Vũ Vương

- Ba ức một nghìn vạn?

Nhìn thấy Công Huân Thạch hiển lộ ra chữ viết, Cầu Khang cùng Đường Hồng cũng ngây ngẩn cả người.

Lúc trước, bọn họ còn tưởng rằng Mộ Hàn chỉ có một ức bảy nghìn vạn công huân, lại không ngờ hắn có được số lượng công huân thực sự lại không sai biệt lắm là gấp hai con số như thế.

Bên cạnh gần trăm tên đệ tử tiên phủ kia cũng là ánh mắt có chút đăm đăm, một phân tông đệ tử mới nhập tiên phủ ba tháng, cư nhiên lao tới ba ức công huân, tính tất cả đệ tử tiên phủ, công huân của Mộ Hàn cũng có thể sắp xếp nhập tiền mười. Mộ Hàn cái pháp sư này, tốc độ lấy công huân cũng không tránh khỏi quá nhanh .

Mộ Hàn lạnh nhạt cười nói:

- Phía sau bảy kiện thánh khí kia luyện thành, bảy vị sư huynh thấy ta vất vả, cho nên cho điểm công huân nhiều hơn, thịnh tình không thể chối từ, ta cũng chỉ có thể nhận.

- Cho nhiều hơn hai nghìn vạn?

Mọi người trừng lớn tròng mắt.

Như vậy tính toán, thù lao Mộ Hàn luyện chế bảy kiện thánh khí phía sau kia, đúng là mỗi kiện ba nghìn vạn, cấp nhiều hơn hai nghìn vạn, này cũng kêu là hảo ý, rõ ràng chính là cướp bóc!

Ngắn ngủi kinh hãi qua đi, mọi người đối với Mộ Hàn đúng là càng phát ra thống hận, mấy công huân này đều là từ trong tay đồng môn bọn họ cướp đoạt tới được. Bảy vị đồng môn sư huynh đệ kia tân tân khổ khổ, vào sinh ra tử nhiều năm như vậy, thật vất vả mới tích góp vài nghìn vạn công huân, cuối cùng lại thành vật trong tay hỗn đản trước mắt này.

Mộ Hàn không để ý tới ánh mắt chung quanh, chỉ là hai mắt nhìn chăm chú vào Cầu Khang cùng Đường Hồng, cười nói:

- Hai vị chấp sự, chẳng biết mấy công huân này có đủ đổi ba nghìn Thái Tố Tiên Khí hay không.

- Đủ rồi!

Cầu Khang cùng Đường Hồng hai người trên mặt nóng lên, công huân của hai người bọn họ cộng lại, cũng không bằng ba thành Mộ Hàn. Nhìn nhau, Cầu Khang mở miệng nói.

- Dựa theo quy củ của Vạn Tượng Cốc, tất cả tu sĩ ra vào trong cốc, lúc rời đi phải buông ra tâm cung, cho hai người chúng ta kiểm tra một lần, Mộ Hàn, ngươi. . .

- Kiểm tra tâm cung? Hai vị chấp sự xin cứ tự nhiên.

Không đợi Cầu Khang nói cho hết lời, Mộ Hàn mỉm cười, mi tâm khẽ động, tâm cung liền mở ra, tâm thần của Cầu Khang cùng Đường Hồng lập tức lao tới.

Trong khoảnh khắc tiến vào tâm cung của Mộ Hàn, hai người liền hoảng sợ, không gian tâm cung của Mộ Hàn cái Dương Hồ tứ trọng thiên tu sĩ này, lại so với bọn họ còn muốn rộng. Qua một lúc lâu, hai người mới từ trong cực độ rung động phục hồi tinh thần lại, bắt đầu ở trong không gian tâm cung của Mộ Hàn sưu tầm.

Trong không gian Mộ Hàn, ngoại trừ một kiện siêu phẩm đạo khí ra, vài bình đan dược cùng quần áo một chút thượng vàng hạ cám gì đó, thì còn một đống Thái Tố Tiên Khí bị phong ấn.

Không nhiều không ít, đúng là ba nghìn!

Hai người Cầu Khang vốn định ở trong tâm cung Mộ Hàn tìm xem, nhìn có vật phẩm không hề thuộc Mộ Hàn hay không, đáng tiếc tìm tòi hai lần cũng hoàn toàn không đạt được, đành phải lui đi ra ngoài.

- Mộ Hàn, ngươi có thể đi rồi!

Ở trên Công Huân Thạch rất nhanh phát họa vài cái, móc ra ba ức công huân, Cầu Khang nghiêm mặt hừ lạnh một tiếng, liền đem thân phận ngọc bài vứt cho Mộ Hàn.

- Cáo từ!

Mộ Hàn cũng không nói nhiều, chắp tay liền hướng dưới chân núi chạy như bay mà đi, lúc xoay người, khóe môi cũng nổi lên một chút cười lạnh.

- Đi thôi!

. . .

Không bao lâu, gần trăm tên tu sĩ tiên phủ kia hoặc rời đi, hoặc trở lại tiến vào Vạn Tượng Cốc, trong điện phủ lại khôi phục yên lặng. Cầu Khang cùng Đường Hồng cơ hồ đồng thời nhẹ nhàng thở ra.

- Cuối cùng ứng phó qua.

Hai người đều có chút may mắn.

- Giống như có chút không đúng. . .

Một lát sau, hai người lại cơ hồ đồng thời nói thầm lên. Nghe được thanh âm của đối phương, hai người đều là cả kinh, trong lòng ẩn ẩn mọc lên một tia cảm giác không ổn, rồi lại nói không rõ nguyên nhân xuất hiện loại cảm giác này. Nhíu mày khổ tư một hồi, hai người đột nhiên phân ra một đoàn tâm thần, nhảy vào trong cốc.

Trong nháy mắt công phu, hai đạo tâm thần liền đến ở chỗ sâu trong Vạn Tượng Cốc.

Nhưng mà, khi hình ảnh thông qua tâm thần ở trong đầu bày biện ra, Cầu Khang cùng Đường Hồng như bị sét đánh, nhất thời ngây ra như phỗng.

Ở chỗ sâu trong sơn cốc, ngay cả một đạo bóng dáng của Thái Tố Tiên Khí cũng không thấy. Theo lý thuyết, còn lại hơn hai ngàn đạo Thái Tố Tiên Khí kia cho dù bị giải phong ấn, cũng sẽ ở phụ cận tới lui tuần tra, nhưng hiện tại, hơn hai ngàn tiên khí kia lại biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Nếu chỉ như thế này, kia cũng thôi, nhưng vật phẩm đặt ở địa phương phụ cận Thái Tố Tiên Khí kia, lại xuất hiện một mảnh khu vực trống không đạt ngàn mét.

Trước đó, khu vực kia trôi nổi các loại vật phẩm, nhiều hơn đạt ngàn kiện.

- Nhất định là bị đẩy đi xa xa!

Hai người kinh nghi bất định, tự mình an ủi một phen, ngay sau đó, tâm thần đem cả tòa Vạn Tượng Cốc bao trùm ở bên trong, nhanh chóng công tác thống kê lên. Sau nửa ngày qua đi, kết quả công tác thống kê rốt cục đi ra, nhưng kết quả kia lại làm sắc mặt hai người trắng bệch, xiêm y cả người đều bị mồ hôi lạnh ngâm ướt.

Thái Tố Tiên Khí tổng cộng năm nghìn bảy trăm sáu mươi đạo, trừ bị Mộ Hàn đổi ba nghìn đạo, còn thừa hai ngàn bảy trăm sáu mươi đạo, nhưng mà, tất cả chúng nó đều biến mất vô tung.

Trừ Thái Tố Tiên Khí ra, vật phẩm trong Vạn Tượng Cốc tổng cộng tám vạn ba nghìn ba trăm hai mươi chín loại, hiện tại chỉ còn tám vạn hai nghìn ba trăm loại, có một ngàn linh hai mươi chín loại cùng hơn hai ngàn Thái Tố Tiên Khí kia giống nhau, tất cả đều không thấy, giống như ở trong Vạn Tượng Cốc trống rỗng bốc hơi rồi.

Tình cảnh hơn hai ngàn tiên khí kia giải phong nhằm về phía Mộ Hàn, hai người biết, nhưng tình trạng sau khi chúng nó nhằm về phía Mộ Hàn, bọn họ lại hoàn toàn không biết gì cả.

Lúc ấy, nơi đây rốt cuộc đã xảy ra cái gì?

Hai ngàn tiên khí cùng hơn một nghìn kiện vật phẩm, như thế nào đột nhiên mất tích?

Chẳng lẽ là Mộ Hàn trộm đi ?

Ý niệm này trong đầu vừa toát ra đến, đã bị hai người phủ định, bọn họ đã tinh tế tra xét qua tâm cung của Mộ Hàn, tuy rằng cũng có không ít vật phẩm, nhưng ngoại trừ ba nghìn Thái Tố Tiên Khí kia ra, không có một kiện là thuộc về Vạn Tượng Cốc , hơn nữa trong tâm cung của Mộ Hàn cũng không có cách ly mở ra tiểu không gian khác.

Chẳng lẽ là bị cổ lực lượng kia hủy diệt?

Bất tri bất giác, Cầu Khang cùng Đường Hồng đột nhiên nhớ tới cổ lực lượng khủng bố hủy diệt tâm thần của mình kia, càng nghĩ càng cảm thấy có thể như vậy.

- Tổn thất gì đó giá trị bao nhiêu công huân?

Im miệng không nói hồi lâu, Cầu Khang rốt cục lên tiếng, tiếng nói khàn khàn.

- Thái Tố Tiên Khí giá trị hai trăm triệu bảy ngàn sáu trăm vạn, mặt khác hơn một nghìn loại vật phẩm kia, giá trị không kém ba ức, toàn bộ cộng lại, chắc ở sáu ức tả hữu.

Đường Hồng vẻ mặt chua xót.

- Sáu ức. . .

Nghe được con số như thế, Cầu Khang muốn chết tâm cũng có .

Nhiều công huân như vậy, mấy trăm năm cũng không nhất định có thể kiếm được. Hắn không phải không nghĩ tới vu oan giá họa cho Mộ Hàn, nhưng nếu không thể từ trên người Mộ Hàn làm ra vài thứ kia, cho dù là vu oan giá họa cũng vô dụng. Nếu sự tình làm lớn, hắn cùng Đường Hồng cũng gặp trừng phạt thật lớn.

Thật sự là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, không có giáo huấn Mộ Hàn, mình lại rơi vào bên trong hố to.

Cầu Khang khóc không ra nước mắt, cũng không biết qua thời gian bao lâu, trên mặt hắn mới thốt ra một tia nụ cười so với khóc còn khó coi hơn:

- Thiên Thư Lâu trong Phi Tiên Sơn, Vạn Tượng Cốc cùng Đại Khí Điện, Châu Báu điện đều là bảo mật, chắc sẽ không bị phát hiện a. .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui