Vũ Vương

Tựa như muốn phôi hợp với bọn hắn, tiếng nói còn chưa hết thì tiếng kêu bén nhọn từ bên trong núi đã chấn động hư không phóng ra, tựa như muốn làm cho người khác rách cả màng tai vậy.

- Long Dực Thiên Ưng!

Sở Ngọc cùng với Nghiêm Duy cũng thất thanh kêu lên ,sắc mặt thay đổi mà Tang Thiên Công đi đầu cũng quay người lại, bắt đầu bỏ chạy.

- Mẹ nó, cái tên khốn Mộ Hàn ở bên cạnh thì không làm sao, chúng ta lại biến thành kẻ thứ nhất kinh động hung thú là sao?

Trong lòng Nghiêm Duy sợ hãi vô cùng, nhịn không được chửi ầm lên, nhưng vẫn theo sát Sở Ngọc và Tang Thiên Công, phóng vào trong rửng rậm. Nếu không nhân lúc Long Dực Thiên Ưng chưa tiến tới mà chui vào trong rừng thì cho dù là hai vị cường giả Mệnh Tuyền cảnh ucngx không thể nào sống sót được.

Hí!

Thân hình ba người vừa động, vài trăm tiếng kêu bén nhọn đồng thời vang lên, ngay sau đó từng đạo thân ảnh đỏ sậm, to lớn lập tức từ trên ngọn núi kia mà lao tới, điên cuồng đâm về trước, hai cánh chim đang rộng, phô thiên cái địa, lập tức khiến cho phương viên trăm trượng đều bị bao phủ.

Từ trên không trung không còn ánh trăng, chỉ còn có chút ánh sáng li ti xuyên qua từng sợi lông trên thân thể đsam Long Dực Thiên Ưng kia mà thôi, hiện ra ba thân ảnh dưới mặt đất.

- Chạy mau! Chạy mau!

Tang Thiên Công hô lớn, cùng với Nghiêm Duy cùng chung một ý nghĩ, không hiểu được, tại sao Mộ Hàn ở trong hang ổ kia ngây ngốc thời gian dài như thế mà không bị phát hiện, trong khi mình còn chưa tới gần đã bị truy kích rồi? Ở đây hung thú lại quá đông, thực là nguy hiểm vô cùng.

Ở trong thời khắc sống còn này cũng không cần Tang Thiên Công nói gì thì hai người còn lại cũng dùng hết sức uống sữa mà lao đi, dốc sức chạy như điên về phía trước.

Nhưng cái đám Long Dực Thiên Ưng kia tuy chỉ có thực lực Huyền Thai cảnh như tốc độ so với bọn họ thì chỉ có nhanh hơn mà thôi.

Trong chốc lát đã có một con Thiên Ưng vỗ hai cánh mạnh mẽ mà đuổi kịp tới Sở Ngọc cùng Nghiêm Duy đang chạy ở phía sau.

Hô!

Hai cánh của nó tựa như hai thanh cự đao phân biệt chém về hai người, khí thế lăng lệ uy mãnh, cánh chim lướt qua, cuồng phong rít gào, khiến cho cỏ cây bên dưới bắn loạn lên không trung.

- Muốn chết!

Sắc mặt Sở Ngọc âm trầm ,nâng tay phải lên, kinh đạo to lớn từ trong cơ thể bắn ra, nghênh đón cánh chim đang chém về phía mình. Cơ hồ cùng lúc đó, Nghiêm Duy cũng phải đối mặt với một con hung thú khác đã tiến đến, hắn vội vàng rút đoản kiếm bên người ra mà đâm tới.

Con Long Dực Thiên Ưng kia phản ứng mau lẹ, hai cánh đột nhiên thu lại, rồi lại mở ra tựa như thiểm điện, tránh đi công kích của Nghiêm Duy và Sở Ngọc, thân hình bắn lên không trung. Chỉ cần trì hoãn chút thôi đã có hơn mười con Long Dực Thiên Ưng lao tới phong bế đường lui của bọn họ.

- Hô! Hộc!

Nhìn đám hung thú cùng lao xuống kia mà Sở Ngọc với Nghiêm Duy cảm thấy sắc mặt trắng bệch.

Nhất là Nghiêm Duy trên mặt không tự kìm được mà bao phủ lấy một tầng kin hoàng, là đệ tử Vô Cực thiên tông thì hắn vo ocungf quen thuộc với Long Dực Thiên Ưng, chỉ qua mấy hô hấp toàn bộ hung thú đều chạy tới thì với tu vi Huyền Thai thất trọng thiên thì căn bản không thể nào đối phó được.

Ngược lại Sở Ngọc với tu vi Mệnh Tuyền cảnh nếu vận khí tốt còn có thể phá được vòng vây, tìm được đường sống

Sở ngọc rất hiển nhiên cũng ý thức được điểm ấy, ánh mắt đột nhiên trở nên hung ác đến cực điểm, miệng quát lên một tiếng lớn, trên tay bỗng nhiên nhiều ra một thanh trường kiếm màu xanh.

Một tiếng oanh minh kịch liệt vang lên, trường kiếm bỗng nhiên phát ra kiếm quang vô tận, tay của hắn khẽ động, trường kiếm liền phóng ra thanh mang, lập tức đâm thủng con hung thú kia, máu tươi tựa như suối phun ra từ trong cơ thể của nó mà bạo tán.

Con Long Dực Thiên Ưng kiachỉ kịp gào thét một tiếng, thân hình liền ngã xuống mặt đất.

Với thực lực Mệnh Tuyền cảnh của Sở Ngọc, lại dốc sức liều mạng, dùng một chiêu toàn lực thì không phải một con Huyền Thai cảnh hung thú có thể ngăn được. chỉ là cái đám Long Dực Thiên Ưng đang lao tới kia có tới mấy trăm, thân hình con hung thú kia còn chưa rơi hẳn xuống đât thì đã có thêm vô số hung thú khác lao tới.

Nghiêm Duy cũng là Huyền Thai thất trọng thiên, hơn nữa còn chưa tới lúc tuyệt vọng cho nên kinh hoàng khẽ qua đi, hắn đã tự trấn tĩnh lại, đoản kiếm đạo khí trong tay phát lực, chiến đấu cùng Long Dực Thiên Ưng một trận.

Trong lúc nhất thời, phiến khu vực này kiếm quang nhấp nháy, kình khí ngập trời.

Tu vi của Tang Thiên Công mạnh nhất, phản ứng cũng nhanh,hơn nữa có hai người Nghiêm Duy và Sở Ngọc giảm tốc độ của hung thú lại, cho nên khó khăn lắm mới chui vào được trong rừng rậm, nhưng khi hắn vừa thả lỏng thì một thân ảnh đột nhiên hiện ra trong tầm mắt của hắn.

- Mộ Hàn?

Tang Thiên Công khẽ giật mình, chợt lớn tiếng gọi. Hắn rõ ràng cảm ứng được khí tức của Mộ Hàn ở một tòa núi nhỏ đằng trước, thật không nghĩ đến bản thân Mộ Hàn lại xuất hiện trước mặt mình. Điều này thật sự quá quỷ dị. Chẳng lẽ Mộ Hàn còn có thể phân thân thuật hay sao?

- Tang sư huynh, thật là xảo hợp. Không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt nhau nhanh như vậy.

Mộ Hàn cười tủm tỉm, nhàn nhã tới gần Tang Thiên Công giống như dạo chơi, phảng phất như không có chứng kiến Long Dực Thiên Ưng phía sau Tang Thiên Công.

- Ngươi như thế nào lại ở đây?

Tang Thiên Công vô ý thức hỏi một tiếng, có điều hắn không đợi Mộ Hàn trả lời, liền vội vàng gầm rú:

- Nhanh tránh ra, hung thú sắp đuổi đến!

Đang nói chuyện, thân ảnh Tang Thiên Công cũng không có dừng lại, trong chốc lát khoảng cách giữa hắn và Mộ Hàn đã được rút ngắn.

Nếu như lúc trước nhìn thấy Mộ Hàn, Tang Thiên Công nhất định sẽ nghĩ rằng mình nhặt được bảo. Nhưng hôm nay hắn lại không có nửa điểm muốn dây dưa với Mộ Hàn. Trước khi xâm nhập sâm lâm hắn đã bị Long Dực Thiên Ưng đuổi theo, rồi sau đó nhờ vào cây cối ngăn trở mà thoát khỏi sự truy đuổi của hung thú, có như thế mới có thể đoạt được sinh cơ. Nếu như bây giờ dừng lại giết chết Mộ Hàn, cho dù có thể đắc thủ thì bản thân hắn cũng bị hung thú đuổi kịp, kết cục khó tưởng tượng nổi.

Cung Hạo lấy Phá Chướng Đan ra để làm tiền thưởng cho cái đầu của Mộ Hàn, nhưng cũng phải có mệnh hưởng dụng mới được.

- Tránh ra? Ngươi muốn đi đâu sao?

Mộ Hàn cười một tiếng, ý tứ không hề tránh né.

- Ngươi!

Tang Thiên Công sững sờ. Nếu hiện tại hắn vẫn không biết được Mộ Hàn cố ý chờ ở chỗ này để chặn đường mình vậy thì hắn là người ngu. Giờ khắc này, Tang Thiên Công biết được Mộ Hàn đã nhóm người bọn hắn xuất hiện ở đây, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Nhưng sự thực ở ngay trước mắt, hắn không thể không tin.

- Mộ Hàn! Ngươi muốn chết?

Miệng hét to, sắc mặt Tang Thiên Công dữ tợn:

- Chỉ có thực lực Huyền Thai tứ trọng thiên mà cũng dám đối đầu với ta?

Thanh âm còn chưa dứt thì Tang Thiên Công đã giơ cánh tay lên, tung ra một chưởng về phía Mộ Hàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui