Vũ Vương

- Đạm Hồn Thánh Cung?

Đám người Long Tâm Khuê và Thích Trúc đầu tiên là hơi kinh hãi, chợt liền đã bừng tỉnh.

Một ông lão vóc người mập to lớn thở dài nói:

- Một người đến từ Thái Huyền Hạ Thiên Vực, có được Thành Trường Hình 'Vô lượng Thánh Cung' ; một người đến từ Trung Thiên Vực, có được Thành Trường Hình 'Đạm Hồn Thánh Cung' . . . Ngư sư muội, Dịch sư đệ, hai đệ tử kiệt xuất nhất của Chân Vũ Thánh Sơn gần mấy trăm năm qua đều bị các ngươi đoạt đi rồi.

Ông lão này là Thiên Quyền Phong Phong Chủ Nhạc Hầu.

Được Nhạc Hầu gọi là Ngư sư muội chính là Diêu Quang Phong Chủ Ngư Thanh Liên. Bộ hắc bào rộng thùng thình không che dấu nổi chút nào dáng người lồi lõm tinh tế, thướt tha yểu điệu, cặp nhũ phong nẩy nở tròn trịa, vòng eo mảnh khảnh, đôi mông tròn rất vểnh trên người nàng cấu kết ra những đường cong hoàn mỹ , gợi cảm nóng bỏng.

Thấy Nhạc Hầu giọng điệu có chút cực kì chua chát, trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Ngư Thanh Liên hiện lên một nụ cười quyến rũ:

- Nhạc sư huynh, cái này không trách được tiểu muội và Dịch sư huynh. Khi hai người Tiêu Tố Ảnh và La Thành xuất hiện thì các vị cũng có rất nhiều cơ hội thu nhận bọn họ làm đồ đệ. Đáng tiếc trước sau không ai hành động, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là làm lợi cho tiểu muội và Dịch sư huynh.


- Nhanh tay thì có, chậm tay đành không.

Long Tâm Khuê ha ha cười một tiếng. Sau khi tra biết La Thành đã thể hiện ra tài năng siêu cường trong việc sửa chữa Đạo Khí tại điện Võ Công, lão liền có ý định thu La Thành vào Ngọc Hành Phong. Thế nhưng đúng lúc lão còn muốn xem chừng ngắm nhìn thì Dịch Chân Nhân lại trực tiếp tuyên bố một nhiệm vụ nhằm vào La Thành, khiến cho lão không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ từ bỏ. Đều là đồng môn, nếu Dịch Chân Nhân đã ra tay, lão liền bất tiện lại ngáng chặn ngang dưới chân.

Vì chuyện lần này, lão vẫn còn từng hối hận rất lâu. Chỉ có điều là sau này ván đã đóng thuyền, lão coi như hâm mộ sự quyết đoán của Dịch Chân Nhân đến đâu đi chăng nữa , cũng chỉ có thể biết kêu làm sao.

Thoáng dừng lại chỉ chốc lát, Long Tâm Khuê vừa cười vừa nói

- La Thành đã có được 'Đạm hồn Tâm Cung', hơn nữa không gian Tâm Cung rộng lớn vô cùng. Kim Thiệu lấy tiếng trống tiến hành công kích đối với hắn, giống như với tự chuốc lấy phiền nhiễu mà chịu. Nếu mà hắn lấy chính đạo để giao đấu cùng La Thành, trái lại phần thắng không nhỏ.

- Cái này không nhất định. . .

Có tiếng hừ lạnh vang lên, Thiên Tuyền Phong Chủ Tần Tụng mặt đen lại, giống như có chút không vui.

- Kim Thiệu. . . sắp bại. . .


Đột nhiên , một âm thanh già nua vang lên. Người mở miệng chính là ông lão thân hình lưng còng , râu tóc trắng như tuyết, trên mặt chi chít nếp nhăn giống như vỏ quýt hong gió. Xem ra giống như là đã qua có nửa bước chân đi vào quan tài. Ông lão này là Thiên Xu Phong Chủ Cổ Thương Phong. Lão cũng là Chân Vũ Thánh Sơn Sơn Chủ.

Nghe được Cổ Thương Phong nói những lời này. Mấy người Dịch Chân Nhân, Long Tâm Khuê và Ngư Thanh Liên cũng là nao nao, cơ hồ mọi ánh mắt của tất cả đều nhìn về phía tòa Phương Thai nho nhỏ kia . . .

. . .

- Tùng! Tùng! Tùng! Tùng! Tùng! Tùng! . . .

Trên Đạo Tâm Đàn, tiếng trống cũng vẫn từng tiếng chấn động lan ra, thế nhưng sắc mặt Kim Thiệu cũng là càng ngày càng khó coi, trên trán cũng lặng lẽ toát ra những giọt mồ hôi hột lấm tấm.

Lúc này, đã có không ít đệ tử Nội Sơn đang xem cuộc chiến phát hiện ra tình trạng khác thường của Kim Thiệu.

Mà Kim Thiệu cũng là trong lòng âm thầm kêu khổ. Sau khi có được Tiên Âm Cổ từ trong tay sư phụ Mông Thiến . Hắn đã từng luận bàn cùng mấy đệ tử Thiên Tuyền Phong cấp Linh Trì Thất Trọng Thiên, rồi lấy tiếng trống ngăn đối thủ. Cơ hồ là không trận nào không thắng. Cho nên, hôm nay khi nghênh chiến Mộ Hàn, hắn theo bản năng liền lựa chọn phương thức công kích như vậy.

Huống chi, tối hôm qua hắn vẫn còn dùng một viên Cuồng Linh Lục Hợp Đan, thực lực tăng lên không ít. Nay lại phối hợp với Tiên Âm Cổ để tấn công đối thủ, tất nhiên tin tưởng mười phần. Nhưng nay phát hiện tiếng trống của mình không làm gì được Mộ Hàn thì Kim Thiệu khó tránh khỏi có hơi thẹn quá thành giận, càng muốn dùng thủ đoạn như vậy để lật ngược thắng cục.


Tuy nhiên, điều khiến cho hắn hoàn toàn không nghĩ tới chính là, Tâm Cung của Mộ Hàn liền giống như một cái hắc động vô tận vô biên vô ngần cực lớn. Mặc cho hắn thay đổi tiếng trống như thế nào, cũng không thể tạo thành bất cứ thương tổn gì cho linh hồn Mộ Hàn.

Tu luyện mấy chục năm, hắn chưa từng gặp phải đối thủ như vậy, lòng tự trọng đã bị đả kích không nhỏ. Nên hắn càng là hổn hển, lại càng không muốn dừng tay. Mà chờ đến lúc hắn ý thức được điều không phù hợp, thì cũng đã là cưỡi hổ khó xuống. Tựa như muốn dừng tay thay đổi phương thức tiến hành công kích khác, thì cũng đã không có khả năng.

Hắn mơ hồ có loại dự cảm, chỉ cần tiếng trống của mình dừng lại, thế công của đối thủ liền sẽ phô thiên cái địa đè về hướng chính mình. Trong khoảng thời gian này, hắn thao tác Tiên Âm Cổ đã hao phí lượng lớn chân nguyên. Nếu mà không thể lấy tiếng trống đánh bại đối thủ, rất có thể sẽ gặp phải kết cục thảm bại.

Trước cuộc chiến hắn từng thề son sắt, muốn cứu vãn mặt mũi của Thiên Tuyền Phong , kết quả lại bước rập khuôn theo đám người Lãnh Thanh , đồng dạng bị bại dưới tay Mộ Hàn. Kết quả như vậy, hắn tuyệt đối khó lòng đón nhận.

- Sư đệ La Thành, làm tốt lắm, vắt kiệt hắn!

Tiêu Cố quan sát đến bây giờ, đã sớm không còn nỗi lo lắng trước đây, nên càng không ngừng quơ cánh tay, kích động đến gương mặt đỏ bừng. Nhưng mà để tránh khiến cho ba vị trưởng lão cảnh giới Dương Hồ như Đông Phương Thịnh bất mãn, Tiêu Cố trước sau đều kiềm chế âm thanh của mình, không dám thật sự hướng về phía Mộ Hàn và Kim Thiệu mà rống to gọi lớn.

Mà ở phía đối diện Tiêu Cố cùng đệ tử Khai Dương Phong, Lâm Ngọc Bạch chính là đang lẳng lặng chắp tay đứng im hồi lâu. Ánh mắt thỉnh thoảng lại đảo qua lại do dự giữa Kim Thiệu và Mộ Hàn, trên mặt thấp thoáng một vẻ vô cùng lo lắng và tức giận không dễ phát hiện. Tình hình chiến đấu như vậy hiển nhiên ra ngoài rất nhiều so với dự liệu của hắn.

- Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!!

Trong lúc hắn đang suy nghĩ đó, Kim Thiệu bỗng dưng bắn người dựng lên, sắc mặt xanh mét, vẻ mặt hung ác mà rít gào lên tiếng. Tả chưởng cơ hồ đồng thời nện xuống trên mặt trống. Sau khi chỉ nghe phịch một tiếng bật ra, cái trống vàng to bằng bàn tay kia đúng là bắt đầu chấn động "ong ong ", làm cho tiếng trống kia liên tục không dứt.


Nếu như nói trước đây mỗi một tiếng trống, đều là một đạo sóng gió động trời ập xuống, vậy thì hiện tại tiếng trống kia liền giống như con sóng trên sông liên miên không ngừng. Mặc dù nó không được mạnh mẽnhư trước đây vậy, nhưng cũng là trùng trùng điệp điệp, không dứt không yếu đi, tựa hồ vô cùng vô tận như muốn phải nhồi đầy Tâm Cung của Mộ Hàn.

- Đã cạn kiệt khả năng ?

Mộ Hàn lại cảm giác được, thế này có khả năng là Kim Thiệu thi triển thủ đoạn cuối cùng, nên không khỏi trong lòng lạnh lùng cười ra tiếng.

Hắn mặc dù không có Đạo Khí siêu phẩm như Tiên Âm Cổ . Nhưng đối với việc vận dụng loại âm thanh này thì lại đều không cảm thấy xa lạ chút xíu nào. Hắn đã từng tu luyện Lôi Cực Âm Cương, khi đó cũng cần kích động Lôi Âm trong cơ thể . Cho nên, Mộ Hàn cũng không sai biệt lắm có thể đoán được phương thức công kích của Kim Thiệu .

Không hề nghi ngờ, một đạo thế công này của Kim Thiệu đích xác mãnh liệt. Nếu như đổi thành tu sĩ khác, không gian Tâm Cung cuối cùng phỏng đoán chả mấy chốc sẽ bị tiếng trống va đập. Đến lúc đó, khi tiếng trống bùng nổ thì không gian Tâm Cung cũng sẽ bị nứt toác ra, bản thân đã bị thương nặng. Chỉ tiếc thứ của Mộ Hàn hiện tại bị Kim Thiệu công kích, lại chỉ là Tâm Cung giả định. Mà Tử Hư Thần Cung đích thực của Mộ Hàn thì ẩn núp bên trong Tâm Cung giả định. Nó đang không ngừng không nghỉ tiêu hóa mất lực từ tiếng trống đánh sâu vào.

- La Thành!

Bỗng dưng, Kim Thiệu lại gầm lên giận dữ, đúng là hai mắt trợn trừng, gương mặt đỏ bừng như lửa, thân hình thì như tên rời cung bắn mạnh về hướng Mộ Hàn. Cơ hồ cùng thời khắc đó, tả chưởng của hắn lại lần nữa hung hăng giơ lên định nện về phía mặt trống, thế như chớp giật. Giống như muốn một chưởng chụp vỡ mặt trống vàng kia.

- Kim Thiệu, ngươi giằng co lâu như vậy, cũng nên đến phiên ta !

Liền vào khoảnh khắc bàn tay Kim Thiệu sắp sửa đụng chạm đến mặt trống, hai tròng mắt nửa nhắm nửa mở của Mộ Hàn đột nhiên mở to ra. Lực tâm thần hào hùng phảng phất đã ngưng kết thành hữu hình thực chất, nó giống như một thanh cự kiếm đen như mực từ bên trong không gian Tâm Cung gào thét bay ra. Trong lúc chớp lửa đá chạy cát bay, nó liền hung hăng đụng vào mi tâm của Kim Thiệu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận