Vũ Vương

Trong ba người đó , một người thân thể dong dỏng cao, mặc một bộ áo bào trắng. Sau đầu cũng là tóc đen tung bay, mặt mũi nhẵn nhụi hồng hào như trẻ con, xem ra rất có dư vị tiên phong đạo cốt. Một người thân thể gầy gò, không chỉ có tóc trắng như tuyết mà da thịt cũng trắng nõn như tờ giấy, ánh mắt âm u lạnh lẽo giống như băng, sắc bén như đao.

Còn người cuối cùng chính là cao lớn hùng tráng như quả núi, dung mạo cực kì cứng rắn mạnh mẽ thô kệch, nhưng đầu cũng là nhẵn thín không một sợi tóc. Da đầu sáng loáng sáng bóng lên phô ra một màu đỏ sậm.

Mới vừa rơi xuống đất, ông lão gầy gò kia liền nhẹ nhàng mà chun chun mũi vài cái. Ngay sau đó bóng dáng mạnh mẽ lóe lên mà xuất hiện ở giữa hai pho tượng điêu khắc kia. Âm thanh khàn khàn lập tức vang lên:

- Không sai, Mộ Hàn kia đích thật là đã đến nơi này. Vẫn còn dừng lại ở vị trí này một hồi rồi mới rời đi.

Ông lão đầu trọc không nhịn được hỏi:

- Hắn đi được bao lâu rồi?

Ông lão gầy gò chỉ là hơi hơi cảm ứng, liền dùng một loại giọng điệu chém đinh chặt sắt mà nói:

- Không vượt qua hai khắc canh giờ.

- Kỳ quái. Mộ Hàn chạy đến nơi đây làm cái gì?

Ông lão áo bào trắng kia cũng chỉ hoàn nhìn lướt qua, có hơi nghi hoặc bắt đầu lẩm bẩm nói thầm.


- Ai để ý hắn tới làm cái gì. Chúng ta đuổi kịp và vượt rồi trực tiếp giết chết hắn là được.

Ông lão đầu trọc đĩnh đạc nói.

- Không thể sơ ý, lần hành động này sợ là không có thuận lợi như vậy.

Ông lão áo bào trắng nói

- Mộ Hàn kia chính là thiên tài, lúc còn ở Mệnh Tuyền Nhị Trọng Thiên liền chiến thắng tu sĩ Vạn Lưu Nhất Trọng Thiên. Hơn nữa có được đông đảo Đạo Khí siêu phẩm. Hiện nay đã đạt tới Mệnh Tuyền Thất Trọng Thiên, thực lực càng là không thể khinh thường.

- Sợ cái gì.

Ông lão đầu trọc khoát khoát tay, nói không lưu tâm

- Văn Hội lão đệ, ngươi như thế nào mà tu vi càng cao thì lá gan càng nhỏ. Mộ Hàn kia dẫu có là thiên tài đến đâu thì cũng chỉ là tu sĩ cảnh giới Mệnh Tuyền! Ba người chúng ta, hai người Vạn Lưu Tứ Trọng Thiên, một người Vạn Lưu Ngũ Trọng Thiên, đối phó chỉ là một tu sĩ cảnh giới Mệnh Tuyền còn không phải dễ như trở bàn tay.

- Cẩn thận một chút luôn tốt.

Ông lão áo bào trắng nói

- Hiện nay Mộ Hàn kia rất được Tông chủ Vô Cực Thiên Tông Tiêu Dịch Tiên coi trọng. Chúng ta không động thủ thì thôi, vừa động thủ phải đảm bảo có thể thành công. Nếu mà để cho hắn chạy thoát , đối với Bắc Hải Lê tộc chúng ta sẽ rất không lợi. Hơn nữa, chuyện này cũng phải giữ bí mật, không thể tiết lộ ra ngoài.

- Văn Hội lão đệ cẩn thận quá đáng .

Ông lão gầy gò kia lắc đầu, nham hiểm cười nói

- Đông Lôi đại ca nói rất đúng. Lần này đây, Mộ Hàn kia tuyệt đối là số kiếp đã định. Hơn nữa, việc chúng ta giết chết Mộ Hàn cho dù tiết lộ đi ra ngoài cũng không có gì. Lê tộc Bắc Hải chúng ta truyền thừa vô số năm, vẫn còn chưa hề biết sợ ai.

- Không sai, đây mới là tính cách mà người trong Lê tộc chúng ta nên có. Văn Hội lão đệ, tính tình của ngươi cũng cần phải sửa lại.

Ông lão đầu trọc cười to mà nói.

. . .


Trong lúc đang nói, bóng dáng ba người đã phóng lên cao.

Ba người này, đều là trưởng lão Lê tộc ở Bắc Hải .

Sau khi Lê Đồng là con của tộc trưởng Lê tộc bị chết ở Vực Giới Sát Tràng, tộc trưởng giận dữ lập tức điều động ba tên đệ tử thân thích Lê Cung, Lê Đằng và Lê Dao đi đến thành Cổ Linh điều tra tình huống. Chả mấy chốc liền xác định Mộ Hàn là hung thủ. Thế nhưng đúng lúc Lê Cung định bắt Mộ Hàn thì lại bị Lệ Thu Thủy quấy nhiễu.

Sau khi phản hồi quay về Bắc Hải, tộc trưởng Lê tộc vốn định lại điều động cao thủ giết chết Mộ Hàn, lại biết được hắn đã quay trở về thành Vô Cực nên chỉ có thể tạm thời thôi. Lê tộc mặc dù không sợ hãi Vô Cực Thiên Tông, nhưng cũng không có khả năng chạy đến bên trong thành Vô Cực để giết người. Nên chỉ có thể chậm rãi chờ đợi thời cơ, mà như vậy chính là gần hai năm.

Trước đây mấy ngày, rốt cục lại nhận được tin tức Mộ Hàn một mình rời khỏi thành Vô Cực. Vị tộc trưởng Lê tộc kia không chần chờ thêm một chút nào nữa, lập tức điều động ba vị trưởng lão trong tộc một mạch xuôi nam, thề phải giết chết Mộ Hàn. Ba người ngựa không ngừng vó câu mà đuổi theo, cuối cùng đến hôm nay đã dò xét rõ ràng được tung tích của Mộ Hàn.

- Lê Đông Lôi, Lê Văn Hội, Lê Viêm Tử. . .

- Chậc chậc, Bắc Hải Lê tộc có chín Đại trưởng lão, lại một phen cử tới ba vị. Xem ra mức độ coi trọng của Lê tộc đối với Mộ Hàn , không thua Vũ Long Thiên Tông chúng ta chút nào.

- Có trưởng lão Lê tộc tại đây, chúng ta trái lại không cần phải vội vã ra tay.

. . .

Ba vị trưởng lão Lê tộc chỉ vừa rời đi một thời gian ngắn, trên một đỉnh núi nhỏ ở cách pho tượng điêu khắc khoảng ngàn mét liền đột ngột dị thường mà lộ ra ba bóng đen mơ hồ.

Lếc nhìn tình thế mà nói thầm có chút hả hê chỉ chốc lát, ba bóng dáng người này liền lại lần nữa chìm vào hư không, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Mấy ngàn thước trên cao, Mộ Hàn bay giống như vệt khói. Núi non thành trì không ngừng nhanh chóng trôi đi dưới chân.


Năm đó, Mộ Hàn cùng với đội ngũ Mộ gia đi tới thành Bạch Long tham gia Thế Tộc Minh Hội thì phải mất suốt bảy ngày trên đường. Mà nay, cũng không đến nửa ngày, thành Liệt Sơn liền lọt vào trong tầm mắt của Mộ Hàn.

Đứng lặng im hồi lâu trong không trung trên thành trì, hai đạo ánh mắt Mộ Hàn đảo qua rất nhanh tòa thành quen thuộc phía dưới.

Góc phía tây thành Liệt Sơn, khu nhà chỗ hắn ở suốt mười năm có vẻ càng thêm đổ nát xập xệ, trong sân vườn khắp nơi đều mọc đầy cỏ dại cao chừng ngang đầu người .

Bên trong Viện Tuyển Phong, Mộ Thiết Sơn thần sắc trang nghiêm, đang cẩn thận tỉ mỉ chỉ bảo cho thiếu niên Mộ gia tu luyện.

Trong Tàng Phong Các, một nam nhân tóc bạc cực kỳ già nua đang lẳng lặng ngồi xếp bằng. Lão là một vị tu sĩ Đạo Cảnh duy nhất trong thành Liệt Sơn , ứng với Mộ gia Thái Thượng trưởng lão Mộ Huyền Thiên. Tu vi đã đạt đến Huyền Thai Tam Trọng Thiên.

Bên trong Thanh Long Các phía sau Đạo Tiên lâu đã không thấy được bóng dáng Mộ Thanh Long , lâu chủ mới đổi thành một vị nam nhân trẻ tuổi có được tu vi Vũ Hóa Cảnh. . .

. . .

Lại trở lại thành Liệt Sơn một lần nữa, những gương mặt quen thuộc đã từng cảm kích hoặc oán hận thỉnh thoảng lại hiện ra, nhưng trong lòng Mộ Hàn cũng vẫn hoàn toàn là gió êm sóng lặng.

Mộ Hàn hiện nay đã là tu sĩ Mệnh Tuyền Thất Trọng Thiên, cùng những đệ tử Mộ gia hoàn toàn không phải ở trên cùng một tầng thứ, sau này có lẽ không có bất cứ giao tiếp gì.

Hắn không muốn đi quấy nhiễu đám người Mộ Thiết Sơn đã từng trợ giúp chính mình , cũng không có hứng thú lại đi tìm những đệ tử Mộ gia đã từng ức hiếp chính mình để gây phiền toái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận