Vũ Vương

Lời còn chưa dứt, thân hình cường tráng của Hoắc Nham đã bay lên trời, trên tay cầm một thanh cự đao to như ván cười, từ khoảng cách mười mấy trượng mà đập thẳng xuống, tựa như một đạo huyết quang xẹt qua hư không, cự đao đi t ới đâu thì hư không bị cắt đứt tới đó, khí tức khủng bố lập tức phóng xuất không ngừng.

- Hô!

Tiếng gào thét bỗng nhiên chấn động hư không, cự đao trong khoảng khắc đã đến trên đỉnh đầu Mộ Hàn, tựa như ngọn núi khổng lồ ép xuống, thế như vạn quân.

Thấy một màn này, không ít Địa Cực đệ tử chung quanh đều âm thầm kinh hãi.

Mộ Hàn sắc mặt lại không chút biến hóa, bước chân khẽ nhúc nhích, thân ảnh lại bỗng dưng biến mất không còn thấy chút bóng dáng, phảng phất như chưa từng xuất hiện qua vậy.

Trong tích tắc này, bốn phía lập tức vang lên nhiều tiếng thấp giọng hô.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong mắt không tự chủ được toát ra vẻ ngạc nhiên:

- Mộ Hàn lại có thể biết Ẩn Nặc Thuật bực này, người vừa biến mất đã không một chút khí tức lộ ra ngoài, khó trách hắn vừa rồi tin tưởng mười phần như vậy. Hắn có thủ đoạn như vậy, Hoắc Nham tuy có tu vị Huyền Thai lục trọng thiên, nhưng muốn thắng hắn cũng không phải đơn giản.

- Ân?


Thấy mục tiêu đột nhiên nhạt nhòa khỏi tầm mắt, Hoắc Nham cũng nhẹ kêu ra tiếng, cự đao hơi nghiêng, phi tốc xẹt qua nơi Mộ Hàn đứng lúc trước, tiếp theo cánh tay nhanh quay ngược lại, cự đao hỏa hồng thuận thế xẹt qua một vòng tròn quanh người hắn, lực đạo cuồng mãnh tràn ngập hơn mười mét không gian chung quanh.

Chỉ cần Mộ Hàn ở trong phạm vi này, trúng phải sự trùng kích từ kình khí tất nhiên sẽ phải lộ ra sơ hở.

Nhưng khiến Hoắc Nham thất vọng chính là lúc cự đao xẹt qua một vòng tròn lần nữa trở lại trước người cũng không cảm ứng được Mộ Hàn có chút khí tức nào lộ ra ngoài cả.

- Tên này vậy mà chạy?

Trong lòng Hoắc Nham nổi lên tức giận, cái này giống như một quyền chứa đầy lực đạo sau khi hung hăng đánh ra lại đánh phải một đoàn bông mềm mại vậy, loại cảm giác biệt khuất này khiến hắn khó chịu tới cực điểm, nhưng vào lúc này, hắn liền phát hiện ra ánh mắt vài tên Địa Cực để tử ở đối diện lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Không tốt!

Trong đầu phút chốc toát ra hai chữ này, cánh tay phải Hoắc Nham đột nhiên trở nên mềm mại như không xương, quỷ dị cuốn đến sau lưng, cự đao trong tay cũng như thiểm điện bổ nghiêng về sau, đao mang vô cùng lăng lệ ác liệt cuốn ra, một đao kia không chút hoa xảo nào, nhưng lại vô kiên bất tồi, giống như có thể hủy diệt bất cứ chướng ngại nào vậy.

Nhưng sau một khắc, Hoắc Nham lại chợt phát hiện ra đao thế của mình bị chặn lại

- Oanh!

Trong tiếng lôi minh kịch liệt, một cổ cự lực cuồng bạo như sóng to gió lớn đánh đến, chuôi đại đao như ván cửa của Hoắc Nham lập tức xuất hiện vô số khe hở chằng chịt. Sau khi phát hiện ra điểm này, Hoắc Nham tâm thần đại chấn, trong cơ thể Chân Nguyên không chút giữ lại tuôn ra ngoài, hối tụ trên thân đao.

Nhưng khiến Hoắc Nham càng khiếp sợ chính là, Chân Nguyên mới từ trong cự đao bạo tán ra thì sau lưng liền trống rỗng xuất hiện một cổ hấp kình vô cùng cuồng mãnh, hấp thu toàn bộ lực đạo của hắn vào, cự đao cũng không thể kháng cự được cổ hấp lực cực lớn này, phần sau triệt để vỡ vụn, bị cùng nhau hấp hầu như không còn chút gì.

- Lôi Võng Chính Pháp!

Hoắc Nham bỗng dưng nghĩ đến công pháp tối qua Mộ Hàn tu luyện trong thạch động, lập tức khó có thể tự kiềm chế được nghẹn ngào kêu to.

Lúc Mộ Hàn tu luyện trong động hắn cũng bị kinh động, từng xuất động quan sát qua, đã từng xa xa cảm thụ cổ hấp kình kình khủng truyền đến từ bên trong, lúc ấy trong nội tâm hắn lại không cho đúng, thật không nghĩ đến hôm nay thân lâm vào chiêu, hấp kình do "Lôi Võng Chính Pháp" diễn sinh ra còn khủng bố hơn cả dự liệu của hắn.

Oanh!


Nháy mắt khi cự đao đoạn toái, sau lưng lần nữa Lôi Âm cuồn cuộn.

Ngay sau đó, hấp lực cường hoành do "Lôi Võng Chính Pháp" diễn sinh ra bỗng nhiên biến mất, có một cổ lực đọa dị thường bàng bạc dùng xu thế bài sơn đảo hải điên cuồng bắn ra.

Cảm nhận được cổ khí tức khủng bố bao phủ đến kia, Hoắc Nham rất hoảng sợ, một nửa cự đao do Chân Nguyên ngưng tụ mà thành trong tay bỗng nhiên hóa thành một đoàn sương đo dày đặc̉, như bình chướng bảo vệ lấy thân thể hắn.

Nhưng khiến Hoắc Nham biến sắc chính là, phịch một tiếng nổ mạnh qua đi, sương đỏ tiêu tán, cổ kình đạo kia thế xông không nghỉ, lập tức đánh trúng phía sau lưng hắn. Chỉ một thoáng, Hoắc Nham như bị búa tạ đánh trung, tạng phủ trong cơ thể kịch liệt chấn động, thân hình càng bay lên bắn về trước.

Dốc sức liều mạng đè nén khí huyết bốc lên trong lồng ngực, Hoắc Nham thân trên không trung, ánh mắt lại dùng sức liếc về phía sau, khuôn mặt tươi cười kia của Mộ Hàn nhất thời khắc sâu vào tầm mắt.

- Nghiêm Duy!

Lúc này, Hoắc Nham không biết làm sao, tức giận đối với Mộ Hàn đã biến mất không còn sót lại chút nào, trong nội tâm ngược lại hung dữ rống ra một cái tên khác:

- Ngươi hỗn đản này, thấy Mộ Hàn không vừa mắt lại không tự mình động thủ, lại xúi giục lão tử xung phong, làm hại lão tử mất mặt xấu hổ, ngày sau nhất định phải tìm ngươi tính sổ!

Ý niệm tức giận chợt hiện lên trong đầu, thân hình Hoắc Nham nặng nề rơi đập ra bên ngoài hơn mười mét, liên tiếp phun ra hai ngụm máu lớn, ngay cả đầu cũng nghiêng một cái, trực tiếp bất tỉnh đi, trong lúc mơ hồ, giống như nghe được có người rống to

- Dừng tay


Đó tựa hồ là thanh âm của hai người Sơ Ngọc và Tang Thiên Công.

- Vèo! Vèo!

Cơ hồ ngay khi Hoắc Nham rơi xuống đất, thân ảnh của Sơ Ngọc và Tang Thiên Công liền từ trong rừng rậm ở đằng xa bắn ra, trong nháy mắt liền lách qua mọi người, đi vào dưới vách đá dựng đứng.

- Sao. . . Chuyện gì xảy ra?

Nhìn Hoắc Nham ngã dưới đất, lại nhìn Mộ Hàn vẻ mặt mây trôi nước chảy, vẻ kinh ngạc của Tang Thiên Công hoàn toàn lộ ra trong lời nói, Sơ Ngọc không lên tiếng, nhưng trong ánh mắt cũng toát ra một vòng khiếp sợ khó có thể che dấu. Không chỉ có bọn hắn như thế, mọi người chung quanh cũng có chút khó có thể tin vào hai mắt mình nữa.

Hoắc Nham đường đường chính là cao thủ Huyền Thai lục trọng thiên, lại bị Mộ Hàn hai chiêu đã đánh bại?

Từ lúc Hoắc Nham xuất đao đến khi Mộ Hàn biến mất, từ lúc Mộ Hàn hiện thân đến lúc Hoắc Nham bị đánh bay ra ngoài, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra cực nhanh đã biến mất. Cho tới bây giờ, tất cả mọi người vẫn còn đắm chìm trong chiêu thức của Mộ Hàn, hai chiêu sử dụng hết, Hoắc Nham thậm chí ngay cả thân hình cũng không xoay qua chỗ khác.

Tốc độ này, thật sự là nhanh hơn cả tia chớp!

- Có thủ đoạn ẩn nấp quỷ thần khó lường, có tộc độ ra tay vô cùng mau lẹ, lại có Lôi Võng Chính Pháp biến hoá kỳ lạ dị thường, thực lực chân chánh của Mộ Hàn này hơn xa ‘ Huyền Thai tam trọng thiên ’. . . ngay cả Hoắc Nham Huyền Thai lục trọng thiên cũng không đỡ được hai chiêu của hắn, hắn sợ là đã có thể sánh với cao thủ ‘ Huyền Thai thất trọng thiên ’ rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận