Vũ Vương

- La Thành, ngươi... lại mang ‘ Thiện Âm Pháp Trượng ’ thu vào tâm cung?

Câu Na ngạc nhiên kinh hô, Tu Diệu Châu cùng Đường Hoan, Liễu Thúy Yên cũng có chút ngạc nhiên, mang Thiện Âm Pháp Trượng thu vào tâm cung còn có thể tiến hành chữa trị hay sao?

- Câu sư tỷ, chữa trị ‘ Thiện Âm Pháp Trượng ’ kỳ hạn là hai ngày, hiện tại còn chưa qua một ngày ngươi gấp làm gì? Hẳn cho rằng ta mang nó chạy trốn hay sao?

Mộ Hàn chậm rãi nói, mặt không biểu tình lườm qua Câu Na một cái sau đó nhắm mắt lại.

- Ngươi...

Câu Na lập tức chán nản, hung ác nói:

- La Thành, ngươi nói đúng, cho dù ngươi có một trăm lá gan thì ngươi cũng không dám mang theo ‘ Thiện Âm Pháp Trượng ’ chạy trốn. Hiện tại cách thời gian nhiệm vụ còn hơn một ngày, ta đúng là muốn nhìn ngươi chơi bịp bợm gì.

Nhưng mà rất nhanh hai hàng chân mày của Câu Na đầy nghi ngờ, trên mặt mang theo một tia giật mình nhìn qua Mộ Hàn trước mặt.

Tất cả mọi người không nhịn được nhìn nhau, vốn bọn họ cho rằng Mộ Hàn thu hồi đạo khí sẽ đứng dậy rời đi, nhưng không ai nghĩ tới hắn lại ngồi xếp bằng ở đây, lại không có dấu hiệu muốn rời khỏi Võ Công Điện, đêm nay đã không hề chữa trị đạo khí thì ở đây làm cái gì?

Tuồng vui này có chút đầu voi đuôi chuột!

Những đệ tử Chân Vũ Thánh Sơn đang muốn xem kết quả cuối cùng như thế nào, nhưng không ngờ cuối cùng xuất hiện tình huống như vậy khiến bọn họ thất vọng. Một lát qua đi thấy Mộ Hàn không có động tĩnh gì thì mọi người cũng nhao nhao tán đi, không qua một lát trong điện chỉ còn Câu Na, Tu Diệu Châu, Đường Hoan cùng Liễu Thúy Yên bốn người.

- Câu Na sư tỷ, ngươi không đi sao? La Thành sư đệ hôm nay xem ra không thể chữa trị đạo khí giao cho ngươi rồi.

Tu Diệu Châu mỉm cười nói.

- Ta đương nhiên biết rõ hắn hôm nay không thể chữa trị, cho nên cho dù cho hắn hai mươi ngày thì hắn cũng không có khả năng chữa trị ‘ Thiện Âm Pháp Trượng ’ thành công.

Vẻ mặt Câu Na chắc chắc, có chút đắc ý nhìn qua Tu Diệu Châu.

- Tu sư muội, nguyện vọng của ngươi đã thất bại rồi!

- Nha. Thật không?

Trên mặt Tu Diệu Châu vui vẻ dạt dào, ánh mắt hồ nghi nhìn qua Mộ Hàn cùng Câu Na một lát.

- Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Thần sắc Câu Na biến hóa, nàng thấy rất rõ ràng..

Lúc ban đầu nhìn thấy Mộ Hàn thu đạo khí vào tâm cung thì Câu Na rõ ràng cũng như nàng vậy, đều không rõ Mộ Hàn muốn làm cái gì, nhưng trong nháy mắt Câu Na đã bừng tỉnh đại ngộ, hơn nữa nói Mộ Hàn không có khả năng chữa trị Thiện Âm Pháp Trượng thành công. Trong đó nhất định có vấn đề.

Tu Diệu Châu không ngừng phỏng đoán thì Đường Hoan cùng Liễu Thúy Yên càng cảm thấy trong lòng đầy nghi hoặc, trước đó bọn họ tin tưởng Mộ Hàn sung túc, nhưng khi Câu Na nói câu đó hơn nữa từ thần sắc Mộ Hàn biến hóa lúc trước khiến bọn họ hoài nghi cách nói của Câu Na có thật hay không.

Nhưng mà không quản bọn họ ngờ vực vô căn cứ như thế nào, thân ảnh của Mộ Hàn vẫn bất động ở đó.

Trong Tử Hư Thần Cung của Mộ Hàn,Thiện Âm Pháp Trượng đang lư lửng trước sương mù biến ảo của tâm cung. Giờ phút này bên hông đạo khí có hư ảnh, hư ảnh này do lực lượng tinh thần của Mộ Hàn ngưng tụ thành. Nhưng mà lực lượng tinh thần ngưng tụ ra chỉ là thể xác. Trong thể xác lại cất dấu Thiên Anh đang chữa trị Thiện Âm Pháp Trượng, công việc hoàn thành là nhờ Thiên Anh.

Lâm Ngọc Bạch cho rằng dựa vào tâm thần lạc ấn khống chế đạo văn có thể quấy nhiễu Mộ Hàn chữa trị Thiện Âm Pháp Trượng, lại không biết Mộ Hàn còn có đòn sát thủ là Thiên Anh.

Sau khi thu đạo khí vào trong tâm cung có thể ngăn cản liên hệ giữa tâm thần lạc ấn và chủ nhân.

Kể từ đó Thiên Anh của Mộ Hàn có thể chuyên tâm chữa trị đạo khí, làm cho tính toán của Lâm Ngọc Bạch biến thành bọt nước. Đương nhiên Mộ Hàn cũng không cho đạo khí này tiếp xúc với Tử Hư Thần Cung cùng Thiên Anh, nếu không một khi đạo khí xuất ra chủ nhân Thiện Âm Pháp Trượng lập tức thông qua tâm thần lạc ấn của đạo khí cảm giác được tình huống chân thật trong tâm cung.

Xùy! Xùy...

Tiếng kích thích bén nhọn trong tâm cung truyền ra dồn dập, mười ngón tay của Thiên Anh không ngừng lên xuống với tốc độ kinh người, càng không ngừng xẹt qua thân trượng, pháp lực nồng đậm không ngừng từ Thiên Anh chảy ra ngoài, không ngừng dung nhập vào bên trong Thiện Âm Pháp Trượng.

Khi pháp lực tiếp tục kích động thì đạo văn dài hẹp quay về chỗ cũ...

- La Thành, thì ra ngươi xuất thân từ Pháp La Thiên Vực...

Thiên Tuyền Phong, Lâm Ngọc Bạch mặc áo bào trắng đứng lặng bên ngoài cung điện, trong miệng thì thào tự nói, tuy nói các Thiên Vực dưới quản hạt của Bảo Tiên Thiên Vực, Pháp La Thiên Vực thực lực yếu nhất, nhưng nó thế nào cũng là Trung Thiên Vực, xuất hiện Đạo Văn Sư thiên tư xuất chúng cũng không kỳ quái..

Ngay vừa rồi Lâm Ngọc Bạch dùng tâm thần liên hệ với đệ tử chuyên đảm nhiệm công việc ghi chép lai lịch đệ tử ngoại sơn, lúc này mới biết được lai lịch của La Thành.

- Thật sự có chút đáng tiếc!

Lâm Ngọc Bạch mỉm cười, trong nội tâm thầm nói:

- La Thành, nếu như ngươi chỉ đơn thuần là Đạo Văn Sư thủy hệ, hoặc là có được kim, hỏa, thổ ba loại này, sau khi ngươi tiến vào trong nội sơn chúng ta có lẽ có thể trở thành bằng hữu không tệ, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác lại là Đạo Văn Sư thủy, mộc song thuộc tính...

- Một kiện siêu phẩm đạo khí ta phải mất vài ngày hoặc mấy chục ngày mới hoàn thành, ngươi lại chỉ cần thời gian một lát là được, ngươi cho rằng vượt qua ta sao?

- La Thành, hôm nay chỉ là bước đầu tiên, ngày sau ta còn có kinh hỉ càng lớn muốn tặng cho ngươi... Nện bát cơm của người ta chẳng khác gì thù giết phụ mẫu... La Thành, ngươi cũng đừng trách ta, muốn trách thì trách ngươi tới tới sai chỗ, muốn ở Chân Vũ Thánh Sơn trở nên nổi bật, há có chuyện dễ dàng...

Nhìn qua Linh Vũ Thánh thành một lát, thân ảnh Lâm Ngọc Bạch khẽ nhúc nhích, hắn hóa thành đạo lưu quang quay trở về.

- Ồ?

Nhưng mà qua chốc lát đột nhiên Lâm Ngọc Bạch kinh ngạc kêu to.

Ngay vào lúc vừa rồi hắn đột nhiên cảm ứng được tồn tại của Thiện Âm Pháp Trượng, hiển nhiên là La Thành đã thả nó ra khỏi tâm cung. Không có tâm cung cách trở trong khoảng khắc tâm thần chủ thể và tâm thần lạc ấn liên hệ với nhau.

- Làm sao có thể?

Sau một khắc Lâm Ngọc Bạch trợn mắt há hốc mồm, nghẹn ngào kêu lên sợ hãi, Thiện Âm Pháp Trượng đã được chữa trị như ban đầu!

- Rốt cuộc hắn làm thế nào?

Lâm Ngọc Bạch khó có thể tin, đạo khí tiến vào trong tâm cung La Thành thì đạo văn vừa mới chải vuốt đã bị xoắn lại, nhưng mới một lúc muốn khiến chúng trở lại như ban đầu rất khó, càng đừng nói chữa trị thành công nhanh như vậy, chuyện này nói rõ Mộ Hàn chữa trị đạo khí trong tâm cung.

Nghĩ tới điểm này Lâm Ngọc Bạch nhanh chóng cảm ứng thêm, trên gương mặt tuấn mỹ của hắn lúc này hiện ra thần sắc kinh hãi.

- La Thành đúng là dùng tâm thần ngưng tụ thành một đạo hư ảnh, lại dùng tâm thần hư ảnh thay thế bản thân hắn tiến hành chữa trị Thiện Âm Pháp Trượng.

- Hắn còn có thủ đoạn như vậy?

Lâm Ngọc Bạch líu lưỡi, ngây ra như phỗng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui