Vũ Vương

Một lát sau, mười đạo tia chớp sáng trắng rực rỡ hiện lên, mười người đang ngồi xếp bằng trên võ đài gần như đồng thời biến mất.

Sau một khắc, bóng dáng bọn họ liền hiện lên trên năm tòa sàn đấu rộng rãi.

- Mộ Hàn! Mau nhìn Mộ Hàn!

- Đối thủ của Tiêu Tố Ảnh là Sư Cẩn từ Thần Tiêu Thiên Tông. Đối thủ của Cơ Vân Thiền là Ân Thước của Linh Bảo Thiên Tông, đối thủ của Hoa Hải là . . Cung Hạo? Hoa Hải lại đối đầu Cung Hạo, có trò hay để nhìn!

- Mộ Hàn vận số không tệ, đối thủ của hắn hình như là Lưu Phàm Vô Cực Thiên Tông?

. . .

Sau một lát yên tĩnh ngắn ngủi, những âm thanh hưng phấn vang lên liên tiếp.

- Lưu Phàm sư huynh?

Giờ phút này, Mộ Hàn lại là có chút dở khóc dở cười. Hắn cũng không biết nên nói chính mình là vận số tốt hay là vận số không tốt. Không ngờ lại gặp được chính là Lưu Phàm cũng cùng tông phái.

- Mộ Hàn sư đệ, không nghĩ tới đối thủ của ta lại là ngươi.

Lưu Phàm chính là cười khổ liên tục. Hắn vốn còn muốn lần này nếu như là gặp được mấy tu sĩ Mệnh Tuyền Thất Trọng Thiên như Sư Cẩn, Ân Thước, thì sẽ cố gắng giao tranh vật lộn đọ sức một phen có lẽ vẫn còn có thể đi vào năm bậc hàng đầu. Nếu là vận số lại khá hơn một chút, một vòng tiếp theo vừa vặn là vòng không đấu, nói không chừng còn có thể lọt vào trong ba người đứng đầu.

Vào đến ba người đứng đầu, coi như là có kém đi nữa thì cũng có thể thu được một viên Âm Dương Thần Biến Đan.

Viên đan dược trân quý vô cùng. Nghe nói là Thần Tiêu Thiên Tông Tông chủ Ngọc Tâm Hạc bỏ ra. Nếu có thể nhận được nó thì Lưu Phàm đột phá đến Vạn Lưu Cảnh cơ hồ là chuyện ván đã đóng thuyền. Chỉ tiếc, hy vọng là tốt đẹp, mà thực tế cũng là tàn khốc, khi ở vòng này hắn lại gặp phải Mộ Hàn.

Đừng xem hắn là Mệnh Tuyền Thất Trọng Thiên. Mà Mộ Hàn là Mệnh Tuyền Tam Trọng Thiên, một khi động tay động chân thì hắn không có bất cứ phần thắng nào.

Cũng may Lưu Phàm cũng là người rộng rãi. Tức thì hắn liền đã điều chỉnh tốt tâm tình mà cười nói:

- Mộ Hàn sư đệ. Xem ra ta có khả năng xuống dưới đài đi nghỉ ngơi. Ngươi hãy cố gắng, nhất định phải tiến vào ba người đứng đầu.

Nói xong, Lưu Phàm cũng không lại trì hoãn, trực tiếp đụng vào quầng sáng chung quanh sàn đấu.

Nhìn thân hình Lưu Phàm xuyên thấu quầng sáng bay xuống dưới võ đài, Mộ Hàn cũng là có chút bất đắc dĩ. Thiên Tông Võ Hội tiến hành đến bây giờ, hắn đã không có khả năng buông tha rồi.

Lần đầu từ trong miệng Mặc Đan Thanh nghe nói về phần thưởng của ba người đứng đầu thì Mộ Hàn cũng không hề quá để ý. Đó là bởi vì hắn cảm giác được Âm Dương Thần Biến Đan, Vũ Hoàng Thiên Y và Lưu Ly Thất Thải Thạch cách chính mình cũng khá xa xôi. Nhưng chiến thắng Tử Lan San, đặc biệt sau khi chiến thắng Văn Nhân Tinh Nhược thì hắn lại phát hiện ba loại phần thưởng kia tựa hồ vươn tay ra là có thể đụng tới.

- Đến tình trạng như vậy, nếu mà không thể vớt một món trở về trong số phần thưởng cho ba người đứng đầu, lại có thể nào cam tâm?

Mộ Hàn than nhẹ một tiếng, ngay lập tức sau đó liền thu thập tâm tình, đưa chân nguyên vào Ngọc Bài để trở lại võ đài. Lúc này, trên võ đài rộng rãi không có một bóng người. Ở trong vòng tỉ thí thứ mười bốn này, hắn là người chiến thắng trước tiên. Còn ở sân điện Thiên Cực, các cuộc tỷ thí trên bốn tòa sàn đấu đều còn chưa kết thúc.

Đối thủ của Tiêu Tố Ảnh, Cơ Vân Thiền đều là tu sĩ Mệnh Tuyền Thất Trọng Thiên, cho nên chiến thắng của bọn họ không có bất cứ thấp thỏm gì.

Trong hai trận tỷ thí còn lại, một trận được tiến hành giữa hai tu sĩ Mệnh Tuyền Thất Trọng Thiên tu sĩ . Một trận khác chính là quyết phân thắng bại giữa Hoa Hải và Cung Hạo.

Hai tu sĩ Vạn Lưu Cảnh tỷ thí, cơ hồ đã thu hút ánh mắt của mọi người chung quanh sân điện.

Mộ Hàn cũng tương tự dời sự chú ý của mình sang đó. Tuy nhiên cũng không lâu lắm, một màn khiến cho tất cả mọi người hơi bị kinh ngạc lại xuất hiện. Ngay vào lúc Hoa Hải chuẩn bị xuất thủ, Cung Hạo lại chịu thua. Ngay sau đó thân hình liền lui mạnh về phía sau, chỉ trong nháy mắt liền đã xuyên thấu qua tầng quầng sáng kia.

Cho đến khi Cung Hạo nhảy xuống khỏi sàn đấu thì mọi người mới như mới tỉnh lại từ trong giấc mộng .

- Xảy ra chuyện gì? Cung Hạo không ngờ chịu thua !

- Hai người đều là tu sĩ Vạn Lưu Nhất Trọng Thiên, vậy mà ngay cả lòng tin để đánh một trận với Hoa Hải đích xác hắn cũng không có?

- Chó đẻ nhà nó chứ, thật sự là đã nhìn lầm hắn. Mệt Lão Tử vẫn còn lấy tất cả tiền đặt cược đều đặt cọc vào trên người hắn!

. . .

Mọi người kinh ngạc không sao diễn tả nổi, thậm chí có tu sĩ không nhịn được chửi ầm lên.

Trong chốc lát ngắn ngủi, lại có hai người lần lượt chịu thua. Lúc trước cái tên Vô Cực Thiên Tông Lưu Phàm chịu thua để báo đáp ân tình có thể nói được, dù sao đối thủ của hắn là Mộ Hàn đã chiến thắng cường giả Vạn Lưu Cảnh Văn Nhân Tinh Nhược. Lấy tu vi Mệnh Tuyền Thất Trọng Thiên của Lưu Phàm , căn bản không có khả năng là đối thủ của Mộ Hàn.

- Nhưng Cung Hạo chịu thua, lại làm cho mọi người thấy đầu đầy dấu hỏi mơ hồ không rõ.

Không chỉ có tu sĩ bình thường ở bốn phía sân điện, mà chỗ Phương Thai phía bắc thì những cường giả Vạn Lưu Cảnh này tất cả cũng có đôi điều khó có thể hiểu rõ.

- Tiêu Tông chủ, Cung Hạo tiểu gia hỏa kia xảy ra chuyện gì vậy? Thực lực của hắn và Hoa Hải không phân cao thấp, hai người đều có khả năng chiến thắng. Liền chịu thua như vậy thật sự rất đáng tiếc .

Trên khuôn mặt núng nính của Phù Kiên hiện lên một sự kinh ngạc. Nghe lão ta hỏi như vậy, tất cả đám người Ngọc Tâm Hạc cũng nhìn sang hướng Tiêu Dịch Tiên.

- Có lẽ là hắn không có hứng thú gì đối với phần thưởng của ba người đứng đầu?

Tiêu Dịch Tiên lắc đầu, mày có hơi nhăn lại.

- A? Là như vậy sao?

Tư Không Như Ý sóng mắt quay vòng, đôi mắt nhung trong veo nhìn Tiêu Dịch Tiên, trên mặt lại cười như có như không. Trong mắt Tiêu Dịch Tiên hiện lên một tia lạnh lẽo không dễ phát hiện , chỉ là trong mũi nhẹ nhàng hừ một cái rồi liền không có lên tiếng nữa.

. . .

Trên võ đài , Mộ Hàn ngồi xếp bằng. Hắn nhìn bóng dáng Cung Hạo đi ra bên ngoài sân điện, nhưng trong lòng mơ hồ đoán được mục đích Cung Hạo làm như vậy.

Ngày đó trên Đăng Thiên Tháp, Cung Liệt bị giết chết, ba người Uông Tiễn, Khấu Thiên Nguyên, Đậu Hàm bị buộc nhập Cực Chân Giới Vực. Cung Hạo thân là hậu duệ của Cung Liệt, mặc dù không có bị liên lụy gì, cũng có thể tự do hoạt động, tự do tu luyện bên trong thành Vô Cực, cũng có thể tiếp tục tham gia Thiên Tông Võ Hội. Nhưng mà nhất định hắn đã như chim sợ cành cong, sợ chính mình có một ngày sẽ đột nhiên không một tiếng động mà biến mất. Cứ từ mặt mũi tiều tụy gần đây của hắn liền nhìn ra được.

Cung Hạo ở phía trước thắng liên tiếp đối thủ trong mười ba vòng tỷ thí, tiến vào mười người đứng đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui