Vũ Vương

Lúc sáng sớm, Linh Vũ Thánh Thành dị thường nhộn nhịp.

Đường đi vẫn là con đường kia, chỉ là cách tám năm, lần nữa đi lại trong dòng người như dệt, tâm cảnh của Mộ Hàn đã hoàn toàn bất đồng. Ở trong Hắc Diễm cấm vực cùng Hắc Diễm Ma Tổ giằng co tám năm thời gian, Mộ Hàn không chỉ có tu vi tăng lên, tâm chí càng là đã có biến hóa thoát thai hoán cốt.

- La Thành sư đệ?

Một thanh âm kinh ngạc phút chốc vang lên, đúng là có chút quen thuộc.

Mộ Hàn vô ý thức quay đầu nhìn lại, một đạo thân ảnh khôi ngô lập tức khắc sâu vào tầm mắt, dung mạo tục tằng, mặt đầy tỳ tu, đúng là Khai Dương phong thủ tịch đệ tử Tiêu Cố.

- Tiêu sư huynh.

Mộ Hàn cười mỉm chắp tay.

- La Thành sư đệ, nguyên lai thật là ngươi ah.

Tiêu Cố cười ha ha.

- Ngươi cái này một thất tung là tám năm, hiện tại cuối cùng cũng cam chịu trở lại rồi... Ồ, ngươi đã đột phá đến Dương Hồ cảnh rồi, hơn nữa vẫn là Dương Hồ Nhị trọng thiên, tu vi so với ta còn cao, chúc mừng chúc mừng.

Tiêu Cố sớm đã biết rõ vị sư đệ này của mình không phải vật trong ao, một ngày nào đó sẽ siêu việt mình, chỉ là lúc phát hiện ngày nào đó nhanh như vậy đã tới, hắn vừa vì Mộ Hàn cao hứng, cũng nhịn không được có chút cảm khái.

- Ta cũng phải chúc mừng sư huynh.

Mộ Hàn khẽ mĩm cười nói.

- Vài năm không thấy, sư huynh cũng đã là Dương Hồ cảnh tu sĩ rồi. Đúng rồi, sư huynh, ngươi như thế nào sẽ xuất hiện ở chỗ này.

- La Thành sư đệ, quên nói cho ngươi biết, ta đã là Linh Vũ Thánh Thành thành chủ rồi.

Tiêu Cố vẻ mặt tươi cười nói.

- Ba năm trước, Linh Vũ Thánh Thành thành chủ chuyển đảm nhiệm Thiên Khu phong trưởng lão, vừa vặn ta khi đó tấn chức Dương Hồ nhất trọng thiên, cho nên sơn chủ lệnh ta tiếp nhận thành chủ vị. Hôm nay là thời gian Côn Luân tiên phủ Thánh Tử cùng Chân Vũ Thánh Sơn đệ tử chúng ta đính hôn, Xích Thành Thiên Vực không ít thủ lãnh thế lực Đại tông phái tới, chuẩn bị xem lễ, ta cũng phải ở trong thành này dò xét, miễn cho xuất hiện nhiễu loạn.

Mộ Hàn nghe xong, không khỏi kinh ngạc nói:

- Côn Luân tiên phủ Thánh Tử như thế nào chạy tới cùng Chân Vũ Thánh Sơn đệ tử chúng ta kết thân rồi hả?

Cái Côn Luân tiên phủ kia hôm nay có ba đại Thánh tử, mỗi vị Thánh Tử đều là võ đạo thiên tài kinh tài tuyệt diễm, hơn nữa đều là người được đề cử hạ nhiệm Phủ chủ.

Người được đề cử Phủ chủ trong tông phái mạnh nhất Thượng Thiên Vực thế giới, chạy đến Trung Thiên Vực này đón dâu, quả thực có chút quỷ dị.

Thoáng dừng lại, Mộ Hàn cười hỏi:

- Cùng vị Thánh Tử kia đính hôn là cái nào? Diêu Quang phong thủ tịch đệ tử Yến Thu Mi hay là Thiên Cơ phong Cầm Cơ?

- Cũng không phải.

Tiêu Cố khoát tay cười nói.

- La Thành sư đệ, người kia ngươi có lẽ cũng nghe nói, năm đó trong Chân Vũ thánh hội trực tiếp bởi vì phát triển đến Thánh phẩm Tâm Cung mà bị Diêu Quang phong chủ thu làm đệ tử, gia nhập Chân Vũ Thánh Sơn mới mười năm. Tu vi liền từ Vạn Lưu Cảnh đột phá đến Linh Trì thất trọng thiên...

- Tiêu Tố Ảnh?

Không đợi Tiêu Cố nói cho hết lời. trong miệng Mộ Hàn nhổ ra cái tên này, sắc mặt biến đến có chút khó coi.

- Đúng vậy, chính là nàng.

Tiêu Cố gật đầu nói.

Mộ Hàn thanh âm trầm xuống:

- Thánh Tử kia như thế nào sẽ cùng Tiêu Tố Ảnh...

- Việc này nói cũng thật bất đắc dĩ.

Tiêu Cố cảm khái nói.

- Nửa tháng trước Tiêu Tố Ảnh vừa mới đột phá đến Linh Trì thất trọng thiên, nàng xuất quan không bao lâu, đã bị Côn Luân tiên phủ Thánh Tử tới đây bái phỏng sơn chủ lão nhân gia nhìn thấy, kết quả đối với nàng vừa thấy đã yêu, nói cùng với nàng kết làm đạo lữ. Nghe nói Tiêu Tố Ảnh thủy chung không đồng ý, nhưng chỉ cần sơn chủ không ra mặt can thiệp, đừng nói là nàng, coi như là sư phó của nàng Ngư phong chủ cũng phản kháng không được.

- Bất quá, theo ta thấy, Thánh Tử kia ngoài miệng nói là đối với Tiêu Tố Ảnh vừa thấy đã yêu, kỳ thật hơn phân nửa là coi trọng Tiêu Tố Ảnh Vô Lượng Tiên Cung. Nàng có Tâm Cung loại hình phát triển, ngày sau nói không chừng còn có thể lột xác thành Thần Phẩm Tâm Cung, cùng nàng trở thành đạo lữ. Đối với Thánh Tử tu luyện hẳn là có trợ giúp rất lớn.

- Chỉ là loại chuyện này cho ngươi tình ta nguyện mới tốt, có thể nào cưỡng cầu?

- Ai, cái Thánh Tử kia cũng là quá mức bá đạo một ít, vậy mà cường bức, hắn xuất thân chủ tông, hơn nữa là một trong ba đại Thánh tử có khả năng trở thành hạ nhiệm Phủ chủ, chúng ta những phân tông đệ tử này cho dù bất mãn thế nào, cũng chỉ có thể chịu đựng... Ồ, La Thành. Ngươi đi đâu, chạy nhanh như vậy làm gì?

Tiêu Cố bất mãn oán trách vài câu, lại phát hiện thân ảnh Mộ Hàn đã từ trước người biến mất, không khỏi vội vàng kêu to, dẫn tới người qua đường chung quanh quăng tới từng đạo ánh mắt kinh ngạc.

...

Khai Dương phong, Huyền Dương Điện.

- La Thành ah La Thành, sư phó vô năng, sợ là giúp ngươi có lẽ chỉ có tiểu nha đầu kia rồi.

Trên khuôn mặt Dịch chân nhân tràn đầy thần sắc bất đắc dĩ.

Sau khi biết được tin tức Thánh Tử muốn kết hôn Tiêu Tố Ảnh, Dịch chân nhân từng đi Thiên Khu phong tìm sơn chủ Cổ Thương Phong, nhưng hắn cũng không có ý định ra mặt can thiệp.

Ba đại Thánh tử, chỉ có một vị ngày sau có thể trở thành Phủ chủ, hai vị khác cho dù cạnh tranh Phủ chủ vị thất bại, cũng sẽ là nhân vật trọng yếu của Côn Luân tiên phủ.

Đạo lữ cuảhắn đến từ Chân Vũ Thánh Sơn, cái này đối với Chân Vũ Thánh Sơn hiển nhiên có chỗ tốt, về phần vị nữ đệ tử kia ý nguyện hay không, cũng không quá quan trọng. Bởi vì đối với việc hôn nhân của Thánh Tử cùng Tiêu Tố Ảnh, Cổ Thương Phong áp dụng thái độ là không tán thành, cũng không phản đối.

Nhưng Cổ Thương Phong không ra, bản thân cái này ý nghĩa là lặng yên nhận thức.

Không có sơn chủ ủng hộ, Dịch chân nhân, Ngư Thanh Liên cùng Tiêu Tố Ảnh ba người này cho dù không muốn thế nào, cũng sẽ không làm nên chuyện gì. Cái Chân Vũ Thánh Sơn này mặc dù không giống chút tông phái bợ đít nịnh bợ như vậy, nhưng nó là Võ Đạo tông phái, nói cho cùng, vậy thì vẫn là dùng thực lực vi tôn, dùng lợi ích vi thượng.

Phản đối việc hôn nhân này, đã không phù hợp tông phái lợi ích, bọn hắn cũng không có đủ thực lực, như thế nào có khả năng thành công?

- Đáng tiếc, nếu như ngươi về tới tông phái, bằng thân phận pháp sư của ngươi, có lẽ có thể làm cho sơn chủ cải biến chủ ý." Trong miệng thở dài một tiếng, Dịch chân nhân như trở nên già yếu thêm vài phần.

...

Diêu Quang phong, Ngọc Chân điện.

Trong cung điện cổ kính, Ngư Thanh Liên, Tiêu Tố Ảnh lẳng lặng ngồi xếp bằng trên đất, nhưng lại không nói gì, hào khí trong điện từ từ áp lực.

- Người kia rất nhanh sẽ đến rồi!

Thật lâu qua đi, Ngư Thanh Liên sâu kín thở dài, ánh mắt phức tạp, đã có phẫn nộ, lại có lo lắng, nhưng càng nhiều hơn là không thể làm gì.

- Tố Ảnh ngươi...

- Sư phó, ta đã nghĩ kỹ.

Không đợi Ngư Thanh Liên nói cho hết lời, Tiêu Tố Ảnh liền mở miệng nói, trên mặt tuyệt mỹ lộ ra mỉm cười, cả người đều giống như dễ dàng xuống.

Sắc mặt Ngư Thanh Liên khẽ biến, cười khổ nói:

- Ngươi thật sự quyết định? Nếu đi ra một bước này, toàn bộ Xích Thành Thiên Vực đều không có chỗ ngươi dung thân rồi.

- Ân!

Tiêu Tố Ảnh nhẹ nhàng gật đầu nói.

- Sư phó, ta tu luyện võ đạo, truy cầu không phải là vĩnh sinh bất tử, cũng không phải tung hoành thiên hạ, mà là hi vọng mình có thể vô câu vô thúc, sống thoải mái... Nếu ngay cả loại chuyện này cũng phải làm trái bản tâm của mình, ta cần gì phải tu võ đạo?

- Sống được thoải mái...

Nhìn xem khuôn mặt kiên quyết kia của Tiêu Tố Ảnh, Ngư Thanh Liên hơi có chút thất thần.

- Võ đạo tu sĩ chúng ta, muốn chính thức làm được bốn chữ này, sao mà gian nan?C

Nhưng một lát qua đi, trên mặt nàng lại hiện lên có chút tươi cười nói,

- Bất quá, chuyện này sư phó ủng hộ ngươi.

Dứt lời, tay phải của Ngư Thanh Liên vươn về trước, bàn tay nhiều ra một khối Hỏa Hồng Ngọc:

- Cái Giới Tử môn này có thể tốc hành Vực Giới chi môn của Xích Thành Thiên Vực chúng ta, ngươi cầm đi đi. Về phần sư phó ta, ngươi không cần lo lắng, nếu Thánh Tử kia muốn đụng đến ta, sơn chủ tuyệt đối sẽ không ngồi im mà nhìn.

- Đa tạ sư phó.

Tiêu Tố Ảnh cũng không cự tuyệt, khom người đem Giới Tử môn kia nhận lấy, trầm ngâm nói.

- Sư phó, nếu La Thành trở lại ...

Lời đằng sau còn không có lao ra yết hầu, đã bị Ngư Thanh Liên một tiếng kinh dị đánh gãy, thấy nàng đảo mắt nhìn về phía ngoài điện, Tiêu Tố Ảnh cũng giống như phản xạ có điều kiện nhìn sang, xuyên thấu qua cửa điện rộng mở, mơ hồ có thể thấy được một bóng đen đang từ phía chân trời xa xôi chạy như bay mà đến, nhanh như lưu tinh.

Người chưa tới, khí tức người nọ đã chập trùng tới, đúng là dị thường quen thuộc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui