Vũ Vương

Tông chủ, Kiếm Vương, Đan Thiên điện chủ, Thiên Cực trưởng lão, Địa Cực trưởng lão, Huyền Cực trưởng lão và ba Cực Chân Các trưởng lão, hôm nay nhân vật cao tầng của Vô Cực Thiên Tông đã có mặt, thậm chí Tiêu Tố Ảnh cùng Cung Hạo là tu sĩ vừa tiến vào Vạn Lưu Cảnh cũng có mặt, duy chỉ có hắn chỉ là đệ tử Địa Cực Mệnh Tuyền Nhị trọng thiên.

Nhiều siêu cấp cường giả tụ tập ở Thiên Tháp, hắn và Tiêu Tố Ảnh, Cung Hạo ba đệ tử Vô Cực Thiên Cung cũng được triệu tập tới là có ý gì?

Trong lúc nhất thời trong đầu Mộ Hàn có nhiều ý nghĩ.

Mà Tiêu Dịch Tiên chỉ hơi dừng một chút, liền cười nói:

- Cung Hạo, Tố Ảnh, Mộ Hàn, hôm nay gọi các ngươi tới chủ yếu là vì hai chuyện. Chuyện thứ nhất chính là cho các trưởng lão xem thu hoạch của các ngươi trong Vô Cực Thiên Cung. Cung Hạo, ngươi ra sớm nhất nên nói trước đi.

Đồng thời ba người tiến vào Vô Cực Thiên Cung, trong đó có một tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh, nhìn cả lịch sử Vô Cực Thiên Tông vài vạn năm qua đều quá điên cuồng. Cho nên Tiêu Dịch Tiên vừa dứt lời thì mọi người đều nhìn qua Cung Hạo. Trong ánh mắt toát ra ý tức hàm xúc dạt dào.

Thậm chí Kiếm Vương Lệ Thu Thủy nhắm mắt lại cũng mở to mắt ra nhìn.

Mà thấy Tiêu Dịch Tiên gọi đầu tiên chính là Cung Hạo, Mộ Hàn cùng Tiêu Tố Ảnh không kìm lòng được trao đổi ánh mắt, khóe môi hiện ra nụ cười vui vẻ trêu tức.

- Ta...

Trong nháy mắt nói ra chữ này thì gương mặt tuấn tú của Cung Hạo trở nên đỏ bừng, ánh mắt né tránh, lúng túng nửa ngày không nói nên lời.

Bộ dáng của hắn như vậy khiến người ta nhíu mày suy tư.

Uông Tiễn không nhịn được nói:


- Cung Hạo, mặc kệ được cái gì thì nói tình hình thực tế đi. Cho dù thu hoạch đồ vật không tốt cũng là râu ria, ai cũng có lúc vận khí kém cả. Lão phu năm đó ở Vô Cực Thiên Cung chỉ thu được một viên Hoàn Hồn Đan không dùng được chỗ nào, chẳng lẽ ngươi còn kém hơn cả lão phu?

- Tông chủ, chư vị trưởng lão, đệ tử...

Bờ môi Cung Haon run lên, hắn hít sâu, cắn răng nói:

- Đệ tử lần này ở trong Vô Cực Thiên Cung tay không mà về, không có bắt được thứ gì cả.

- Cái gì?

- Vận khí của ngươi kém không chịu nổi như vậy?

- Vài vạn năm qu trong Vô Cực Thiên Cung tu sĩ tay không mà về chỉ đếm được trên đầu ngón tay, ngươi rõ ràng...

...

Trong không gian Thiên Tháp tầng chín âm thanh xôn xao nhao nhao vang lên, trên mặt mọi người hiện ra thần thái không tin tưởng nổi. Yến Minh, Thư Tình cùng Bộc Dương Duy càng kinh ngạc, bọn họ vốn cho rằng Cung Hạo không nói là vì chẳng phải thứ tốt, nhưng không ngờ hắn căn bản không thu được cái gì cả.

Giọng của mọi người không ngừng vang lên bên tai, đầu của Cung Hạo cụp xuống, lặng im không nói gì, đôi mắt của hắn hiện ra thần sắc oán độc.

- Không được thì cũng bỏ đi, tu luyện chi đạo trọng ở bản thân, đồ vật trong Vô Cực Thiên Cung dù sao chỉ là thứ ngoài thân, Cung Hạo, ngươi cũng không cần quá để ở trong lòng.

Tiêu Dịch Tiên khẽ thở dài, an ủi Cung Hạo một tiếng. Ánh mắt của hắn nhìn qua Tiêu Tố Ảnh.

- Tố Ảnh?

- Ta có được một viên ‘ Thái Tiêu Thần Thạch ’.

Tiêu Tố Ảnh nhẹ nhàng cười cười, sau đó lấy viên đá óng ánh ra.

- Thái Tiêu Thần Thạch?

Đám cường giả Vạn Lưu Cảnh ngồi ở đây nghe nàng nói Thái Tiêu Thần Thạch thì cùng lúc kinh hô lên.

Cùng ngày vào trong Vô Cực Thiên Cung, Cung Hạo không thu được cái gì. Tiêu Tố Ảnh lại đạt được kỳ vật Thái Tiêu Thần Thạch, tương phản trong đó quá lớn rồi. Cũng khó trách Cung Hạo vừa rồi như phụ mẫu chết, có Tiêu Tố Ảnh cầm Thái Tiêu Thần Thạch phụ trợ thì hắn quá bi kịch.

Bọn người Mai Tâm Hạc, Uông Tiễn cùng Khấu Thiên Nguyên trên mặt kinh ngạc, Yến Minh, Thư Tình cùng Bộc Dương Duy thì hiểu ý cười cười. Nếu như không phải sớm biết rõ trong tay Tiêu Tố Ảnh có Thái Tiêu Thần Thạch tồn tại, chỉ sợ bọn họ hiện tại cũng chẳng tốt hơn đám người Mai Tâm Hạc rồi.

- Rất tốt!

Sau một lúc lâu Tiêu Dịch Tiên mới thoải mái cười to, chớp mắt dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn qua người Mộ Hàn.


- Mộ Hàn? Ngươi thì sao?

Mộ Hàn dùng tu vị Huyền Thai thất trọng thiên tiến vào Cực Chân Giới Vực, sau đó lại tiến vào Linh Trì Ngọc Bích, được thượng trưởng lão Phong Lưu Vân trợ giúp dung hợp Mặc Tâm Thần Thủy, tiếp theo vào thời khắc cuối cùng trợ giúp Mộ Hàn đột phá lên Mệnh Tuyền Nhị trọng thiên, cùng vào Vô Cực Thiên Cung với Cung Hạo, Tiêu Tố Ảnh hai người...

Mà chuyện Mộ Hàn trải qua ở Cực Chân Giới Vực với cường giả Vạn Lưu Cảnh cũng chẳng phải là bí mật gì.

Nếu không có ở trong Linh Trì Ngọc Bích thực lực Mộ Hàn tăng lên, dùng tu vị Huyền Thai thất trọng thiên của hắn đi vào Vô Cực Thiên Cung chắc chắn đánh vỡ ghi chép sáu ngàn năm trước của Cổ Thần Âm lập nên. Đương nhiên mặc dù là hiện tại Mộ Hàn vẫn đánh vỡ ghi chép bảo trì sáu ngàn năm của Cổ Thần Âm.

Có Tiêu Tố Ảnh làm nền, Mộ Hàn là tu sĩ như thế ở trong Vô Cực Thiên Cung đạt được cái gì?

Trong lòng mọi người hiếu kỳ tăng lên đỉnh điểm, dù là Lệ Thu Thủy nhìn qua Mộ Hàn trong ánh mắt vẫn chờ mong.

- Ta...

Ngữ khí Mộ Hàn hơi dừng, ấp a ấp úng.

Xem xét thần sắc của hắn cực kỳ tương tự Cung Hạo vừa rồi, bọn người Mai Tâm Hạc đưa mắt nhìn nhau, trong nội tâm lập tức có chút níu chặt, chẳng lẽ Mộ Hàn cũng cũng như Cung Hạo sao, vận khí kém tới cực điểm, trong Vô Cực Thiên Cung không thu được cái gì?

- Tông chủ, chư vị trưởng lão, là như thế này, Mộ sư đệ vào lúc sắp hết kỳ hạn bảy ngày mới thu thần quang, hiện tại còn không có hấp thu thần quang toàn bộ, còn không biết trong thần quang có bảo vật gì.

Tiêu Tố Ảnh thấy thế nhịn không được vui vẻ giải thích giúp Mộ Hàn vài câu.

- Thì ra là thế.

Đám người Mai Tâm Hạc thở ra một hơi, cùng nhìn nhau vài lần, không nhịn được cười rộ lên, không có kết quả như Cung Hạo là bọn họ cũng trở nên thoải mái.

- Các vị, dù sao cũng có thời gian, chúng ta trực tiếp chờ Mộ Hàn hấp thu thần quang xong đi.


Yến Minh cười nói.

- Tông chủ, chư vị trưởng lão, không cần chờ.

Mộ Hàn rất nhanh nhận ra ý trong lời của Yến Minh, trên mặt hiện ra thần sắc xấu hổ.

- Ta vừa mới hấp thu thần quang xong, nhưng mà ta không biết mình đạt được thứ gì.

- Ah?

Mọi người sững sờ, Yến Minh cũng kịp phản ứng, hắn lập tức rống lên như đứa trẻ bị đoạt đồ chơi.

- Tiểu gia hỏa, nhanh lấy ra nhìn một cái.

Mộ Hàn gật gật đầu, ý niệm khẽ nhúc nhích và một đoàn hào quang màu trắng từ mi tâm bay ra.

Sau một khắc trong tay Mộ Hàn nhiều ra một viên cầu óng ánh, nó lớn như nắm tay hài tử, sáng ngời như ngọc.

- Là nó!

Tay Mộ Hàn cầm viên câu và hiếu kỳ nói.

Sau khi luyện hóa toàn bộ thần quang, bên trong tiểu không gian mở ra, rồi sau đó một viên cầu hiện ra trong bụng Thiên Anh. Mộ Hàn kiến thức không tính là rộng, tự nhiên không nhìn ra lai lịch của viên cầu, chỉ ẩn ẩn cảm giác được hào quang của viên cầu này tương tự Thái Tiêu Thần Thạch của Tiêu Tố Ảnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận