Vũ Vương

- Sợ hãi?

Thấy Mộ Hàn bộ dáng líu lưỡi thì nam tử áo giáp vàng cho rằng Mộ Hàn bị tên tuổi "Kiếm Thần tông" hù dọa, lập tức đùa cợt nói:

- Đáng tiếc, quá muộn! Nếu như ngươi không có giết Lục Huyền sư huynh, có lẽ còn tha ngươi một mạng, nhưng bây giờ ngươi chờ Kiếm Thần tông trả thù đi!

Mộ Hàn thở sâu, cuối cùng từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, nghe thế tên nam tử áo giáp vàng nói thế thì vẻ mặt cổ quái.

Tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh ở Đại Hạc Thiên Vực này lớn gan như vậy? Bản thân đoán ra đối phương là tu sĩ Vạn Lưu Cảnh còn dám kiêu ngạo như thế?

Hoặc là nói bọn họ có chỗ dựa đặc biệt nên không sợ tu sĩ Vạn Lưu Cảnh uy hiếp?

Mộ Hàn có vài phần hứng thú:

- Ngươi là người nào? Đã biết rõ ta là tu sĩ Vạn Lưu Cảnh còn dám uy hiếp ta? Không sợ ta giết ngươi sao?

- Ta là thái tử Kim quốc Kim Trác Ngôn, cũng là đệ tử Kiếm Thần tông.

Nam tử áo giáp vàng cười lạnh, nói:

- Về phần giết ta? Ngươi không biết ta là đệ tử Kiếm Thần tông có lẽ còn có thể, nhưng bây giờ ngươi đã biết ta là người ‘ Kiếm Thần tông" còn có đảm lượng sao? Đại Hạc Thiên Vực, Kiếm Thần độc tôn, có can đảm sát hại đệ tử Kiếm Thần tông cho dù thoát đi bao xa cũng không trốn được Kiếm Thần tông đuổi giết, tới lúc đó không chỉ ngươi chết, gia tộc hoặc tông phái sau lưng ngươi cũng bị diệt.


Nhìn thấy thần sắc của bọn người này như vậy, trong nội tâm Mộ Hàn giật mình, thì ra Kiếm Thần tông chính là chỗ dựa lớn nhất của đám này, trong Đại Hạc Thiên Vực địa vị Kiếm Thần tông có lẽ vượt xa địa vị bốn đại Thiên Tông ở Thái Huyền Thiên Vực, hoàn toàn là một tông độc bá một thế giới.

Nếu như Mộ Hàn là tu sĩ Đại Hạc Thiên Vực thì có lẽ phải đánh giá một hai, đáng tiếc Mộ Hàn thực sự không phải cư dân của thế giới này. Chiến tranh vài vạn năm trước khiến thực lực Thái Huyền Thiên Vực suy yếu đến nay còn chưa khôi phục lại, Đại Hạc Thiên Vực chắc hẳn cũng không tốt hơn bao nhiêu.

- Kiếm Thần tông qu thật oai vũ quá lớn nha.

Mộ Hàn có chút cảm khái địa thở dài.

- Ngươi hiểu là tốt rồi.

Nam tử mũi ưng tu vi cao nhất đứng sau lưng Kim Trác Ngôn trầm giọng nói:

- Chuyện xảy ra vừa rồi ta đã thông tri trưởng lão tông môn, tối đa một ngày sẽ có trưởng lão Vạn Lưu Cảnh chạy đến, nếu ngươi không trốn thì ngoan ngoãn đợi trưởng lão chúng ta hàng lâm, có lẽ xem phân thượng ngươi không biết lai lịch của Lục Huyền sư đệ sẽ lưu cho ngươi nửa cái mạng, nhưng mà Vân quốc mời ngươi ra tay chỉ có diệt quốc mà thôi...

Nhưng hắn chưa nói hết lời thì Mộ Hàn cười rộ lên, nói:

- Đa tạ đề nghị của ngươi, nhưng mà ta lại muốn vuốt râu Kiếm Thần tông đấy.

Vừa mới nói xong nụ cười trên mặt Mộ Hàn đột nhiên thu liễm lại, tay phải đánh ra đột ngột.

Kim Trác Ngôn ở cách đó mười mét hiện ra thần sắc ngạc nhiên, đã bị một đạo chân nguyên màu tím lập lòe bao trùm, trong nháy mắt thái tử Kim quốc kiêu ngạo ngang ngược đã hóa thành huyết vụ, chỉ còn lại thanh trườn kiếm rơi xuống bên người mà thôi.

Nếu Kiếm Thần tông đã trở thành địch nhân của mình thì giữ lại mấy con châu chấu nhỏ này nhảy nhót trước mặt làm gì?

- Ngươi, ngươi...

Nam tử mũi ưng biến sắc, người này đám trợ giúp Vân quốc đánh chết Lục Huyền, hắn là bị Vân Vô Kỵ giấu kín, không biết thái tử Kim quốc muốn diệt Vân quốc là đệ tử Kiếm Thần tông, nhưng bây giờ hắn đã biết rõ lai lịch của bọn họ còn dám ra tay giết Kim Trác Ngôn, chuyện này quả thực là quá khó tưởng tượng nổi, chẳng lẽ gia hỏa Vạn Lưu Cảnh này chán sống rồi sao?

Thấy ánh mắt Mộ Hàn nhìn sang, ba người vừa định quát mắng đột nhiên dừng lại, nhanh chóng hét lên.

- Đây là tên điên, đi mau!

Cùng thời khắc này bàn tay bọn họ cầm một ngọc phiến có đường vân đỏ đậm.

Hào quang óng ánh trong suốt từ trong ngọc phiến tản ra, bao trùm bọn họ vào bên trong, ngay sau đó thân ảnh của bọn họ nhanh chóng xuyên qua hư không.

- Nếu ta không đáp ứng, ai cũng đừng hòng đi.


Mộ Hàn cười lạnh một tiếng và "Vu Minh Phù Ba Đao" bay đi.

Đao quang lăng lệ ác liệt quấy một cái, hư không pạm vi vài trăm mét chấn động, tiếp theo chính là sóng to gió lớn ập tới.

Trong nháy mắt sau đó ba đạo thân ảnh ở cách đó mấy chục thước ngã xuống đất.

Hô!

Không chờ bọn họ đứng lên, "Vu Minh Phù Ba Đao" đã bay vút qua ba người, đao kình cuồng mãnh chém ba người này thành hư không, thậm chí đạo khí, tâm cung và vật phẩm cũng bị đao kình đánh nát, không có bất kỳ dấu vết lưu lại.

Đến tận đây chỉ còn lại mình Mộ Hàn mà thôi.

Có không ít quân sĩ nhìn qua tràng cảnh trên núi, thời gian qua một lát thái tử Kim quốc và ba đệ tử Kiếm Thần tông bị đánh chết truyền ra khắp chiến trường, sĩ khí đã giảm bây giờ tan biến, nhất thời binh bại như núi đổ, trên thảo nguyên to lớn không ngừng có quân sĩ chạy loạn, bọn họ bỏ chạy thục mạng, phía sau có bóng đen truy đuổi theo sát.

Kết quả chiến đấu không cần hỏi cũng biết.

Lúc này Vân Vô Kỵ trên gò đất giật mình tỉnh táo lại, đột nhiên sửa sang khôi giáp trên người bay lên trời, không bao lâu đã bay tới đỉnh núi nhỏ và cúi người thi lễ.

- Tại hạ Vân Vô Kỵ, bái kiến tiền bối, đa tạ tiền bối vừa rồi trượng nghĩa tương trợ.

- Tiền bối?

Mộ Hàn đã không phải lần đầu tiên nghe người ta gọi mình tiền bối. Nhưng mà lần này nhìn thấy lão đầu tử tóc trắng xóa gọi mình như vậy thì Mộ Hàn có cảm giác không biết nên khóc hay cười, nhưng chỉ khoác tay và lạnh nhạt nói:

- Ta ra tay cũng không phải giúp ngươi và Vân quốc.


Vân Vô Kỵ vẫn cảm kích nói:

- Bất kể như thế nào, tiền bối giúp Vân quốc đại ân, nếu trận chiến này bại thì Vân quốc không thể ngăn cản Kim quốc xâm nhập, đến lúc đó cả thủ đô Vân quốc sinh linh đồ thán. Tiền bối có đại ân với Vân quốc, hy vọng tiền bối có thể tiến tới thủ đô Phù Vân thành một chuyến, để tại hạ tận tình địa chủ hữu nghị.

- Ngươi muốn ta đi Phù Vân thành, chỉ sợ không phải vì tận tình địa chủ nha?

Mộ Hàn hai mắt nhắm lại, mặt không biểu tình lườm qua, đay chỉ là lão gia hỏa tu vị Huyền Thai thất trọng, rõ ràng dám ở trước mặt hắn tính toán, mưu trí, khôn ngoan.

- Tiền bối, ta...

Trong lòng Vân Vô Kỵ phát lạnh, dươi ánh mứt nhìn chằm chằm và hắn cảm giác thân thể của mình như trần trụi, lại không có bí mật gì đáng nói. Vân Vô Kỵ biết rõ Mộ Hàn đã xem thấu ý đồ của mình, hắn thỉnh Mộ Hàn đi Phù Vân thành mục đích chính yếu tự nhiên hy vọng Mộ Hàn có thể xuất lực tương trợ Vân quốc.

Thái tử Kim quốc và đệ tử Kiếm Thần tông chết ở chỗ này, Kiếm Thần tông cùng Kim quốc nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, Vân quốc hủy diệt sắp tới. Cho dù hắn cũng không thấy được Mộ Hàn có thể chống lị Kiếm Thần tông, nhưng Vân quốc đã khó thoát vận mệnh thì cứ đánh cược một lần, nói không chừng còn có một đường sinh cơ.

Chỉ tiếc tiểu tâm tư này không thể thoát khỏi ánh mắt của người ta, thời điểm hắn tuyệt vọng thì Mộ Hàn nói:

- Nhưng mà ta còn không tìm được đường đi, cũng đành phải tìm hiểu tin tức, đi Phù Vân thành một chút cũng có thể.

- Đa tạ tiền bối!

Vân Vô Kỵ còn cho rằng mình nghe lầm, sững sờ mới kịp phản ứng, sau đó như người trong sa mạc khát nước gặp ốc đảo, mừng rỡ như điên quỳ sát đầy đất, kích động da mặt biến thành màu tím đen.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận