỉ một kiếm là hoàn toàn đánh tan nó thì Xích Diễm kiếm của Mộ Hàn lại có uy thế tăng gấp bội, ngược lại hoàn toàn áp chế Hàn Sương Kiếm của Cơ Vân Trúc . Ngay sau đó, một hồi sấm sét vang dội này thì Cơ Vân Trúc bị thanh trường đao nhanh đến mức người khác không kịp nhìn thấy đã đánh bay. Cuối cùng rơi vào trong tay tu sĩ Vũ Hóa Cảnh Mộ Hàn này.


Không chỉ có những người đứng xem bọn họ khó có thể tin, mà Cơ Vân Trúc đồng dạng cũng là trợn mắt há hốc mồm, chỉ ngây ngốc trợn to con ngươi. Tựa hồ còn không kịp phục hồi tinh thần lại từ trong một màn vừa rồi.

- Vút!

Lúc này, Mộ Hàn thở ra một hơi thật dài, mơ hồ có loại cảm giác như trút được gánh nặng.

Cụp mắt nhìn một chút, trong lòng Mộ Hàn lại cũng có chút kinh ngạc. Dưới thức Lôi Oanh Điện Xế kia của hắn, Khô Lâu Quỷ Tướng chống đỡ mười lăm đao mới bị đánh bay, thân thể hoàn hảo không tổn hao gì. Còn Cơ Vân Trúc chống đỡ mười ba đao, bên ngoài thân mặc dù không nhìn ra vết thương quá lớn, nhưng mà lục phủ ngũ tạng có thể nhận ra được đã bị thương nặng.

So sánh với tên kia, Cơ Vân Trúc tựa hồ không bằng Khô Lâu Quỷ Tướng.

Thế nhưng Mộ Hàn lại hiểu rõ ràng. Chính mình sở dĩ có thể nhẹ nhàng đánh bại cường giả Huyền Thai Nhất Trọng Thiên Cơ Vân Trúc như vậy , đồng thời một chiêu đã bắt được, chủ yếu có lẽ là do hắn mượn lực của Diệu Long Chân Hỏa.

Kiếm khí của Cơ Vân Trúc lạnh lẽo dị thường, Mộ Hàn cố ý khiến cho Xích Diễm kiếm của chính mình bị cái đó áp chế.

Nóng lạnh đối đầu, loại cảm giác bị áp chế vừa truyền về pháp lực đến bên trong Tâm Cung, là lập tức có thể khiến cho Diệu Long Chân Hỏa phản ứng chống lại. Đương nhiên, loại kiếm khí là không có khả năng hoàn toàn kích động Diệu Long Chân Hỏa. Nhưng mặc dù là nó phản ứng chống lại để xuất ra chỉ một phần dòng nhiệt nóng bỏng kia , thì cũng không phải Cơ Vân Trúc có khả năng kháng cự.

Mộ Hàn hiện nay vẫn còn khó lòng thao tác Diệu Long Chân Hỏa, nhưng lại có thể hướng dẫn nó theo đà phát triển sự kiện.


Ở trong Hắc Yểm Sâm Lâm là như vậy, hiện nay cũng là như vậy. Lần trước đó, Huyền Thai Nhất Trọng Thiên Mộ Thanh Sơn bị đốt cháy nuốt chửng. Lần này, Mộ Hàn chính là mượn Diệu Long Chân Hỏa để đột ngột phá giải thế công của nàng. Hàn Sương Kiếm rời tay, Cơ Vân Trúc kinh hãi dị thường, sự kiêu ngạo trong lòng cũng đồng thời bị nát bấy.

Đúng là mượn cơ hội như vậy, Mộ Hàn mới có thể trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi mà đánh tan kiếm khí, rồi bắt được nàng.

Nhưng mà, mặc dù thành công, Mộ Hàn cũng đã tiêu hao thật lớn.

Khi thi triển Lạc Lôi Đao Pháp, Mộ Hàn cần phải một chiêu thành công. Nên mỗi lần bổ ra một đao đều không hề giữ lại chút nào. Đến khi đánh bại Cơ Vân Trúc thì chân khí trong cơ thể đã bị tiêu hao hơn phân nửa. Hiện nay lại phải phong bế Tâm Cung của nàng nên pháp lực cũng bị hao tổn một lượng lớn, tâm thần đã là có chút mỏi mệt.

- Vèo!

Mộ Hàn thu hồi Xích Diễm kiếm trôi nổi trong không trong, làm tan đi Xuân Thu Đại Đao trong tay do chân khí ngưng tụ mà thành. Động tác mau lẹ, chỉ bật nhảy mấy cái liền trở lại lối ra vào lòng động, chụp một cái nhặt lên thanh Hàn Sương Kiếm kia.

Kỷ Vũ Lộ, Lăng Nghị và Ôn Siêu quả thực không thể tin được hai mắt của mình, ra sức xoa nhẹ vài cái, mới phát hiện điều này cũng không phải ảo giác. Bọn họ lập tức hoan hô mà xúm lại chỗ hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận