Vũ Vương

Ngoài trăm dặm, Vân Mộng Nguyên.

Trên chiến trường vết máu loang lổ bao phủ một tầng hào khí áp lực nặng nề.

Tuy bây giờ cách đại chiến đã trôi qua nửa ngày, nơi này có không ít quân sĩ Vân quốc mặc giáp đen chôn binh sĩ và ngựa chết trận.

Hô...

Trên không cao tới mấy ngàn thước có mấy tiếng xé gió không ai nghe được, bốn đạo thân ảnh từ phía chân trời bay tới, nháy mắt sau đó đã xuất hiện phía trên Vân Mộng Nguyên.

- Chính là nơi này!

Bay ở phía trước nhất là một lão giả thấp bé áo xám, gương mặt của hắn già nua đưa mắt nhìn qua chiến trường bên dưới và trầm giọng nói.

- Tên kia có đảm lượng giết năm tên đệ tử Kiếm Thần tông chúng ta, xem ra lực chấn nhiếp của Kiếm Thần tông còn chư có đủ. Sau khi bắt hắn lại phải phế bỏ tu vị của hắn, cột vào ‘ Đại Hạc Thiên Trụ ’ treo ba năm, sau đó cho tất cả tu sĩ ở Đại Hạc biết được kết cục chống lại Kiếm Thần tông là như thế nào.

Giọng nói lạnh lẽo vang vọng.

Người nói lời này là một thiếu phụ thân mặc quần áo đỏ, gương mặt trái xoan yêu mị nhưng lại nói ra lời lẽ độc ác không gì sánh được.

- Đúng vậy a, rất nhiều năm rồi không có xuất hiện tu sĩ can đảm như thế.

Một nam tử đang vân vê chòm râu như kim châm, cười tủm tỉm nói.

- Ba vị trưởng lão, ta đã phát hiện ra gia hỏa lớn mật kia rồi.


Một tiếng cười khẽ từ nam tử cao lớn nói ra.

Mở miệng hiện tại là một nam tử trẻ tuổi, tuấn dật phi phàm, trên người mặc quần áo màu lam. Khóe môi lộ ra nụ cười hàm xúc.

- Chỉ có Vạn Lưu tứ trọng thiên thực lực, xem ra căn bản không cần chúng ta liên thủ, Liễu trưởng lão một người có thể nhẹ nhõm đem hắn giải quyết."

- Nói đúng.

Lão giả áo xám nhìn qua thiếu phụ bên cạnh, hắn như cười mà không cười, nói:

- Liễu trưởng lão, ở đây phải xem ngươi rồi.

- Yên tâm đi, có Liễu Viên ta đã đủ rồi!

Thiếu phụ kia hừ lạnh, thân hình hóa thành hào quang màu đỏ bay lên phía trước, lão giả áo xám và ba ngươi khác nhìn nhau sau đó đuổi theo.

Bốn người bay như điện quang, qua một lúc đã vượt qua khoảng cách mười dặm.

Nhưng mà còn chưa tới Phù Vân thành thì một thân ảnh hiện ra trước mặt bọn họ, đây là nam tử quần áo đen. Khuôn mặt như ngọc, ngũ quan tuấn mỹ, diện mạo của hắn không có chút điểm nào đặc biệt nhưng khi tụ tập lại thì hồn nhiên thiên thành khó nói nên lời.

Người này cũng không lớn bao nhiêu, đoán chừng vẫn chưa tới hai mươi tuổi. Hắn phiêu phù trên không trung, có thể thấy được hắn hẳn là một tu sĩ hóa võ nhập đạo Đạo Cảnh. Nhưng ma trên người của hắn chẳng cảm ứng được chút khí tức nào cả. Hắn giống như một người bình thường.

- Tại hạ Mộ Hàn, bái kiến bốn vị bằng hữu Kiếm Thần tông.

Cách trăm mét nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ chấp tay, trên mặt cười nhẹ nhàng.

- Mộ Hàn?

Bốn người nhanh chóng trao đổi ánh mắt, chợt thiếu phụ gương mặt trái xoan Liễu Viên trầm giọng quát:

- Ngươi là người nào? Mau tránh ra!

- Như vậy... Có lẽ các ngươi còn không biết ta là ai!

Mộ Hàn cười cười, khí tức chân nguyên như sóng xô bờ tràn ra ngoài.

- Vạn Lưu tứ trọng thiên!

Đám người Liễu Viên lập tức đoán được cường độ của khí tức này, sắc mặt hơi trầm xuống, nam tử trẻ tuổi chưa tới hai mươi tuổi này là cường giả Vạn Lưu Cảnh.

- Tên biến mất ở Phù Vân thành kia... Không, ngươi chính là tu sĩ Vạn Lưu Cảnh trong Phù Vân thành?

Nam tử áo lam trẻ tuổi thấp giọng hô, vừa rồi tâm thần đảo qua Phù Vân thành mới phát hiện tu sĩ Vạn Lưu Cảnh cảm ứng lúc trước đã biến mất, mà trước mặt đột nhiên xuất hiện một người như vậy rõ ràng cả hai chính là cùng một người.

Con mắt Mộ Hàn đảo qua bốn người, trên mặt vui vẻ càng đậm:


- Đúng vậy, phát hiện bốn vị bằng hữu đang tìm ta, cho nên ta tự mình đưa tới cửa.

Liễu Viên khuôn mặt âm trầm:

- Ngươi chính là người giết năm tên đệ tử Kiếm Thần tông chúng ta?

- A..., không phải, nó sắp biến thành chín người...

Mộ Hàn vẻ mặt thành thật cải chính.

- Chín?

Đám người Liễu Viên khẽ giật mình, lập tức hiểu được gia hỏa tên là Mộ Hàn này còn tính thêm bọn họ vào, sắc mặt trở nên khó nhìn.

- Khẩu khí thật lớn!

Toàn thân Liễu Viên đằng đằng sát khí, tức giận hét to:

- Sau khi bắt ngươi về, hy vọng ngươi còn có thể ngông cuồng như vậy!

- Thu cho ta!

Lời còn chưa dứt thân thể mềm mại của Liễu Viên giống như mũi tên bắn thẳng ra ngoài, trong bàn tay có một tầng lưu quang hiện ra, trong khoảnh khắc đã hóa thành mạng lưới màu xanh lá khổng lồ phô thiên cái địa bao phủ qua Mộ Hàn, tốc độ cực nhanh khiến người ta líu lưỡi.

- Cao phẩm đạo khí không tệ!

Mộ Hàn nhẹ giọng cười cười, ý niệm khẽ nhúc nhích, "Vu Minh Phù Ba Đao" lập tức gào thét xông ra ngoài, hắc mang cuồn cuộn ngưng tụ thành một làn khói đen như mực, oanh, tiếng nổ mạnh vang vọng, cái lưới lớn màu xanh kia bị đánh bay ra xa, nhưng mà tấm lưới này bắt đầu co rút lại bao phủ sau lưng Mộ Hàn..

- Ám Lôi Phá!

Mộ Hàn chẳng thèm quan tâm, hắn quát một câu, một đạo thiểm điện từ "Vu Minh Phù Ba Đao" bắn ra ngoài, lập tức xé rách hào quang chém thẳng về lưới lớn, chỉ nghe "Xoẹt", trăm ngàn sợi tơ đứt gãy.


Hô!

Mộ Hàn hiện ra trong cái khe lưới đó, trong một chớp mắt "Động Huyền Thiên Hồn đài" xuất hiện trên đỉnh đầu Liễu Viên và áp thẳng xuống.

- Đạo Văn Sư?

Nhìn thấy phương thức công kích của Mộ Hàn thì Liễu Viên rốt cục ý thức được Mộ Hàn trước mặt còn có một thân phận khác, sắc mặt khẽ biến, song chưởng đột nhiên đánh lên phía trước, chỉ thấy một đoàn hào quang mờ mịt nhanh chóng bay tới lơ lửng trên đỉnh đầu giống như đám mây màu xanh lá.

Oanh!

Ngay sau đó "Động Huyền Thiên Hồn đài" đã va chạm vào đoàn hào quang màu xanh lá ki, chỉ thấy khói sương bốc lên, khí tức siêu phẩm đạo khí tỏa ra nhanh chóng bị khu trừ. Mộ Hàn thấy thế âm thầm cười lạnh, "Vô Gian Hậu Thổ" trong tâm cung nhanh chóng bay ra ngoài.

Sau một khắc kình đạo ẩn chứa trong "Động Huyền Thiên Hồn đài" lập tức gia tăng thêm vài lần, mặc dù là hào quang thần kỳ kia cũng không ngăn cản được.

Liễu Viên vội vàng không kịp chuẩn bị cho nên hào quang bị phá tan, "Động Huyền Thiên Hồn đài" chẳng khác gì sao băng nện xuống, đè nặng thân thể mềm mại của Liễu Viên, không chút thương hương tiếc ngọc nện nàng vào lòng đất.

Phanh!

Tiếng nổ tung vang vọng thiên địa, dưới đất cát bụi bay lên bao phủ phạm vi lớn.

Đám người kia thấy thế sắc mặt đại biến, hoàn toàn không nghĩ tới thế công của Mộ Hàn lại sắc bén như vậy, cường đại như vậy, sau khi phá vơ đạo khí của Liễu Viên đã đánh Liễu Viên rơi xuống đất, cả quá trình này nhnah tới cực điểm, bọn họ thậm chí còn chưa sinh ra suy nghĩ cứu viện thì Liễu Viên đã bại.

Mộ Hàn thực chỉ có tu vị Vạn Lưu tứ trọng thiên hay sao?

Tu sĩ Vạn Lưu tứ trọng thiên có thể đánh bại Vạn Lưu lục trọng thiên Liễu Viên dễ dàng như vậy? Trong lòng ba người kinh nghi bất định, nhưng lạp tức hành động, hai người đồng thời phóng thẳng về phía Mộ Hàn, tên còn lại đáp xuống muốn xem Liễu Viên rốt cuộc thế nào rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận